Bữa tối hôm đó là do Sở Dịch làm, dù sao ở nhà nhàn rỗi không có việc gì. Cậu cũng chưa bao giờ tin câu nói quân tử xa nhà bếp, trái lại cậu nghĩ khả năng nấu nướng lại càng tăng thêm điểm mị lực của đàn ông.
Gọi điện thoại tới, biết Tần Hữu đang trên đường về, cậu đem đồ ăn bưng lên bàn, Yến Thu Hồng cầm trên tay một cốc cà phê nóng, đứng bên cạnh vây xem, chà chà than thở: “Cuộc sống gia đình tạm bợ.”
Sở Dịch cười cười không lên tiếng, liếc mắt nhìn bên ngoài trời đã tối, đột nhiên nghe thấy ngoài sân truyền đến tiếng xe dừng lại.
Vội vàng cởi dây buộc sau lưng, cởi tạp dề ném qua một bên, ra khỏi phòng ăn nghênh đón, cửa mở, Tần Hữu mặc một chiếc áo khoác to bao ngoài âu phục, đem theo gió lạnh đêm đông đi vào.
Sở Dịch mím môi, nhưng độ cong nơi khóe miệng lại càng lớn, ý cười từ đôi mắt đen lấp láy đó không ngừng tỏa ra, cả người giống như đang phát sáng.
Ánh mắt thâm thúy của Tần Hữu dừng lại trên người cậu, vào cửa được hai bước liền dừng lại, đôi mắt đen như mực thâm trầm nhìn về phía cậu.
Sở Dịch hiểu ý, nhanh chân tiến lên nhào tới, Tần Hữu cũng bật cười, thời điểm cậu nhào tới trên người hắn, Tần Hữu cũng tự nhiên giơ tay ra tiếp lấy thân thể cậu, chân cũng lùi lại về sau một bước để đứng vững.
Sở Dịch giơ tay cuốn lấy cổ hắn, “Chú đã về rồi.”
Tần Hữu siết lại eo cậu, đem cậu ôm càng chặt vào trong lòng, cưng chiều mà hỏi, “Thân thể thoải mái?”
Sở Dịch vội vội vã vã gật đầu, “Vốn cũng không có gì đáng kể.”
Bàn tay Tần Hữu di động lên xuống vị trí đuôi cụt của cậu, ánh mắt lập tức chuyển tối, cúi đầu đến gần bên tai cậu, âm thanh trầm thấp mà ôn hòa: “Còn đau?”
Giọng nói tận lực đè thấp mang theo sự mê hoặc vô hạn, Sở Dịch hiển nhiên cũng biết Tần Hữu là đang hỏi cái gì, trong đầu nhất thời bị cào đến ngứa.
Tuy rằng cảm thấy bản thân như bị ghẹo một cái, cậu vẫn cười trả lời: “Vốn cũng không đau.”
Tần Hữu cảm thấy như có chú mèo nghịch ngợm trong lòng hắn, nhất thời nghiêng mặt sang, hôn lên cánh môi mềm mại của Sở Dịch.
Nhưng rất không đúng lúc, bên cạnh truyền tới tiếng ho nhẹ.
Nhất thời nhớ tới bên cạnh còn có người, Sở Dịch theo bản năng mà cúi đầu né tránh.
Đồng thời, Tần Hữu dựa vào phương hướng âm thanh truyền đến nhìn sang, Yến Thu Hồng đứng ở chỗ rẽ trước phòng ăn, cười ha hả vung tay: “Hai người tiếp tục, coi như tôi không ở đây.”
Sở Dịch tay vẫn để phía sau lưng, cúi thấp đầu không nói lời nào. Tần Hữu cũng buông cánh tay xuống, nhu tình lưu luyến vừa nãy trong nháy mắt đã đổi thành một mặt lạnh lùng.
Bầu không khí vành mai tóc mai chạm nhau thân mật như vậy bị phá vỡ, Sở Dịch đi vào phòng ăn chuẩn bị các thứ, Tần Hữu cởi áo khoác ngồi xuống bàn ăn.
Yến Thu Hồng ngồi ở bên người hắn, ranh mãnh nói: “Vừa nãy, thực sự là một nhận thức mới mẻ của tôi về cậu đó.”
