Liếc mắt nhìn thời gian, đã qua năm giờ chiều, Tần Hữu đi tới trước cửa sổ, quen tay mà nhanh chóng nhấn dãy mười một số.
Đóng phim không phải là việc 9h đi 5h về, vốn không hi vọng lúc này Sở Dịch có thể chính mình nghe điện thoại, mà giai điệu R&B vang lên được hai câu, cuộc gọi được nhận, bên trong truyền đến giọng nói phấn chấn bồng bột của Sở Dịch: “Alo, cho hỏi ai vậy?”
Biết rõ rồi còn hỏi, Tần Hữu nghiêm túc nói: “Tôi muốn hỏi thăm người trên mạng vì chờ đợi tôi một chút mà chảy máu tới mức mất mạng.”
Rất nhanh, hắn nghe thấy Sở Dịch cười, sau đó âm thanh trong điện thoại liền yên tĩnh lại.
Sở Dịch như là che điện thoại, nói với người bên cạnh: “Được tôi lập tức tới ngay.”
Trầm mặc vài giây, âm thanh bên kia liền triệt để yên tĩnh lại, Tần Hữu lúc này mới nghe thấy giọng nói đè thấp đến cơ hồ không nghe được, nói với hắn: “Người đó đã ngã xuống, muốn chú Tần tới hôn một chút mới có thể đứng lên được.”
Khóe miệng Tần Hữu giật một cái, thản nhiên nói: “Để chú Tần của hắn hôn một cái, hắn tối nay lẫn ngày mai cũng đừng mong đứng lên.”
Sở Dịch ảo não mà thở dài một hơi, không kiềm được, khóc chít chít nói: “Tần Hữu, chú thay đổi, chú trước đây không phải như thế…”
Phía bên ngoài cửa sổ là bầu trời âm trầm sắp mưa của S thành, mà Tần Hữu giống như có thể nhìn thấy ngàn dặm bên kia là ánh nắng chiều kiều diễm tráng lê.
Trong mắt hắn toát lên chút ý cười cưng chiều: “Cảnh quay hôm nay đã xong?”
Sở Dịch rất nhanh trả lời: ” Ngày hôm nay một nam chính khác mới tới, nhân viên đoàn làm phim tính tới lúc này xem như là đã đến đông đủ, buổi tối sẽ có liên hoan, rồi cùng đi karaoke, cho nên sẽ được nghỉ sớm.”
Vừa dứt lời, Tần Hữu lại nghe thấy bên cạnh Sở Dịch tựa hồ có người kêu tên cậu, Sở Dịch đáp một tiếng, đối với hắn vội vã nói: “Giờ chỉ nói tới đây thôi, tối nay em trở về liền gọi cho chú được không?”
Tần Hữu ừm một tiếng xem như là trả lời.
Điện thoại cúp, Tần Hữu ngẫm lại, lại cảm thấy không đúng.
Vì vậy, vừa ngồi lên xe, chuẩn bị đi ăn liền gọi điện cho Yến Thu Hồng.
Tần Hữu nói: “Khởi quay phim mới, chúc mừng.”
Yến Thu Hồng nói: “Nói thẳng đi.”
Tần Hữu nói: “Sở Dịch không thể uống rượu, uống nhiều liền xảy ra chuyện, buổi tối anh trông chừng cậu ta một chút, cũng nhìn người khác một chút.”
Quả nhiên, hắn tìm tới sẽ không thể có chuyện gì khác mà, Yến Thu Hồng tức giận muốn té ngửa, khó khăn mà tê một hơi: “Sao tôi lại có cảm giác như trong nhà cậu có đứa trẻ chưa thành niên ra ngoài tham gia trại hè vậy? Cậu ta uống nhiều rồi làm sao? Dị ứng? Không đúng, ăn tết cũng thấy cậu ta uống, rõ ràng không có việc gì. Cậu ta sẽ uống rượu tới mất trí hay sao?”
Giọng nói Tần Hữu lập tức chuyển lạnh, nghe ra được hắn rất là không thích, “Nói chung người tôi giao cho anh, anh đừng để cậu ấy uống nhiều, bằng không tự gánh lấy hậu quả.”
Trong lòng Yến Thu Hồng run lên, lập tức nói tiếng được, nhưng nói chuyện không rõ ràng chính là chạm vào tật xấu hiếu kỳ vô cùng tệ của hắn, lời này của Tần Hữu còn chưa nói xong, trong lòng hắn liền thấy khó chịu giống như bị mèo cào vậy.
