Đương nhiên Thẩm Vấn Thu muốn đi, hắn đã muốn đến từ lâu rồi.
Trên danh nghĩa người thành lập công ty nhà Lục Dung là ba của anh, nhưng thật ra mùa hè năm hai người mười sáu tuổi, bọn họ đã cùng nhau cân nhắc rất nhiều thứ: tên công ty là bọn họ cùng nhau nghĩ, hạng mục độc quyền nòng cốt đầu tiên khi công ty thành lập cũng là hắn và Lục Dung cùng nhau nghiên cứu, khảo sát kĩ lưỡng các quy trình kĩ thuật cũng là hắn và Lục Dung cùng nhau làm, xin và xử lý các văn bản và thủ tục thành lập công ty cũng là hắn mời mấy chú người quen làm luật sư hỗ trợ mình; kho hàng nhỏ đầu tiên của công ty là do hắn và Lục Dung cùng nhau lùng sục rất nhiều nơi mới tìm được một chỗ phù hợp và tiện nghi.
Mặc dù số vốn của hắn không chiếm chút cổ phần nào nhưng hắn luôn cảm thấy công ty này giống như… giống như đứa con mà hắn và Lục Dung cùng nhau tạo nên vậy.
Lúc lên Đại học hắn vẫn luôn hỏi thăm chuyện về Lục Dung, những tạp chí và bài báo có bài viết của Lục Dung hắn cũng mua hết, cho dù đọc không hiểu, bởi vì ngành hắn học là quản trị kinh doanh, cho dù có phương hướng bổ túc thì vẫn thua xa với ngành mà Lục Dung học.
Mặc dù trường học và chuyên ngành khác nhau nhưng khi so sánh vẫn có sự chênh lệch, hắn không nhịn được muốn hỏi, nhưng chỉ có thể dò la được một ít số liệu công khai mà mọi người đều biết.
Sau khi vào Đại học hình như Lục Dung vẫn không có bạn bè mấy, hơn nữa hoàn toàn không sử dụng bất kỳ một tài khoản mạng xã hội nào cả, càng không liên lạc với những người bạn cấp ba.
Thẩm Vấn Thu không thể nào biết được cuộc sống riêng tư và tình trạng quan hệ cá nhân của anh.
Có lần hắn lên lướt trang web chính thức trường Đại học mà Lục Dung theo học, thấy trên đó đăng ảnh Lục Dung ra nước ngoài làm sinh viên trao đổi, làm nghiên cứu viên ở phòng nghiên cứu nước ngoài nào đó.
Trong hình, Lục Dung đứng giữa một tốp người, bọn họ đều mặc áo blouse trắng dài của nghiên cứu viên.
Thế mà anh đã cạo tóc để kiểu húi cua gọn gàng mát mẻ, ngẩng đầu ưỡn ngực, tự tin nhìn vào ống kính mỉm cười, những người xung quanh ai cũng mang dáng vẻ thân thiết, tất cả bọn họ đều là những người cùng chung chí hướng với anh.
Thẩm Vấn Thu chợt cảm thấy sự bực bội khó nén, cảm thấy nội tâm mình sao mà xấu xa thế.
Đã không biết bao nhiêu lần hắn tự phản bội bản thân mà nghĩ: Tại sao Lục Dung còn chưa đến tìm mình? Với tính cách của Lục Dung có thể kết bạn được sao? Đại học không khác gì một xã hội thu nhỏ, anh ăn nói vụng về thẳng thắn như thế, không biết linh hoạt, không học được cách nhìn ánh mắt của người khác liệu có hòa hợp với người ta được không? Có khi nào bị người khác chèn ép bắt nạt không? Sao còn chưa quay lại tìm mình?
Cho dù thế nào đi chăng nữa, Thẩm Vấn Thu vẫn không muốn xuống nước chủ động đi tìm Lục Dung, lúc ấy hắn vẫn chưa nguôi giận.