Thân thể lệch đi dán sát vào Tần Hữu một chút, hạ thấp giọng nói: “Tôi nói không sai đúng không? Thất tình lục dục mới là cuộc sống đầy đủ của con người, cậu xem cậu bây giờ, so với ngày xưa có nhiều ý nghĩa hơn nhiều. ”
Tần Hữu vẫn luôn coi thường sự trêu ghẹo của gã nay lại hiếm thấy mà gật đầu: “Anh nói đúng, đúng là khiến anh phải nhọc lòng rồi.”
Sau bữa cơm liền ngồi hàn huyên vài câu với Yến Thu Hồng, Tần Hữu mang theo Sở Dịch về phòng, cửa phòng vừa đóng lại, liền chặn ngang đem Sở Dịch ôm lên, một đường nhanh chân chạy vào phòng ngủ.
Đem Sở Dịch ném lên giường, Tần Hữu không chậm trễ chút nào mà cởi âu phục, gỡ bỏ cúc áo sơ mi, thân thể không kịp chờ đợi mà đè lên.
Sở Dịch cùng hắn cười đùa, cánh tay chống trên giường mà lui về sau trốn, Tần Hữu nắm chặt chân cậu, đem cậu kéo về phía mình, đột nhiên ngăn chặn cậu, đem cả người Sở Dịch đặt dưới thân.
Đến cùng vẫn là nâng niu thân thể của Sở Dịch, đêm nay Tần Hữu chỉ làm một lần, nhưng vẫn chưa đủ, liền khép lại hai chân Sở Dịch, đem côn thịt đặt giữa hai chân cậu ma sát.
Đồng thời lấy tay giúp Sở dịch phóng thích một lần, có lúc, cũng chưa chắc là nhu cầu sinh lý đơn thuần, loại cảm giác thỏa mãn khi được dung hợp làm một cùng thân thể của người mà mình luôn tâm tâm niệm niệm, khiến người mơ tưởng mong ước, không thể tự kiềm chế.
Sau đó, Tần Hữu nằm trong chăn, Sở Dịch nằm trong lòng hắn, cầm điện thoại lướt web.
Hai tay Tần Hữu đặt ở sau gáy, rũ mắt nhìn Sở Dịch, vừa vặn thấy ngón tay Sở Dịch ấn mở safari, nhập đường link của một trang web nào đó, trên tiêu đề thấy rõ mấy chữ không thích hợp cho thiếu nhi, đôi mắt Tần Hữu nheo lại: “Đang xem cái gì?”
Sở Dịch quay đầu liếc mắt nhìn hắn, lại nhìn trang web, vội vàng đem điện thoại quay lại, tránh né ánh mắt hắn, khi Tần Hữu giơ tay lại đây liền đem màn hình quay qua, cười đến giảo hoạt: “Cái gì? Chẳng có gì cả.”
Bàn tay Tần Hữu vòng qua sau đầu Sở dịch, mở ra năm ngón xoa xoa, nhào nặn sau gáy cậu: “Gian lận cái gì?”
Vừa nãy hắn thấy rõ ràng, đầu tiên là rõ nhìn nhất là từ “khỏa thân”, từ sau là “miệng”, nhưng bây giờ hiển nhiên đã bị Sở Dịch xóa không còn manh mối.
Sở Dịch trở tay nắm lấy cổ tay hắn cười ha hả trốn, Tần Hữu đang tính ngồi dậy chuẩn bị tiếp tục thể hiện sự uy nghiêm của trụ cột gia đình của hắn, điện thoại đặt ở đầu giường của Sở Dịch liền vang lên.
Sở Dịch nhất thời như được đại xá, bò đến đầu giường cầm điện thoại lên, ánh mắt còn không quên đề phòng mà liếc nhìn Tần Hữu một cái.
Tần Hữu bị cậu chọc cười, đem Ipad để qua một bên nằm xuống, ánh mắt mấy phần cưng chiều mà nhìn Sở Dịch.
Sở Dịch ấn nút nghe, nằm xuống bên người hắn, điện thoại để bên tai: “Alo.”