Vì vậy, đêm nay đi KTV, một bàn đầy bia rượu, Sở Dịch vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt không rõ ràng rơi trên người cậu, nhiều lần cảm nhận được liền nhìn sang, lại thấy Yến Thu Hồng đang vui vẻ trò chuyện cùng người khác, giống như lúc nãy chỉ là ảo giác của cậu vậy.
Lúc mở đầu, Sở Dịch cũng chỉ dám uống nửa chén Whisky, đầu hơi choáng, thân thể dựa vào ghế salon, híp mắt nhìn những người khác nói giỡn, chơi đùa.
Nhưng ánh mắt giống như hai cái đèn pha lại lần nữa rơi trên người cậu, Sở Dịch đột nhiên quay đầu nhìn về phía Yến Thu Hồng, Yến Thu Hồng sững sờ, chốc lát, thẳng thắn nâng chén với cậu: “Đến, Nghiêu tiểu tướng quân, hai ta uống một chén.”
Sở Dịch lập tức khó khăn mà lấy tay bưng dạ dày làm bộ muốn nói lại thôi, trợ lý Tiểu Phùng của cậu liền nhanh chóng đứng lên, đưa chén tới trước mặt Yến Thu Hồng: “Yến đạo, anh Sở Dịch buổi chiều có cảnh quay cũng đã uống nhiều, dạ dày có chút không thoải mái, chén này tôi mời ngài, xong liền bồi rượu ngài, ngài thấy có được không?”
Lừa ai vậy, buổi chiều rõ ràng mấy cảnh uống rượu đều diễn một lần liền qua, Sở Dịch uống cũng chưa tới 500ML nước pha rượu.
Nhìn hai người một xướng một họa, phối hợp đến thiên y vô phùng, Yến đạo cười cười, mang theo giác ngộ e sợ đánh rắn động cỏ, cười cười cho qua.
Nhắc tới lòng hiếu kỳ há có thể nói thôi là thôi, huống hồ, Yến Thu Hồng trời sinh đã thích nháo loạn.
Ở đây, Yến Thu Hồng là quan to nhất, bản thân cũng uống không ít, đầu đã say tới mức chẳng nhớ được chuyện gì.
Thừa dịp Sở Dịch đi rửa tay, hắn ngoắc ngoắc tay với trợ lý Tiểu Phùng, chờ
Tiểu Phùng ngồi xuống trước mặt, hỏi: “Sở Dịch uống say sẽ thành cái dạng gì?”
Tiểu Phùng sững sờ, vội vàng lắc đầu, “Tôi chưa từng thấy.”
Tính cách của Tiểu Phùng vẫn luôn bộc lộ ra, người như vậy thông thường cũng có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ, Yến Thu Hồng thấy bản thân nhìn người vẫn luôn chuẩn, vì vậy vứt ra một nụ cười hề hề: “Vậy cậu có muốn thấy không?”
Nói xong, cho Tiểu Phùng một cái ánh mắt.
Sở Dịch từ phòng rửa tay đi ra, vừa vặn đến phiên cậu lên hát, Sở Dịch chọn bài “Yêu”, bản của Mạc Văn Úy , vốn là giọng nữ, giọng nam hát theo liền khó, không biết có phải là vì từng có cảm xúc đặc biệt, cậu hát lên liền mang theo âm hương thanh tĩnh, tịch mịch, tình cảm dạt dào, hết lời một liền thấy cổ họng ngứa ngứa.
* Love – Mạc Văn Úy: https://www.youtube.com/watch?v=Ygr1OOh8hvI
Ngồi xuống ghế salon, Tiểu Phùng đem một cái chén đẩy tới trước mặt cậu: “Anh Sở Dịch, uống chút trà chanh.”
Sở Dịch vừa nhìn, trên bàn trà chanh có đầy một bàn, có thể là ai đó gọi để làm thanh cổ họng.
Chất lỏng màu hổ phách bên trong cốc thủy tinh trong suốt, bên trong có vài viên đá, thêm một lát chanh tươi, bởi vậy cũng không nghĩ nhiều, cầm lấy cốc, bỏ ống hút ra, ngửa đầu uống một ngụm lớn.
