Lần thứ hai nhìn thấy Hàn Dĩnh, đã là một tuần sau, gặp cô ta là một mình Sở Dịch.
Hàn huyên vài câu để cho cô ta ở trên ghế sa lon ngồi xuống, Sở Dịch hỏi, “Lần này tìm được cái gì?”
Lần này Hàn Dĩnh mang tới là một gương hóa trang lớn chừng bằng một bàn tay, viên được chạm trổ hoa văn, một mặt còn được khắc hai chữ Y.H, Sở Dịch nhìn một chút, đem đồ nhét vào trong túi, nói với Hàn Dĩnh: “Cảm ơn.”
Hàn Dĩnh liếc mắt nhìn cậu, ánh mắt liền lướt qua cậu nhìn lên hướng lầu hai, vào lúc này là tám giờ, Sở Dịch lập tức hiểu rõ, “Ngài Tần lúc này theo thói quen sẽ xem tin tức, không thích bị người khác quấy rầy, tôi thay mặt nhận không được sao?”
Hàn Dĩnh nở nụ cười, uống một hớp trà, “Đương nhiên là được.”
Đồ vật đã lưu lại, mà Hàn Dĩnh vẫn như cũ ngồi ở chỗ, một điểm ý tứ phải rời đi cũng không có.
Tuy rằng với nàng nửa điểm nể mặt mũi cũng không muốn cho, nhưng Sở Dịch đến cùng cũng không có đuổi khách, ánh mắt nhìn cô ta một lát, nói: “Cô là ngày hôm nay mới từ L thị trở về?”
Hàn Dĩnh cắn môi, “Cậu biết, gần đây ba để tôi phụ trách một ít công việc của công ty.”
Nói xong ánh mắt liền như có như không hướng trên lầu, Sở Dịch chỉ coi như không thấy, nói: “Kỳ thực cũng tốt, như vậy cô vừa vặn có thời gian bồi mẹ. Đúng rồi, mẹ cô bây giờ đã về S thành ở rồi sao?”
Hàn Dĩnh ánh mắt hơi ngưng lại, vội vàng gật đầu, rất nhanh liền đem đề tài dời đi chỗ khác, “Cậu cũng nói một chút, cậu và người trong nhà hòa hoãn à, tết xuân trước lúc bọn họ làm giải phẫu, Lâm a di còn muốn ủy thác tôi và ba tìm người cho bà ấy, tôi không đáp ứng, bà ấy cũng thực sự là làm quá, Sở Dịch, mặc dù là mẹ đẻ nhưng cũng có lúc không thể thì cũng có thể không tuân theo.”
Hoàn hảo rời đi tầm mắt, Sở Dịch kinh ngạc, cậu không nghĩ tới, cậu bị Tần Hữu mang đi, mẹ đẻ cậu còn đi “ủy thác” thân thích bắn đại bác không tới này để mà “tìm” cậu.
Nửa câu sau của Hàn Dĩnh mang theo ý vị sâu xa, Sở Dịch suýt chút nữa bị nàng nhiễu loạn.
Cuối cùng, Sở Dịch ngạc nhiên mà hơi mở to hai mắt, “Thật vậy sao?”
Sau đó hai mắt nhìn sang một bên, không nói nữa.
Đợi đến khi Hàn Dĩnh rời đi, Sở Dịch đứng ở trong sân không trở về phòng, từ đâu đó lấy di động ra, chọn một dãy số, ấn gọi, rất nhanh, bên kia liền có người nhận.
Sở Dịch một khắc cũng không lãng phí, trong miệng báo một biển số xe: “Là xe Porche màu trắng, cậu đi theo sát, đừng để cô ta phát hiện. Cô ta đi đâu, đi bao lâu, một chữ cũng thiếu báo lại cho tôi.”
Bên kia đáp ứng, Sở Dịch còn nói: “Tiểu Phùng, nhớ kỹ chuyện cậu đáp ứng với tôi, chuyện này trước tiên đừng nói cho ngài Tần biết, coi như là trả lại ân tình cậu gạt tôi nửa năm.”