Người gọi tới chính là Ninh Nhiễm, căn biệt thự mà Sở Thanh Hà lưu lại kia được cải tạo lại, sau khi quyết định xong phương án thì tháng tám năm ngoái đã bắt đầu khởi công, tháng mười hai là sửa chữa xong có thể nghiệm thu, nhưng Sở Dịch bận rộn công việc, luôn ở tại thành phố khác, căn bản không có thời gian rảnh.
Ninh Nhiễm là người tốt, trước sau như một, không giục cậu, chỉ nói là chờ Sở Dịch đến nghiệm thu xong rồi tính tiếp, tràn đầy thành ý.
Sở Dịch nghe thấy Ninh Nhiễm hỏi cậu có đang ở thành phố hay không, gần đây có thời gian không, nhất thời ánh mắt trở nên sáng ngời.
Cuối cùng buồn bực ở nhà mấy ngày, tâm tư muốn ra ngoài rất mãnh liệt, hơn nữa, cậu cũng vô cùng muốn được tận mắt xem nơi đó đã được trang hoàng như thế nào.
Nhưng nghĩ tới Tần Hữu dặn cậu gần đây không nên ra khỏi cửa, Sở Dịch sợ sẽ thêm phiền cho hắn, tia sáng trong đôi mắt vừa chớp nhoáng nay đã biến mất không còn hình bóng.
Đang muốn giải thích với Ninh Nhiễm vài câu, hẹn sang năm, điện thoại đột nhiên bị Tần Hữu đoạt lấy.
Trong tay Sở Dịch trống trơn, ngạc nhiên mở to hai mắt.
Tần Hữu đem điện thoại đặt bên tai, tiếp tục nói chuyện vừa nãy, “Được, cậu chọn giờ đi.”
Vừa nãy kinh hỉ cùng mong đợi trong mắt Sở Dịch đột nhiên biến mất, Tần Hữu sao lại không phát hiện ra, vốn cũng nghe rõ được bên trong điện thoại đang nói chuyện gì, đang tính để Cảnh Trình đi thay Sở Dịch.
Nhưng ánh mắt kia, Tần Hữu cảm thấy coi như bản thân bận bịu, cũng không phải không thể có một ngày rảnh rỗi, gần đây hắn thực sự không yên lòng khi để người khác theo Sở Dịch ra ngoài, nhưng cũng không nói ra được lý do, đối với bất kì mong muốn nào của Sở Dịch dù nhỏ đến đâu, hắn cũng đều muốn thỏa mãn cậu.
Ngắt điện thoại, Sở Dịch quay lại nhìn hắn, cánh tay đặt trên bả vai hắn: “Có được không? Gần đây chú vội như vậy.”
Tuy rằng nói thì nói thế, nhưng nụ cười nơi khóe môi mừng rỡ đến không ngừng được.
Rõ ràng những ngày qua ở nhà đã nhịn gần chết, Tần Hữu nhất thời lòng nhẹ như bông, giơ tay nâng cằm Sở Dịch lên, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve: “Không có gì bất tiện.”
Mong muốn của Sở Dịch, hết thảy hắn đều có thể cho, Sở Dịch dù muốn đi bất cứ nơi nào, hắn cũng sẽ đi cùng.
Sở Dịch nghe xong, đôi mắt trong suốt nhất thời tràn ngập cảm kích cùng sùng bái mà nhìn hắn, rất nhanh, đầu tựa cạnh cổ hắn, không nói chuyện, chẳng qua là cọ cọ vài cái.
Tần Hữu bị ánh mắt của cậu làm cho hô hấp hơi ngừng lại, nhất thời lại cứng lên.
Hắn ôm lấy lưng Sở Dịch, một cái tay khác nâng cằm Sở Dịch, đôi môi che kín môi cậu.
Say mê mà khàn khàn mà than thở: “Bảo bối…”
Giờ hẹn là sáng ngày thứ hai, Tần Hữu đi theo bồi Sở Dịch, Ninh Nhiễm đã đến.
Bên người còn có vị Trần kia, trong lòng Sở dịch thầm than hai người này cũng thật là như hình với bóng, nhưng đột nhiên cậu nghĩ tới chuyện khác, ngày 20 tháng 5 năm ngoái, hai người này không phải hợp lực mà ngược chết cẩu độc thân sao, khiến cậu cả mặt đều là máu chó sao?