Sở Dịch vốn đã uống nửa chén rượu, người cũng không còn tính là phi thường tỉnh táo, đồ uống vào cũng chỉ cảm thấy không quá giống vị trà chanh nhưng cũng không nhận ra có gì khác thường.
Chờ đến khi đem nửa chén uống xong, cậu đột nhiên ngây ngẩn cả người.
Này không phải trà chanh, rõ ràng là, Long Island Iced Tea.
* Long Island Iced Tea: 1 trong 10 món cocktail nổi tiếng nhất thế giới, được pha chế từ 5 loại rượu chính là Tequila, Vodka, Rum, Gin, Triple kết hợp với Cola thêm vài viên đá trong veo và một lát chanh vàng.
Đêm khuya tan cuộc, Sở Dịch nằm trên ghế salon bất tỉnh nhân sự, Yến Thu Hồng nhìn thấy liền thất vọng, hại hắn mong chờ cả buổi tối, nguyên lại, Sở Dịch uống say cũng liền đi ngủ.
Nhưng mình gây ra, cũng phải có chút trách nhiệm, bởi vậy hắn cùng trợ lý Tiểu Phùng hai người đều ở lại, Sở Dịch cao mét tám, một mình hắn đem người đi, cố hết sức cũng không hề dễ dàng.
Đem Sở Dịch nhét vào ghế sau, quay đầu lại thấy ánh mắt xem thường cùng thất vọng mà nhìn cậu, thật giống như đang nói: “Quần cũng đã thoát, anh lại cho tôi xem cái này sao.”
Yến Thu Hồng cảm thấy ngày hôm nay hắn thực sự xui xẻo cực độ, muốn coi như không thấy gì, chuyện này ngày mai Tần Hữu biết được, không biết sẽ khiến hắn chết như nào nữa.
Đang lái xe trên đường, vốn ở ghế sau, cái người bất tỉnh nhân sự kia đột nhiên giật giật, Yến Thu Hồng quay đầu, nhìn thấy Sở Dịch ngẩng mặt dựa lưng vào ghế, ánh mắt mông lung mà nhìn hắn.
Trong buồng xe tối tăm, bộ dáng yếu ớt nhìn hắn không nói một lời của Sở Dịch có chút quỷ dị dọa người.
Yến Thu Hồng cười khan một tiếng: “Cậu tỉnh?”
Sở Dịch không lên tiếng.
Tay ở trước mặt cậu quơ quơ, Sở Dịch không nhúc nhích, đôi mắt đen láy thuận theo bàn tay hắn mà chậm chạp di động.
Sau đó, Sở Dịch lướt qua ngón tay, đối chọi ánh mắt của hắn, không hề chớp mắt mà nhìn vào đôi mắt hắn.
Yến Thu Hồng đang muốn nói gì đó, Sở Dịch chậm rãi nhấc tay lên, thân thể cũng hướng tới chỗ hắn nhao tới, động tác không tính là nhanh, nhưng đột nhiên một tay liền ôm lấy má hắn.
Tay Sở Dịch chặt chẽ ôm lấy, Yến Thu Hồng hô hấp có chút không thông, tay vừa muốn gỡ tay Sở Dịch ra, lại thấy Sở Dịch đem một tay khác đặt lên vai hắn, đem nửa người hắn gắt gao đè lại lên lưng ghế, mơ hồ không rõ mà mở miệng: “Đừng nhúc nhích!”
Yến Thu Hồng: “…”
Sở Dịch khí lực lớn đến mức doạ người, cả người hắn không thể động đậy, muốn nói chuyện, ánh mắt hướng tới chỗ người lái nha nha vài tiếng.
Sở Dịch không nhịn được nói: “Thật ồn.”
Yến Thu Hồng: “… !”
Ai tới nói cho hắn biết Sở Dịch uống nhiều liền có tính chất công kích a.
Ánh mắt không mấy thanh tỉnh của Sở Dịch vẫn luôn nhìn chằm chằm vào mắt hắn: “Anh… đôi mắt rất đẹp.”
Yến Thu Hồng: “… !”, được, dù sao cũng là anh em họ, ánh mắt hắn cùng Tần Hữu quả thật là có thể được đánh giá như vậy.
Vào lúc này, Sở Dịch rốt cục cũng thả ra, tay mò tới mắt hắn.
Yến Thu Hồng vội vàng nói với Tiểu Phùng đang ngồi ở ghế lái hô lên một tiếng, “Cậu chết rồi sao? Nhanh tới giúp.”
