Tần Hữu đi tản bộ cùng Triệu Trăn một lúc đã tới giờ cơm trưa, nghĩ bữa trưa chắc cũng đã chuẩn bị xong, Tần Hữu nói: “Tôi quay về xem thế nào.”
Trên tay Tần Hữu còn cầm theo một túi khá lớn, là vừa nãy người giúp việc ở nhà kia của hắn nhận được điện thoại liền sai người mang lên núi.
Triệu Trăn cười cười, ngược lại, không thấy nửa điểm kỳ quái, từ trước khi chung một chỗ, hắn đã coi Sở Dịch giống như trân bảo, bây giờ hai người nên chuyện, Tần Hữu đối Sở Dịch càng thêm cưng chiều cũng không khó tiếp thu.
Hắn gật đầu một cái tỏ ra đã hiểu, Tần Hữu quay người đi về liền nhìn thấy Triệu Ly Hạ hai tay cắm ở túi quần, đi ra từ cửa khác của tòa biệt thự.
Ánh mắt Tần Hữu quay lại trên người Triệu Trăn, ánh mắt từ từ sâu thẳm.
Triệu Trăn hôm nay nhìn thấy hắn và Sở Dịch thân mật như vậy, mới hoàn toàn hiểu rõ vì sao Tần Hữu lại đối chọi với Tần lão gia tử suốt nửa năm qua.
Tần Hữu ra tay quả quyết cùng tàn nhẫn khiến lòng hắn run lên, liếc mắt nhìn Triệu Ly Hạ không xa, ho nhẹ một tiếng, giải thích với Tần Hữu: “Chuyện lần trước, thuần túy là do tôi làm, bản thân Ly Hạ cũng không biết gì.”
Tần Hữu lạnh lùng ân một tiếng xem như là trả lời.
Trở về nhà, dưới lầu không có ai, Tần Hữu nhanh chân lên lầu, đẩy ra cửa phòng cuối hành lang, trên giường có người đem chăn che kín giống như con nhộng đang kéo kén.
Có thể là nghe thấy tiếng cửa mở, người trên giường chuyển động, quay đầu nhìn về phía hắn.
Một đôi mắt hắc bạch phân minh, bình tĩnh nhìn hắn, Tần Hữu tới gần mới thấy rõ đôi mắt cậu hoàn toàn tỉnh táo, một tia buồn ngủ cũng không có.
Tần Hữu ngồi chếch xuống giường, Sở Dịch lúc này đã xoay cả người lại, đầu gối lên đùi hắn, một tay vòng lấy eo: “Chú Tần…”
Tần Hữu tự dưng cảm nhận được đây là bộ dạng bị ủy khuất, bàn tay êm ái rơi lên gò má trắng nõn của Sở Dịch: “Làm sao vậy?”
Sở Dịch kéo tay hắn kề sát vào má mình: “Em chính là muốn nghỉ ngơi một lúc, nhưng lại không ngủ được.”
Phản ứng đầu tiên của Tần Hữu chính là Sở Dịch cơ thể uể oải, từ lúc hai người họ cùng nhau, giống như là muốn đem nửa năm bị bỏ quên kia mà bù đắp lại, hầu như không có một buổi tối nào là không làm tình, rất nhiều lúc còn không chỉ là một lần.
Kết quả của việc không biết tiết chế chính là ngày hôm nay khi ra ngoài, Sở Dịch đều không có tinh thần, Tần Hữu nằm xuống bên cạnh cậu, nắm chặt tay cậu để cậu nghỉ ngơi một lúc, nghĩ đến cái gì, nói: “Tôi để bọn họ mang đồ ăn lên, ăn xong lại ngủ.”
Sở Dịch lập tức lắc đầu một cái, thân thể từ trong ngực hắn tránh ra, “Không cần làm phiền, em rời giường rồi đi ăn với chú. Em sẽ xuống ngay, chú Triệu bọn họ hẳn đang chờ đi.”
Đây mới là Sở Dịch, không quản hắn dung túng cậu thế nào, cậu chưa bao giờ thị sủng sinh kiêu, vẫn luôn hiểu chuyện khiến người đau lòng.
Tần Hữu vốn muốn nói có hắn ở đây, Sở Dịch hoàn toàn có thể tùy tâm sở dục, không cần phải kiêng kỵ suy nghĩ của người ta.
Nhưng ngẫm lại, ban ngày ngủ nhiều, buổi tối lại ngủ không được, chính mình đi qua một bên, giúp Sở Dịch đứng dậy: “Được, tùy tiện dọn dẹp một chút, chúng ta đi ăn cơm.”
Nói xong, đứng dậy thả cái túi lên giường, “Giày em.”
Sở Dịch ngồi ở trên giường nhận lấy, rút hộp ra, ném túi qua một bên, mở nắp hộp, bên trong là đôi giày chạy hằng ngày mà cậu hay đi.
