“Rè…”
“Loạch xoạch——–Loạch xoạch———-…”
Từ máy in laser lại chậm rãi thò ra một tấm ảnh giống hệt nhau, là ảnh chụp chung của Lục Dung và Thẩm Vấn Thu.
Lục Dung lấy ảnh ra, anh muốn giữ lại cho mình một tấm, đã được sự đồng ý của Thẩm Vấn Thu.
Thật ra anh còn muốn giữ cả ảnh chụp riêng của Thẩm Vấn Thu, nhưng sợ quá mức lộ liễu, do dự mãi, cuối cùng vẫn xóa đi.
Nhưng ít nhất bức ảnh chụp chung này là vớt vát phần nào sự tiếc nuối của anh.
….
Lúc chụp ảnh tốt nghiệp, mọi người xếp hàng ngay bên dưới bậc thang của tòa nhà lớp học.
Giáo viên xếp đội hình qua quýt dựa vào chiều cao của bọn họ, Thẩm Vấn Thu xếp hàng thứ ba, dáng người anh cao nên xếp ở hàng thứ tư cuối cùng.
Thay đổi vị trí đứng trong một hàng thì không sao, vì vậy anh len lén di chuyển đến phía sau Thẩm Vấn Thu.
Sợ bị phát hiện nên anh căng thẳng đến mức chỉ dám hít thở nhè nhẹ.
Nhưng vẫn bị phát hiện.
Bạn học đứng bên cạnh Thẩm Vấn Thu huých nhẹ cùi chỏ vào người hắn, chép miệng một tiếng, nói: “Lục Dung ở đằng sau mày kìa.”
Thẩm Vấn Thu vẫn còn đang cười cười nói nói với người khác, nụ cười trên mặt đông cứng ngay tức khắc, chần chừ quay đầu nhìn anh, có lẽ phải đấu tranh tư tưởng lắm hắn mới nhìn anh một cái, ngay cả điểm rơi ánh mắt cũng không cố định.
Thẩm Vấn Thu cụp hàng mi, nói nhỏ vào tai người bên cạnh vài câu, sau đó không hề nói gì nữa đổi sang vị trí khác, xử lý nhanh chóng, không hề dông dài.
Lục Dung sượng người tại chỗ.
Anh có thể mặt dày như da trâu bám dính hơn nữa cũng được, nhưng như vậy chỉ càng tăng thêm sự gượng gạo lúng túng, cũng chọc giận Thẩm Vấn Thu thêm thôi.
Nội tâm anh rất áy náy, thời gian gần đây hiếm lắm mới thấy Tiểu Mị cười, mà vốn dĩ hắn còn đang cười lại bị sự ích kỷ của anh làm rối loạn tâm trạng vui vẻ, vì vậy đứng im không động đậy nữa.
Cuối cùng ảnh chụp chung tốt nghiệp cũng đã có, bọn họ một người hàng trên một người hàng dưới, còn đứng lệch nhau hẳn một góc nghiêng lớn.
Lục Dung quá cao, giống như hạc đứng trong bầy gà, đứng giữa một đám con trai mà cao vọt hẳn lên, đen nhẻm giống như vừa bò ra khỏi mỏ than đá.
Anh nhớ khi ấy bản thân buồn bã muốn khóc, nhưng khi xem ảnh lại thấy mặt mình đang xụ xuống, trông giống đang tức giận hơn.
Nếu mà đưa ảnh này cho bọn trẻ con xem, có khi dọa chúng nó sợ khóc thét.
Thẩm Vấn Thu cũng chụp không đẹp, nhiếp ảnh gia nhấn chụp đúng lúc hắn cúi đầu xuống, không biết đang suy nghĩ gì, dù sao cũng không chụp được mặt hắn.
Ba năm thanh xuân cấp ba của bọn họ kết thúc qua quýt rối ren ngay tại nơi này.
Điều này vẫn luôn khiến Lục Dung tiếc nuối trong lòng.
Anh dùng cánh tay giả cầm tấm ảnh, nhẹ bẫng, hoàn toàn không cảm nhận được sức nặng vật lý nhưng lại giống như một tảng đá nặng trĩu chìm sâu vào trái tim anh.
Đã mười năm trôi qua rồi, Thẩm Vấn Thu chủ động nhắc đến chuyện chụp chung, chắc là bằng lòng hóa giải hiềm khích lúc trước với anh rồi phải không?
Làm bạn là tốt rồi.
Chỉ cần làm bạn thôi, anh đã rất thỏa mãn.
“Cộc cộc.”
Có người gõ cửa: “Tôi có thể vào không? Không quấy rầy hai cậu chứ? Tôi qua đưa tài liệu.”
Đinh Niệm đứng ở cửa.
Thẩm Vấn Thu quay ra nhìn gã, lịch sự nói: “Chào anh.”
Đinh Niệm mỉm cười ôn hòa trả lời: “Chào cậu.”
Lục Dung giới thiệu ngắn gọn với Thẩm Vấn Thu: “Đây là nghiên cứu viên cao cấp nhất trong tổ nghiên cứu khoa học của công ty tôi, Đinh Niệm, anh Đinh.”
Và giới thiệu cho Đinh Niệm: “Đây là… bạn của tôi, Thẩm Vấn Thu.”
Có một khoảng chững lại đầy tế nhị.
Lục Dung cho rằng bản thân mặt dày mày dạn thăm dò giới hạn quan hệ với Thẩm Vấn Thu, nếu không bị từ chối, đó chính là sự ngầm thừa nhận mối quan hệ bạn bè của bọn họ.
