Từ nhỏ Lục Dung đã lầm lì ít nói, tan học không bao giờ chủ động đi chơi với bạn bè, so với việc đó anh thích về nhà chơi một mình hơn.
Anh có thể ngồi mò mẫm nửa ngày trời chỉ để tháo lắp một cái ti vi hoặc tủ lạnh bỏ đi, rất hiếu kỳ và say mê những linh kiện tạo thành chúng.
Ba anh luôn chiều anh, để mặc anh vui với sở thích của mình, cũng không trách anh làm hỏng đồ đạc này kia, mỗi lần nhìn thấy đồ điện nào mới còn cố ý thu mua về nhà cho anh nghịch chơi.
Lục Dung biết mình không giống những người bạn khác, bọn họ thích sưu tầm thẻ game, chơi bóng rổ, trượt patin, còn anh thì không.
Bởi vì lúc ấy anh càng say mê những thứ đồ này hơn, số “bảo bối” anh nhặt được từ đống phế thải người ta bỏ đi càng ngày càng nhiều.
Anh nói với bố muốn có một nơi để đặt đồ đạc, vậy là có ngay một căn cứ nhỏ của riêng mình.
Lục Dung không phải kiểu người vì muốn hòa đồng với người khác mà tham gia những trò bản thân không có hứng thú.
Đợi đến khi ý thức được thì mới phát hiện mình đã bỏ lỡ cơ hội kết bạn tốt nhất, cũng khuyết thiếu năng lực giao tiếp.
Chỉ từ sau khi gặp Thẩm Vấn Thu, anh mới bắt kịp với sở thích bình thường của những cậu học sinh khác.
Sở dĩ ba Lục thích Thẩm Vấn Thu, thật ra không chỉ vì Thẩm Vấn Thu là một cậu bé khôi ngô sáng sủa, hơn nữa còn lễ phép ngoan ngoãn, thành tích tốt, là một người bạn tốt đúng tiêu chuẩn mà còn vì hắn là người đầu tiên chịu kết bạn với con trai ông.
Khi ấy trong lòng ngoài mắt Lục Dung đều chan chứa sự quý mến dành cho chàng trai ấy, mỗi ngày ngoại trừ những chủ đề liên quan đến sở thích nghiệp dư của mình ra thì chỉ còn lại cái tên “Tiểu Mị”.
Ba anh vừa hỏi đến chuyện trường lớp, chưa quá được mấy câu, Lục Dung sẽ không kìm lòng được nhắc đến Thẩm Vấn Thu, lải nhải liên hồi, vô cùng hứng thú.
Sau này Lục Dung nhớ lại hồi ấy, anh mới bừng tỉnh nhận ra có biết bao sơ hở chồng chất.
Khi hai người không còn liên lạc với nhau nữa, ba anh cũng không hoài nghi nhiều, dù sao bài vở cấp ba rất bận rộn, cũng không còn thời gian để chơi đùa bát nháo.
Nhưng có một lần, ba anh đến trường đưa đồ cho anh, anh không có trong lớp, ba anh vẫn chưa biết bọn họ đã tuyệt giao nên gọi Thẩm Vấn Thu ra theo thói quen.
Đến khi Lục Dung quay về lớp thì chứng kiến cảnh tượng————–
Thẩm Vấn Thu đang nói chuyện với ba anh, vô cùng thân tình khôn khéo như bình thường, một câu hai câu đều gọi “chú”: “….Dạ, cảm ơn chú, con sẽ cố gắng, chú cứ gửi con là được rồi, con sẽ chuyển lại cho Lục Dung.
Vâng vâng, cảm ơn chú nhiều.”
Hoàn toàn không thể nhận ra hai người bọn họ đã tuyệt giao.
Thẩm Vấn Thu đang cười, gương mặt tươi cười khi nhìn thấy Lục Dung lập tức lạnh tanh.
Thậm chí Lục Dung không dám tiến lên, âm thầm né tránh, mấy phút sau ba anh về rồi, anh mới dám về lớp.
Đồ mà ba anh nhờ chuyển đã được đặt trong ngăn bàn học của anh, bên trong là một phần kẹo nougat(*) tự làm.
(*) Kẹo sữa hạt/ Kẹo hạnh phúc, có xuất xứ từ Đông Âu, loại kẹo làm từ đường hoặc mật ong, thêm các loại hạt nướng chín, lòng trắng trứng đánh đều, đôi khi có thêm hoa quả ướp đường thái nhỏ.