Chuyện trợ lý tiểu Phùng là do Tần Hữu thả bên cạnh cậu, Sở Dịch đã sớm biết, đứa nhỏ này có mấy phần nhiệt huyết, làm người trượng nghĩa, bất kể là tại sao, hiện tại là thật tâm làm bạn với Sở Dịch.
Tiểu Phùng cùng Tần Hữu giấu diếm Sở Dịch lâu như vậy, Sở Dịch lấy cái này làm lý do để cậu ta thay mình lén lút làm việc cũng không sai.
Tiểu Phùng rất nhanh đáp lại, “Tôi nhớ kỹ rồi, mà anh Sở Dịch, nói rõ trước, giúp cậu hay gì gì đều là việc trong phận sự của em, xác thực không phải từng việc từng việc báo lại ngài Tần, nhưng anh cũng không được mạo hiểm, đây là ranh giới cuối cùng của người làm bảo tiêu chúng em, anh hiểu không?”
“Tôi hiểu.” Sở Dịch nói.
Bên kia Tiểu Phùng nói: “Được, em đã nhìn thấy cô ta, lát nói chuyện tiếp.”
Sở Dịch lên lầu, Tần Hữu đang ngồi trên ghế sa lông trong khách nhỏ, cúi đầu xem văn kiện.
Đi tới, đem gương phóng tới trước mặt Tần Hữu, chính mình cũng ngồi xuống bên cạnh hắn.
Tần Hữu một tay ôm lấy lưng cậu, một tay cầm lên gương hóa trang, lấy tay vuốt ve nghiêm túc nhìn một chút.
Càng xem ánh mắt càng mờ mịt, “Món đồ tùy thân của con gái, cũng sẽ tùy tiện đưa người khác sao?”
Thần sắc Sở Dịch đọng lại, sau đó nở nụ cười, nói: “Tại trường quay nhất thời lẫn lộn đồ dùng cũng không phải là không có, dù sao ở thập kỷ 70 hồi đó, cũng không như hiện tại diễn viên lúc nào cũng có trợ lý đi cùng, chuẩn bị sẽ không thể chu toàn.”
Tần Hữu nhìn cái gương một lượt, phóng tới trên khay trà, trầm giọng nói: “X ảnh thay đổi chế độ, nhưng người sống thời đó cũng không phải đều chết hết, Hàn Dĩnh nói nửa thật nửa giả, nói Yến Thu Hồng tìm người hỏi thăm một chút liền biết.”
Sở Dịch ngẩn ra, cánh tay vòng lấy cổ Tần Hữu, “Chú sao lại bỏ gần cầu xa? Tôi không phải cũng là người trong giới sao?”
Nghiêm túc suy nghĩ chốc lát, “Đoàn phim “Tuyệt đại phong hoa” cũng có một diễn viên trước kia là X ảnh, vừa vặn tôi cùng bà ấy có chút giao tình, để tôi đi hỏi thăm một chút.”
Tần Hữu đầy hứng thú mà nhìn cậu một hồi, “Tôi thế nào cảm giác được, đối mặt với cô gái kia, em liền đặt biệt có ý chí chiến đấu?”
Đôi mắt hắc bạch phân minh không hề chớp mà nhìn Tần Hữu, chốc lát mới mở miệng: “Chú nói sai rồi, đúng ra là, chuyện có liên quan tới chú, tôi đều đặc biệt có ý chí chiến đấu.”
Tần Hữu nghiêng đầu ánh mắt có chút ít cưng chiều mà nhìn cậu, tay bấu nhẹ một cái trên mặt Sở Dịch: “Một bình dấm chua, coi như là diễn kịch cùng cô ta, cũng không muốn tôi ra trận?”
Sở Dịch đầu dựa vào bả vai hắn, cười ha hả nói: “Đó là đương nhiên, chú là của tôi, người khác nhìn nhiều chút cũng không được.”
Ngón tay Tần Hữu xoa nhẹ hai má cậu, trầm thấp nở nụ cười ngắn, có ý tứ hàm xúc khác mà hỏi: “Ồ? Vậy cậu là ai?”