Nhưng trong tai anh Đinh đây lại là sự mập mờ không rõ ý tứ.
Hiểu rồi, hiểu rồi.
Đinh Niệm nói: “Sếp Lục, chờ lát nữa nhớ đến họp đúng giờ nhé.”
Thẩm Vấn Thu dõi mắt nhìn anh Đinh kia rời đi, thấy đầu tóc gã đã bạc, tiếp tục nhìn sang Lục Dung: “Sức khỏe cậu tốt thật, tóc tai vẫn đen nhánh.”
Hắn đang trong trạng thái kì lạ, giống như bản thân của tuổi mười sáu vẫn chưa biến mất, thân thể bị chiếm đoạt, còn kẻ hai mươi tám tuổi lại đang đứng bên cạnh lạnh lùng quan sát, điều khiển cánh tay của hắn trong khi đại não chưa cho phép, giơ tay lên thật cao, sờ vào tóc của Lục Dung.
Tóc Lục Dung vừa đen vừa cứng, sờ vào rất đâm tay, chọc vào ngưa ngứa.
Hai người đều sửng sốt.
Thẩm Vấn Thu lấy lại tinh thần trước, giống như chạm vào điện rụt tay về: “Đúng thế thật, xin lỗi.”
“Không sao.” Lục Dung đáp, vì muốn hóa giải bầu không khí lúng túng, anh kìm nén sự ngột ngạt, mặt mũi vặn vẹo nói: “Thật ra là… tôi nhuộm đen tóc đấy.”
Thẩm Vấn Thu nhanh chóng nhìn xuống tay, lòng bàn tay sạch sẽ, nghi ngờ ngẩng đầu lên.
Hình như lộ tẩy rồi.
Lục Dung nhắm mắt, gằn từng chữ nói: “Tôi nói đùa thôi…”
Thẩm Vấn Thu ngẩn người, thấy vẻ mặt anh sốt ruột, thật thà ngốc nghếch một cách đáng yêu, hắn bật cười: “Sao cậu vẫn giống hệt như hồi trước không biết nói dối thế?”
Lục Dung nghiêm túc đáp: “Tôi chỉ nói đùa, không nói dối.
Nói dối không có gì hay cả.”
Anh càng nghiêm túc thì càng chọc trúng điểm cười của Thẩm Vấn Thu, hắn buồn cười đến mức ôm bụng cười lăn lộn.
Lục Dung còn phải xử lý công việc, Thẩm Vấn Thu ở trong phòng làm việc của anh cả buổi chiều, xem một quyển sách ảnh tài liệu về công ty của bọn họ, máy điều hòa vẫn bật, ăn chút trái cây, không đi đâu làm loạn.
Lục Dung tưởng rằng dẫn hắn đến công ty sẽ yên tâm hơn là để hắn ở nhà, không ngờ phản tác dụng, điều này càng khiến anh nóng ruột hơn.
Nếu để Thẩm Vấn Thu ở nhà, anh không thể tùy tiện về nhà nhìn người ta một lúc.
Còn ở công ty, ngay gần bên cạnh, đi một bước là có thể nhìn thấy Thẩm Vấn Thu, muốn gọi hắn mà không được khiến lòng anh ngứa ngáy hoài.
Về phương diện lí trí, anh biết Thẩm Vấn Thu sẽ không chạy loạn, nơi này là khu công nghiệp hoang vu rộng rãi, hắn ra ngoài một mình sẽ lạc đường.
Hơn nữa nhà máy chỗ bọn họ có nhiều nơi rất nguy hiểm, không thể đi lung tung được, nhỡ đâu bị thương thì phải làm sao?
Vì vậy, Lục Dung hiếm khi nào thấy thất thần trong buổi họp.
Có người hỏi: “Sếp Lục, anh có ý kiến gì không?”
Lục Dung tâm tư đang treo ngược cành cây nói: “… Quá nguy hiểm rồi!”
Những nghiên cứu viên trong buổi họp rất coi trọng ý kiến của anh, sôi nổi nghiêm túc thảo luận: “Nguy hiểm? Anh nói xem nên xử lý từ bước nào?”
“Anh cảm thấy có nên bổ sung biện pháp bảo đảm an toàn gì không?”
“Nó có ý nghĩa với môi trường sinh thái không? Đúng, tôi cũng cảm thấy nên thảo luận thêm về biện pháp bảo đảm an toàn.”
“Bla bla bla…”
Lục Dung chầm chậm lấy lại tinh thần, mồ hôi lạnh túa ra, gương mặt căng thẳng, trầm lặng giả vờ như không có chuyện gì ngồi nghe cuộc đối thoại trong buổi họp.
Đinh Niệm cầm trong tay cây bút bi, gõ xuống bàn vài cái, đôi mắt phượng liếc sang anh với vẻ không vui, nói: “Sếp Lục, hôm nay hình như sức khỏe của cậu không tốt, bệnh cũ tái phát à? Bệnh nặng thêm rồi phải không?”
“Hay là cậu về nghỉ ngơi trước đi.
Nơi này có tôi chủ trì, đến lúc về tôi sẽ viết báo cáo tổng kết kiến nghị cho cậu xem.”
Lục Dung ngồi không yên, nghiêm mặt rời khỏi phòng họp, quay về phòng làm việc của anh tìm Thẩm Vấn Thu.
Khoảng cách này không tính là xa, cũng không coi là gần, anh thật sự rất muốn giấu Thẩm Vấn Thu