Hai mắt mở to, lúng ta lúng túng mà nhìn Tần Hữu, điều này hiển nhiên là do Tần Hữu sai người ta hỏa tốc mà đưa lên núi cho cậu.
Tỉ mỉ nghĩ lại, những chuyện như này, Tần Hữu vì cậu mà làm qua nhiều lần, chưa bao giờ sợ hưng sư động chúng làm việc từ nhỏ đến lớn cho cậu.
*hưng sự động chúng (兴师动众): Thành ngữ, đại ý: triệu tập lực lượng lớn
Sở Dịch tự dưng nhớ tới lời Triệu Ly Hạ vừa nói: “Hắn hiện tại càng ở trước mặt cưng chiều cậu, thì càng kéo cừu hận của người người bên cạnh hắn tới trên người cậu.”
Không quản Triệu Ly Hạ đáng ghét thế nào, đây cũng là một câu nói hợp đạo lý, cũng là lời nói thật, cậu kỳ thực vẫn luôn rõ ràng.
Đôi mắt đen kịt thâm thúy, có chút cưng chiều mà nhìn cậu, khóe môi còn mang theo ý cười ôn nhu: “Sao vậy, đang nghĩ sẽ đi đôi giày chỉ có thể nhìn mà không thể đi, hay là làm ổ trong phòng hai ngày không ra ngoài?”
Ý nghĩ vừa nãy của Sở Dịch bay mất không còn một điểm sót lại, chú Tần nhà cậu dùng phương thức gì để biểu đạt yêu thương với cậu, cậu đều sẽ nhận lấy.
Về phần người ngoài, cậu nếu là vì ánh mắt người ta mà bỏ qua ý tốt khiến Tần Hữu mất hứng, mới thật là đi tìm chết.
Vì vậy, Sở Dịch rất nhanh nở nụ cười rạng rỡ, lập tức duỗi chân xuống giường, đi giày vào, quay đầu cười nói với Tần Hữu: “Em đang lo giày không vừa, không có cách nào ra khỏi cửa.”
Tần Hữu nhìn về phía cậu, sủng nịch trong ánh mắt càng sâu.
Sở Dịch đi giày, đem quần áo trên người chỉnh lại gọn gàng, Tần Hữu nghiêng người dựa vào trên giường, ánh mắt rơi xuống vách núi ngay sát bên ngoài sân thượng.
Phòng này được xây dựa vào thế núi, đi xuống mấy bậc thang ngoài sân thượng chính là một hồ nước nóng thiên nhiên, hắn nhìn về phía Sở Dịch: “Mới vừa rồi thấy mệt, sao không xuống ngâm mình thư giãn?”
Sở Dịch khom lưng phất thẳng nếp nhăn trên một bên ống quần, hai mắt trong suốt dừng lại trên người hắn: “Em chờ chú.”
Thuần túy như vậy, thản nhiên như vậy, Tần Hữu trong lòng liền run lên, không trách được tại sao Yến Thu Hồng lại dùng hai chữ Sweetheart mà hình dung một người đàn ông như Sở Dịch, hắn nghĩ.
Thực sự là tên xứng với người, một điểm sai lệch cũng không có.
Bọn họ ở trên núi hai ngày, buổi chiều ngày thứ hai, gần lúc xuống núi, sơn trang có khách tới thăm, Sở Dịch cảm thấy người này hẳn là tới gặp Tần Hữu, Triệu Trăn dẫn vào, bọn họ cùng nhau đi tới phòng Triệu Trăn nói chuyện.
Bọn họ muốn xuống núi trước khi trời tối, Sở Dịch đem hành lý thu thập xong, liền dứt khoát ngồi phòng chính.
Cũng không lâu lắm, cửa phòng mở ra, Triệu Ly Hạ xuất hiện ở cửa.
Trong nháy mắt, hai mắt chạm nhau, Sở Dịch rất nhanh liền rời tầm mắt.
Triệu Ly Hạ đứng ở cửa không đi, cậu đứng lên, mang theo kính râm vác túi du lịch lên vai, dự định chính mình rời đi, nhưng lúc đi ra cửa sượt qua người kia, nghe thấy Triệu Ly Hạ nhỏ giọng nói với cậu: “Xin lỗi.”
Bước chân Sở Dịch dừng lại, lạnh lùng mà nhìn hắn, Triệu Ly Hạ rũ mắt: “Ngày hôm qua nói chuyện, tôi nói có hơi quá phận, xin lỗi.”
Sở Dịch hờ hững nhìn hắn nửa ngày, “Cậu tự nhiên biết rõ tôi là hạng người gì, cũng nên hiểu những lời đó căn bản không nên nói với tôi.”
Cậu không biết sao? Cậu biết tất cả. Cậu mười mấy năm lang bạt kỳ hồ, đối với đạo lý đối nhân xử thế cũng vô cùng rõ ràng.