Sở Dịch hơi nhướng mày, vẫn cười, “Chú học xấu!”
Tại đêm đó sứt trán mẻ đầu gặt hắn tại phòng riêng, Tần Hữu một thân khí chất băng sơn cấm dục không thể xâm phạm, năm tháng thật sự là một con dao mổ lợn, đảo mắt đã biến hắn thành một lão lưu manh.
Theo dặn dò của Sở Dịch, tiểu Phùng ở ngày thứ hai sau khi Tần Hữu rời nhà đã gọi điện cho cậu.
Tiểu Phùng nói: ” Anh Sở Dịch, cô ta sau khi rời đi liền đi tới khu dân cư nhỏ kiểu cũ phía bắc thành, vào trong một nhà dân khoảng nửa giờ, có một bà lão đưa cô ta lên xe.”
Sở Dịch nở nụ cười, “Bà lão trông thế nào? Tiểu khu đó, Hàn Dĩnh trông có giống là thường đi không?”
Bà lão nhìn thế nào thì có chút khó, nhưng tiểu Phùng vẫn ngay lập tức trả lời được câu hỏi kia: “Lúc lái vào tiểu khu, Hàn Dĩnh còn dừng lại hỏi đường.”
Một hồi sau, tiểu Phùng gửi tới một tấm hình, quả nhiên là mẹ Hàn Dĩnh, thế nhưng so với dáng vẻ trẻ trung trong ký ức của Sở Dịch thì đã già đi rất nhiều, Sở Dịch nghiêm túc nhìn một lúc mới xác định là bà ấy.
Sở Dịch đứng trước cửa sổ xuất thần một lúc, bởi vì trong đầu có một suy đoán, ngày hôm qua cậu nhắc tới mẹ Hàn Dĩnh là cố ý.
Không nghĩ tới Hàn Dĩnh còn thật không khiến cậu thất vọng, rõ ràng ngay cả nhà mẹ mình sống cũng không biết đường, bị cậu tấn công một chút, quả thực đêm đó liền đi tìm bà ấy.
Xem ra mẹ Hàn Dĩnh cũng tính là người biết chuyện, nhưng, coi như tri tình, lời nói nên hay không nên nói, Hàn Dĩnh tối hôm qua khả năng đều đã giảng qua cho bà ấy.
Sở Dịch nghiêm túc suy nghĩ một hồi, liền gọi điện cho tiểu Phùng.
Điện thoại chuyển được, cậu nói: “Cậu có thể nghĩ cách, giúp tôi tìm một tấm ảnh lúc trẻ của bà lão đó không, tôi biết cậu có cách.”
Tiểu Phùng lập tức kinh ngạc nói: “Anh Sở Dịch, anh rốt cuộc muốn làm gì?”
Sở Dịch muốn làm gì? Hàn gia cùng Yến Hoan ngàn vạn tia liên hệ cuốn vào nhau, cố tình Hàn Dĩnh không quen không biết lại giống bà ấy đến vậy.
Thời điểm Hàn Dĩnh đưa cuốn sổ, cậu mới nhớ tới, thời niên thiếu, các trưởng bối trong nhà đã từng nói Hàn Dĩnh lớn lên giống mẹ.
Lúc đó Sở Dịch cũng không nghĩ gì, dù sao cũng là một thiếu nữ kiều diễm như hoa, mẹ Hàn Dĩnh lúc đó đã qua bốn mươi, trải qua dằn vặt sinh hoạt khốn đốn, thường ngày cũng vô cùng lôi thôi lếch thếch, rõ ràng mới trung niên, thoạt nhìn giống như một bà lão, mà hai người kia có điểm tương tự, cậu thực sự không móc nối lại được với nhau.
Hiện tại nhớ tới, có lẽ các trưởng bối nói đúng, rất có thể, mẹ Hàn Dĩnh vốn có ngoại hình giống Yến Hoan.
Lại nối với việc những món đồ của Yến Hoa lại rơi vào tay Hàn gia, nói không chắc còn có nhiều đồ tư mật hơn, chuyện