Tiệc tri ân giáo viên sau khi tốt nghiệp, hắn đầu hàng vứt hết lòng tự trọng của mình đi, gửi thiệp mời cho Lục Dung, vị trí trống không cạnh mình ở bàn chủ tiệc cũng để lại cho Lục Dung, nhưng hắn một mực chờ đợi đến khi tan tiệc vẫn không thấy Lục Dung đến.
Chủ nhiệm lớp đã uống say, lơ đãng hỏi: “Lục Dung đâu? Sao không thấy Lục Dung? Chẳng phải hai đứa vốn rất thân sao?”
Nước mắt hắn lập tức rơi xuống, hắn khịt mũi nói với thầy: “Em không biết.
Thầy ơi, em sẽ rất nhớ thầy.
Em sẽ nhớ thầy nhiều lắm.”
Lục Dung nhìn qua thì thấy tính tình rất tốt, chỉ có người bạn thân nhất với anh là hắn mới rõ ràng nhất, thật ra sự kiên định của Lục Dung còn vững chắc hơn cả bàn thạch.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy mình không sai, cũng không phải hắn viết thư tình, cũng không phải hắn tỏ tình, bỗng dưng vô duyên vô cớ hủy hoại quan hệ bạn bè.
Kết quả thì sao? Vẫn là hắn luyến tiếc, muốn làm hòa với Lục Dung, ngay cả mặt mũi cũng không cần, viết thiệp mời gửi đi, nhưng Lục Dung không đến.
Vậy là Lục Dung quyết tâm muốn tuyệt giao.
Hắn thật sự rất tức giận.
Lục Dung dựa vào cái gì? Hắn đã đưa ra lời mời, nhưng Lục Dung lại từ chối? Ý của Lục Dung là muốn ép hắn làm người yêu sao? Ngay cả làm bạn cũng không được?
Thẩm Vấn Thu kìm nén một hơi, tự so sánh bản thân với học tập và công việc của Lục Dung.
Hồi đó hắn cảm thấy bản thân mình cũng không tệ, hiếu thắng vô cùng, cũng không phải vì thua kém Lục Dung.
Hắn muốn bộ dạng của mình phải hào nhoáng vẻ vang ra sân lần nữa, phải ra vẻ thản nhiên bình thường nói với Lục Dung: “Đã lâu không gặp.”
Để giải quyết những vấn vương tiếc nuối mà hắn phải chịu đựng những năm qua.
Đáng tiếc, còn chưa có cơ hội đến gặp Lục Dung thì hắn đã rơi xuống đáy vực.
Kết quả cuối cùng thì… Hắn xuất hiện trước mặt Lục Dung với phong thái thê thảm nhất, mất mặt nhất.
Nhớ quá, muốn quay trở lại nơi ấy.
Thẩm Vấn Thu cảm thấy bản thân không xứng đến nơi đó, hắn cụp mắt xuống, mím chặt môi chỉ hé ra một kẽ hở nhỏ, uể oải nói như mất sức: “Sao tôi đến được? Cứ như vậy đến chắc? Ngay cả một bộ quần áo phù hợp tôi cũng không có.”
Câu trả lời của Lục Dung biến vấn đề mà hắn băn khoăn trở nên dễ dàng xử lý trong lòng bàn tay: “Có.”
“Có đâu mà có?” Hắn từng thấy qua tủ quần áo của Lục Dung, nói: “Cỡ quần áo của cậu lớn như vậy, tôi mặc không vừa.”
Lục Dung hoàn toàn không hiểu: “Chắc là giờ này trung tâm thương mại đã mở cửa rồi.
Trên đường chúng ta có thể đi ngang qua mua một bộ mới, chẳng phải vẫn được sao?”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Mạch não của Lục Dung bao giờ cũng nằm ngoài dự đoán của hắn! Thẩm Vấn Thu mở to mắt nhìn chằm chằm Lục Dung, Lục Dung vô tội bình thản nhìn lại hắn.