Quay đầu liếc mắt nhìn Tần Hữu đang cùng nói chuyện với ngài Trần, cho dù trận ngược cẩu đấy có bi thảm hơn nữa, cậu cũng sẽ bỏ qua.
Dù sao chú Tần nhà hắn ở trước mặt người khác vẫn luôn lạnh lùng, không có ai có thể so với cậu mong muốn giữ gìn uy nghiêm của Tần Hữu.
Khi đoàn người đi vào trong biệt thự, tay Tần Hữu rất tự nhiên đặt sau lưng cậu.
Đây là lần đầu tiên hai người cùng ra ngoài sau khi chính thức xác lập quan hệ, Tần Hữu đối với cậu đã nhanh chóng nhảy đến hình thức ở chung, cảm giác vô cùng hài hòa.
Sở Dịch cũng chỉ sửng sốt trong nháy mắt, sờ sờ đôi môi đang cong lên một độ cong đẹp mắt, ý cười tuy rằng khéo léo thận trọng, nhưng cũng không nhịn được.
Ánh mắt vị Trần tổng kia dừng lại ngắn ngủi trên người bọn họ, nhẹ nhếch lông mày, đối Tần Hữu có ý tứ hàm xúc khác nói: “Chúc mừng.”
Khóe mắt Tần Hữu ánh lên ý cười nhẹ: “Cảm ơn.”
Đoàn người nghiệm thu xong, ở phòng khách ngồi xuống, làm xong giấy tờ nghệm thu kín chữ, Sở Dịch cúi đầu xoát xoát ký tên.
Ninh Nhiễm là một người rất nghiêm túc, một bên cặn kẽ giải thích cho cậu từng điểm nhỏ, nhìn chung quanh một lát, nói: “Tháng mười hai đã hoàn thành, tuy rằng vật tư đều là loại tốt, nhưng cậu vẫn nên để nhà phơi nắng thêm mấy tháng nữa rồi hãy về ở, như vậy an toàn hơn.”
Suy nghĩ một chút, “Vào tháng năm, vào tháng năm chuyển về là vừa vặn.”
Sở Dịch gật đầu, “Được rồi, tôi vốn định tháng sáu mới dọn về.”
Vừa dứt lời, Tần Hữu tay đặt trên lưng ghế phía sau lưng cậu, trầm giọng hỏi: “Tháng sáu muốn chuyển về đây?”
Sở Dịch quay đầu liền thấy ánh mắt Tần Hữu nhìn cậu sáng lên, hai mắt nheo lại, tựa hồ đang tự hỏi: “Chúng ta đã như vậy, em còn định chuyển ra ngoài sống một mình.”
Vội vàng nắm chặt tay Tần Hữu: “Ý của tôi là, chờ chỗ này có thể ở, thi thoảng chú cùng tôi về ở một hai ngày.”
Năm ngón tay thoáng nắm chặt, “Được không?”
Tần Hữu lúc này mới thoả mãn, cưng chiều mà xoa xoa tóc cậu.
Hai người ngồi đối diện nhìn hai người bọn họ, nụ cười trên mặt có chút cứng lại.
Chốc lát, Ninh Nhiễm hoàn hồn, chân thành nói: “Hai người rất xứng.”
Lần này là Sở Dịch cười đến một mặt xán lạn trả lời, “Cảm ơn.”
Đảo mắt đã tới giao thừa, hôm đó Tần Hữu cũng ở nhà cả ngày.
Sở Dịch liền đi vào phòng bếp hỗ trợ, từ sau khi Sở Thanh Hà qua đời, cậu đã lâu không có một giao thừa có ý nghĩa, mà năm nay lại khác, cậu có nhà, có Tần Hữu, trong nhà còn có khách, hết thảy đều viên mãn, cậu không có lý do gì để không quý trọng.
Tiệc giao thừa có bốn người ăn, Tần Hữu cùng vị kia nhà Yến Thu Hồng đều rất ít lời, nhưng chỉ cần có Yến Thu Hồng ở đây, trên bàn liền sẽ không yên tĩnh.
Ăn cơm xong, Tần Hữu đặt đũa xuống, bàn tay cho vào trong túi áo, móc ra một cái lì xì dày, đưa tới trước mặt Sở Dịch, nghiêng đầu nhìn cậu, cười như không cười nói: “Bình an.”