Tiểu Phùng quay đầu lại liếc mắt một cái, ánh mắt lập tức quay lại phía trước mặt, ha ha bật cười như xem trò vui, không chê sự tình đại nháo.
Sở Dịch giống như rốt cục cũng ý thức được còn có người khác, ánh mắt ngừng lại mà chuyển hướng ghế trước, nhìn chốc lát, lớn đầu nói: “Cậu chớ xía vào, tôi đã nói rồi… Cậu là ai tôi đã sớm biết… Giấu tôi lâu như vậy, còn chưa có tính với cậu…”
Vào lúc này đến phiên Tiểu Phùng muốn khóc, hắn quay đầu lại liếc nhìn Sở Dịch một cái, “Được rồi, anh biết, anh biết, tôi đây liền giả bộ coi như không quen biết anh.”
Nói với Yến Thu Hồng: “Xin lỗi, Yến đạo, ngài tự cầu phúc đi.”
Sở Dịch không để ý tới hắn, ánh mắt trở lại trên mặt Yến Thu Hồng, lông mày nhíu một chút, hai mắt mông lung chớp chớp, rất tri kỷ mà nói: “Nửa dưới khuôn mặt quá xấu… Tôi…. cho anh… che đi.”
Chậm rãi kéo xuống khăn quàng cổ, duy trì cánh tay đem Yến Thu Hồng ép dựa vào trên ghế, một tay khác cầm khăn quàng cổ, một vòng lại một vòng quấn lấy, che đi nửa khuôn mặt hắn.
Yến Thu Hồng bị cậu dùng sức bắt ép đến không thể động đậy, nha nha một trận kêu loạn.
Mãi cho đến khi cả khuôn mặt hắn bị che đến mức chỉ còn một đôi mắt, Sở Dịch liền hài lòng mà ngừng tay, đè lại mí mắt mà xoa đến xoa đi.
Một lát sau liền ghét bỏ mà nói: “Đừng cười, không giống.”
Cậu cũng thật là, tôi không phải đang cười được không? Yến Thu Hồng lúc này thực sự là nước mắt sắp bị cậu dằn vặt mà rơi xuống.
Ngón tay Sở Dịch tiếp tục xoa loạn trên mí mắt hắn, tóm chặt phần da dẻ non mỏng nơi đuôi mắt kéo lên, thả xuống, kéo lên, thả xuống.
Yến Thu Hồng bị lôi kéo đến không còn hình người, “… ! ! !” Ngừng tay, có kéo nữa cũng không thể thành Tần Hữu.
Sở Dịch say mèm say đến bí tỉ, hiển nhiên cũng ý thức được điểm này, liền dằn vặt một hồi, cánh tay buông xuống tại bên người, vô lực tựa lưng vào ghế ngồi, bất mãn mà nói: “Thôi, vẫn là quá xấu.”
Yến Thu Hồng vù vù thở dốc mà chà xát đi nước mắt, ánh mắt hướng Sở Dịch nhìn lại, cần tôi cám ơn cậu?
Hai người đem xe mở ra, đi vào bằng cửa hông tầm thường, lén lén lút lút đem Sở Dịch nâng vào trong thang máy, nhét vào thang máy, đuổi về phòng.
Sở Dịch ngã ở trên giường liền tự động bắt đầu cởi quần áo, Yến Thu Hồng vẫn luôn nhìn Sở Dịch cởi đồ, mãi tới khi trên người cuối cùng chỉ còn lại một cái áo lót mới vội vã dời mắt.
Tiểu Phùng nói: “Liền để cậu ấy ngủ như vậy sao?”
Đôi mắt của Yến Thu Hồng đau rát, “Tôi là không dám trêu cậu ta, cậu đi đi.”
Quay đầu liếc nhìn Sở Dịch, động tác Sở Dịch tuy rằng chậm rì rì, nhưng vẫn trật tự đâu ra đấy, lúc này đã đem chính mình cởi hết chỉ còn quần lót, còn rất biết điều mà chui vào trong chăn.
Thấy Sở Dịch nhắm mắt lại như đang ngủ, hai người bọn họ mới rời khỏi, để lại cho Sở Dịch chiếc đèn giường.
Trong phòng chỉ còn lại một mình Sở Dịch, dưới ánh đèn lờ mờ, mí mắt cậu dùng sức nhảy lên mấy lần, giống như đang giãy dụa kịch liệt, liền từ từ mở ra.