Hai người cứ cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu, vẫn là Thẩm Vấn Thu cảm thấy mất tự nhiên dừng lại trước.
Hắn bò dậy khỏi ghế salon, loẹt quẹt đôi dép, nói: “Tôi đi tắm, cạo râu.”
Hắn vẫn không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đánh mất rồi nào ai biết còn có kiếp sau nữa không.
Phòng tắm đã thay đổi so với lần đầu tiên hắn đến, sắm thêm không ít đồ dùng cá nhân.
Hai cái khăn tắm treo chung một chỗ, kiểu dáng cũng giống nhau, một xanh lục một xanh lam.
Đồ dùng của Lục Dung màu xanh da trời, còn của hắn là màu xanh lục.
Tắm xong.
Thẩm Vấn Thu lấy khăn tắm màu lục, ma xui quỷ khiến thế nào mà hắn cầm cái khăn màu xanh lam kia lên hít một cái, là mùi hương của nắng.
Lục Dung rất vệ sinh, sau khi tắm xong mỗi ngày đều giặt khăn sạch sẽ rồi phơi lên, khô rồi mới treo về chỗ cũ.
Thẩm Vấn Thu đi tới trước gương, hắn mới phát hiện ra đã từ rất lâu rồi không nghiêm túc quan sát bộ dạng của chính mình.
Bởi vì không muốn nhìn, Lục Dung cũng không phải người ăn mặc sành điệu, trong nhà ngay cả gương lớn soi toàn thân mà người ta hay kê dưới đất cũng không có.
Hắn rất hài lòng, hôm nay không cần phải đối mặt với bề ngoài thê thảm khó coi của mình nữa.
Hắn bình tĩnh ngắm nghía một lúc rồi tự nhủ: “Thật xấu xí.”
Cơ bắp trên người hắn không có một chút nào, tất cả đều là xương với xẩu, cả người không toát lên chút tinh thần nào cả.
Mí mắt cụp xuống, hai mắt vô hồn đờ đẫn, sắc mặt khó coi, vành mắt thâm đen rõ rệt, râu đen lún phún dưới cằm.
Không phải hắn không bao giờ cạo râu, chỉ là một tuần mới cạo một hai lần cho xong.
Nhưng thật ra trước đây hắn từng là một anh chàng rất đẹp trai, từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là hotboy của trường.
Thẩm Vấn Thu sửa soạn qua loa bản thân xong, cảm thấy có thể miễn cưỡng chấp nhận được mới lê cái thân dính hơi nước ra khỏi phòng tắm, nói: “Tóc dài quá, lâu rồi không cắt nên hơi rối.”
Trước đây hắn cũng không để ý đến.
Lục Dung kinh ngạc nhìn hắn vài giây, cố gắng nuốt ngược lời khen “Đẹp mà” trở về, hỏi: “…Vậy chúng ta tiện đường đi cắt tóc luôn nhé?”
Thẩm Vấn Thu: “Cậu không sợ đi làm muộn à? Không sao, đến lúc đó mua tạm cái chun buộc vào cũng được, hôm nào rảnh tôi đi cắt sau.”
Sau đó bọn họ chạy thẳng đến cửa tiệm âu phục nam giới ở trung tâm thương mại.
Ban đầu Thẩm Vấn Thu không có ý định tự chọn, dù sao cũng là Lục Dung chi tiền, nhưng hắn thấy Lục Dung cầm lên một bộ rất đắt và không hợp với hắn nên mới đi ra ngăn lại: “Có thể để tôi tự chọn không?”
Lục Dung: “Vậy thì tốt quá.”
Thẩm Vấn Thu nhanh chóng phối bừa một bộ, đi qua cũng chỉ là tiện tay cầm, sau đó lao thẳng vào phòng thử đồ.
Lục Dung ngồi ghế salon bên ngoài đợi, năm phút sau, Thẩm Vấn Thu ra khỏi phòng thử đồ————-
Hắn dùng sợi chun vòng màu đen lấy từ chỗ nhân viên cửa