Nói xong cũng vẫn nhìn Sở Dịch, Yến Thu Hồng thấy thế đứng lên, “Ai, chúng ta không có sao?”
Tần Hữu liếc hắn một cái: “Coi như là tôi chịu cho, anh không ngại nhận sao?”
Lúc này Sở Dịch đem tiền lì xì cầm lên, ngón tay cảm thụ một chút độ dày, cười nói: “Cảm ơn chú Tần.”
Yến Thu Hồng nhìn ngẩn ra, ngạc nhiên mà trợn mắt lên, “Hai người các ngươi, cũng thật có hứng chơi đùa.”
Quay đầu nhìn người yêu trẻ tuổi, “Hay là cậu cũng gọi tôi là chú đi, tôi cảm thấy rất có tư vị.”
Chương trình nghệ thuật xem được chốc lát, Yến Thu Hồng cùng người của hắn lên tầng, hai người thoạt nhìn cũng đã nhiều ngày không gặp, Sở Dịch tính toán bọn họ vội vã trở về phòng thật không biết xấu hổ không tiết tháo.
Nhưng Sở Dịch vẫn kiên trì đợi tới 0 giờ, nổ hết pháo bông mới trở về phòng, lý do thì cũng không có gì khác biệt, năm trước cậu và Tần Hữu đều mấy lần suýt xảy ra chuyện, hiện tại Tần Hữu cũng đang đối đầu với ông nội hắn, chuyện về sau này cũng khó dự liệu được, cậu nghĩ nên cầu thêm chút điểm tốt lành.
Sở Dịch vui vẻ bắn pháo hoa, Tần Hữu ở một bên sủng nịch nhìn cậu.
Đợi đến khi cậu lui qua một bên, Tần Hữu từ phía sau ôm lấy cậu, không cho cậu rời đi, ánh mắt nhìn lên bầu trời lộng lẫy sắc pháo hoa, tiến đến tai cậu cười hỏi: “Em còn bé cũng như vậy sao?”
Trong mắt Sở Dịch tràn đầy ý cười, gật đầu: “Khi còn bé, cứ mỗi tết đến, mua pháo là chuyện quan trọng nhất cuộc đời, cha em hàng năm đều mang theo em đi phóng, bất quá lại sợ em tự làm mình bị thương nên không cho em tự mình phóng.”
Nói xong, cậu cầm chặt tay Tần Hữu, nụ cười càng thêm xán lạn.
Cha qua đời đã được mười mấy năm, ở nhà mẹ cậu, đêm giao thừa vì không muốn nhìn sắc mặt người ta nên vội vã ăn hết cơm rồi trốn vào trong phòng mình.
Sau đó, sống tự lập, ngày lễ người khác đều là đoàn tụ gia đình, cậu lại chỉ có một mình, bình thường đều sẽ tới thành phố nào đó không có không khí ngày lễ, trải qua kỳ nghỉ ngắn ngủi.
Nhưng bây giờ, cậu đã có Tần Hữu, đây là lần đầu tiên trong cuộc đời mà cậu mãnh liệt mong muốn có được ai đó, bọn họ gặp nhau, lại suýt chút nữa lạc lối mà thành người dưng, cũng đã từng tuyệt vọng nhưng may mắn thay, cậu vẫn nắm được hắn.
Đây là may mắn nhường nào.
Nền trời màu xanh đậm, pháo hoa muôn màu muôn vẻ được phóng lên, trong nháy mắt tỏa sáng rực rỡ, giọng nói trầm thấp của Tần Hữu truyền tới: “Năm mới có nguyện vọng gì?”
Sở Dịch càng nắm chặt lấy tay hắn, ngẩng đầu nhìn pháo hoa rực sáng: “Nguyện vọng của em, tất cả đều là chú.”
Tần Hữu cúi đầu, vừa vặn chạm mặt cậu, hôn lên môi.
Bầu không khí thân mật ôn tồn vẫn luôn kéo dài đến khi về đến phòng, Tần Hữu đem cậu đè xuống giường mạnh mẽ hôn lên, thời điểm bàn tay luồn vào trong quần áo cậu, Sở Dịch nắm chặt tay Tần Hữu, giãy dụa đi ra, thở hồng hộc