Sau đó, vươn tay ra, đến đầu giường vuốt nhẹ mấy lần, chậm rãi cầm lên điện thoại di động.
Nhất định là một đêm không ngủ, Tần Hữu vừa tắm xong, đang từ phòng tắm đi ra, di động đặt ở đầu giường liền chấn động, tiếp liền kêu một tiếng, Tần Hữu rất nhanh mà cầm điện thoại lên.
Mở màn hình, là lời mời video call, từ Sở Dịch, mấy ngày nay, bọn họ mỗi tối đều gọi video call cho nhau.
Tần Hữu ấn nhận, đi tới bên giường ngồi xuống, thế nhưng, hình ảnh trên màn hình khiến hô hấp của hắn hơi ngưng lại.
Dưới ánh đèn lờ mờ, Sở Dịch nằm lỳ ở trên giường, toàn bộ tấm lưng đều lộ ra ngoài.
Mặt Sở Dịch dán vào gối, hai má mang theo tia ửng đỏ bất thường, ánh mắt rõ ràng mang theo hơi say bí tỉ, đôi mắt hơi mất tiêu cự, nói với hắn: “Này…”
Tần Hữu trầm giọng nói: “Ai cho em uống nhiều như vậy? Kéo chăn lên, nằm vậy không lạnh sao?”
Sở Dịch lắc đầu, “Em nóng.”
Ánh mắt mông lung mất tới nửa ngày mới nhìn rõ hắn, khóe môi tạo nên ý cười si mê: “Chú… thật là đẹp trai….”
Sở Dịch hẳn là để điện thoại lên giường gác lên cái gì đó, cậu cách ống kính không quá xa, bởi vậy eo mông trần trụi đều hiện lên trên màn hình.
Tần Hữu hít vào một hơi, hỏi: “Bảo bối, em cũng không gọi video với người khác chứ?
Đôi mắt mông lung đầy sương mù cửa Sở Dịch trợn to, chậm chạp mà kiên định lắc đầu, lông mày tuấn tú nhăn lại, ủy khuất nhỏ giọng lầu bầu: “Em chỉ gọi cho chú, em thích chú nhất.”
Tần Hữu thấy hô hấp thật khó khăn, khàn khàn mở miệng “Yêu tôi ở điểm gì, lớn lên đẹp trai sao?”
Ý cười trong Sở Dịch càng thêm si mê, thành thực gật đầu: “Đúng vậy …. so với em còn đẹp trai hơn…”
Ngài Tần đang muốn biểu đạt chút không hài lòng với đáp án này, liền rất nhanh nghe thấy Sở Dịch nói: “Còn có, dương cụ lớn…. Mạnh….”
Trên người Tần Hữu chỉ mặt một bộ áo tắm, lúc này đang ngồi trên mép giường, nghe thấy lời này liền theo bản năng mà cúi đầu xuống, liếc nhìn đồ vật bán cương phía dưới vạt áo kia.
Nhìn lại màn hình, ánh mắt Sở Dịch hỗn độn, nhưng mê luyến trong đó không hề bị che lấp.
Khóe môi mang theo ý cười, chậm rãi nói: “Còn có…. chú đối với em là tốt nhất, giống như…. gà mái…”
Tần Hữu: “… !” Cái này là kiểu so sánh gì.
Đôi mắt nguy hiểm nheo lại: “Cái so sánh này là ai nghĩ ra?”
Sở Dịch kiêu ngạo mà trả lời: “Em…”
Tần Hữu: “…” Được, ngoại trừ giới tính, kỳ thực cũng khá chuẩn xác.
Tuy rằng lưu luyến vẻ say xỉn ngốc nghếch của Sở Dịch, nhưng vẫn lo cậu uống rượu ngày hôm sau liền không được thoải mái, huống chi còn có Yến Thu Hồng cần phải thu thập.
Tần Hữu lại sâu sắc mà nhìn trên dưới nửa người trần trụi của người yêu vài lần, ôn hòa nói: “Bảo bối, đắp kín chăn, đi ngủ sớm một chút?”
Sở Dịch mở to hai mắt, “Không muốn gác máy… chú Tần…”
“Ngoan.” Tần Hữu nói.
Vành mắt Sở Dịch lập tức đỏ, ủy khuất nói: “Em yêu chú… chú Tần.”
Tần Hữu thấy người nhẹ như bông, hô hấp càng