Từ lúc bắt đầu mong đợi cùng một chỗ với Tần Hữu, Sở Dịch liền rõ ràng, địa vị giữa bọn họ cách nhau quá xa, người cậu yêu không phải là người đàn ông tầm thường, đoạn quan hệ dù ngắn ngủi cũng không ít gian nan, về lâu dài cũng nhiều bất đắc dĩ.
Cậu không phải chưa từng nghĩ tới việc cùng một chỗ với Tần Hữu sẽ dẫn tới nhiều lửa thiêu thân, trước có Tần lão gia tử, sau còn có nhiều người khác nữa, nhưng cậu chưa từng, chưa từng thực sự quan tâm tới.
Thậm chí, Tần Hữu cuối cùng cũng nhất định sẽ có một đứa con, cậu cũng từng nghĩ qua, đương nhiên cậu tin tưởng Tần Hữu, Tần Hữu bảo vệ cậu, cho nên sẽ không đi chạm người khác. Cái này gọi là sinh ra người thừa kế, giống như đại đa số gay giàu có khác, ra nước ngoài nhờ mang thai hộ.
Bất quá không quản thế nào, cuối cùng cũng sẽ xuất hiện một người có quan hệ máu mủ trực tiếp với Tần Hữu, so với cậu mà nói, sẽ lại càng thân cận với Tần Hữu hơn, sự xuất hiện của người này sẽ khiến sinh hoạt của cậu và Tần Hữu sẽ phát sinh chuyển biến cực lớn, trong lòng cậu đều rõ ràng.
Mà như vậy thì sao? Cậu đã lựa chọn, nhất định sẽ chịu trách nhiệm với lựa chọn của mình, mà Tần Hữu cũng đáng giá để cậu làm vậy.
Đến phiên người khác nói gì sao?
Sở Dịch nói xong, Triệu Ly Hạ gật đầu: “Là tôi không suy nghĩ rõ ràng.”
Sở Dịch nhanh kéo ra một nụ cười, tính toán Tần Hữu bọn họ lập tức sẽ đi ra, đeo túi xách đi ra sảnh chính tòa nhà.
Trước đây cậu không rõ tại sao Tần Hữu lại để ý quan hệ giữa cậu với Triệu Ly Hạ đến vậy, mà qua mấy chuyện lần này, rốt cục cũng nhìn ra đứa nhỏ này đối xử tốt với cậu cũng thật khó diễn tả bằng lời.
Làm bạn được bảy, tám năm rồi, hiện tại cậu mới nhìn ra, cũng thật là trì độn.
Nhưng quan hệ bạn bè giữa cậu và Triệu Ly Hạ khả năng từ bây giờ sẽ nhạt đi, đời này Sở Dịch đều không thích những chuyện ám muội, yêu chính là yêu, không yêu chính là không yêu, rõ ràng minh bạch.
Vẫn là câu nói kia, phàm là những chuyện khiến Tần Hữu mất hứng, cậu đều sẽ toàn lực tránh né.
Ngày thứ hai xuống núi là ngày 13 tháng 1, hôm nay Tần Hữu không ra ngoài, sáng sớm liền đi cùng Sở Dịch tới công ty một chuyến, về nhà Sở Dịch liền bắt đầu chuẩn bị đồ đạc.
Đôi chân dài miên man của Tần Hữu gác lên ghế sô pha, nhìn cậu đem quần áo nhét vào va li, không yên tâm nói: “Quần áo mùa đông cũng mang theo?”
Chiết Giang so với S thành khí trời lạnh hơn, hơn nữa mới qua tháng hai, khó nói là không có rét tháng ba. Đóng phim ở đó không thể được như ở thành phố, ra vào đều có máy sưởi.
Sở Dịch ngồi xổm, lấy ra áo khoác ngắn nỉ cùng áo jacket da cho hắn nhìn qua, trong đó còn có vài món áo lông dày: “Có mang theo.”
Tần Hữu khẽ cau mày, ánh mắt nhìn đệm giường phía sau Sở Dịch, “Áo kia đẹp.”
Sở Dịch thuận theo ánh mắt hắn nhìn lại, là một cái áo nhung trăm năm cũng không mặc một lần, cậu ngày hôm nay lôi ra chính là muốn xử lý như quần áo cũ.
Bản chất của Sở Dịch là vô cùng thích chưng diện, hơn nữa tuổi trẻ hỏa khí vượng, cho dù trời đông cũng không mặc thành một thân mập mạp.
Tần Hữu thấy cậu tuy rằng cười, nhưng ánh mắt rất là ghét bỏ, đứng lên, bước chân hướng về phía sau cậu.
Tay nhặt lên cái áo nhung, hai vai run lên, đôi mắt đen thâm trầm nhìn về phía Sở Dịch, giả vờ nghiêm túc nói: “Đối với giá trị nhan sắc của mình phải có lòng