Nougat có độ dẻo và thường được thêm vào làm thành phần phụ trong nhiều loại kẹo, sô-cô-la khác nhau.
Lục Dung cầm gói kẹo được gói bằng giấy rất đẹp, nghĩ thầm nếu dựa vào tính của ba anh, kiểu gì ông cũng dặn dò anh phải chia cho Thẩm Vấn Thu một nửa.
Bởi vì Thẩm Vấn Thu đến nhà bọn họ quá nhiều lần, ba anh đã coi hắn gần như thành con trai mình rồi.
Sau đó trong bữa ăn, ba anh bất thình lình hỏi: “Lúc ba đến trường tìm con, rõ ràng con ra đến nơi rồi, sao tự dưng thấy Tiểu Mị ở đấy lại lùi về sau tránh?”
Lục Dung: “…”
Hai bố con dọn bát đũa, ba anh bình tĩnh nhìn anh một lúc lâu mới chậm rãi thở dài một hơi, vỗ vai anh: “Ba biết cả rồi.”
Biết? Biết gì cơ?
Ban đầu Lục Dung tưởng ba anh biết bọn họ không còn làm bạn bè của nhau được nữa, sau đó lại cảm thấy có chỗ nào đó bất thường, có lẽ khi ấy ba anh đã biết anh thích Thẩm Vấn Thu.
Cho đến khi đã nhiều năm trôi qua, anh vẫn không hiểu rõ lời ba anh khi ấy có ý gì.
Hôm trước, anh vì Thẩm Vấn Thu mà tìm ba hỗ trợ, ba anh không nhiều lời đáp ứng ngay, sau đó nghe nói tìm được người rồi còn hỏi anh: “Hai đứa liên lạc lại với nhau từ bao giờ đấy? Sao không nói cho ba biết?”
Lục Dung ngó nghiêng xung quanh, nói: “Một hai câu không thể nói xong, hôm nào con kể lại chi tiết cho ba nghe.”
——————Thăm hỏi Thẩm Vấn Thu xong, Lục Dung tiễn ba rời khỏi phòng bệnh.
Hai cha con đứng trước cửa phòng, vừa mới đóng cửa lại, ba anh đã hạ giọng hỏi khẽ: “Bây giờ thì sao? Bây giờ đã rảnh kể lại cẩn thận cho ba nghe chưa?”
Lục Dung sợ bị nghe thấy nên cố ý dẫn ba đi xa hẳn xuống phía cuối hành lang, tìm một vị trí thuận tiện, đứng đó ngẩng đầu lên là có thể thấy ngay cửa phòng bệnh của Thẩm Vấn Thu, sau đó anh mới chậm rãi kể lại cuộc tái hợp giữa anh và Thẩm Vấn Thu trong khoảng thời gian gần đây.
Ba Lục nghe xong phần đầu liền chau mày, nghe đến hết vẫn chưa giãn mày ra, mãi một lúc sau mới nói: “Mấy năm nay Tiểu Mị vất vả quá… Sao không đến tìm chúng ta sớm hơn? Trước đây thằng bé trông khỏe mạnh đẹp trai biết bao, hiện tại nhìn lướt qua cũng thấy ốm yếu gầy gò… Ầy, thật ra ba cũng có nghe nói chuyện gia đình nhà cậu ấy phá sản nhưng không ngờ lại đến mức thế này.”
“Phải chăm sóc cậu ấy thật tốt, giúp được đến đâu thì giúp.
Cậu ấy và ba cậu ấy đều là người tốt, trước đây giúp chúng ta nhiều như vậy, làm người không thể vong ơn bội nghĩa được.”
Nói xong, ba Lục nhìn anh đầy ẩn ý, vỗ vỗ vai anh nói: “Vạn sự khởi đầu nan, cậu ấy đã lâu không làm việc, điều chỉnh trạng thái cuộc sống không phải ấn nút “tách” một cái là thay đổi được ngay, có điều cũng không phải là không thể.
Con phải thật kiên nhẫn, cố gắng vực cậu ấy dậy.”
Lục Dung đang định gật đầu thì ba anh lại hỏi: “Thế một tháng nay cậu ấy vẫn ở chỗ con à? Chẳng phải nhà con có mỗi một cái giường thôi sao?
Lục Dung suy nghĩ rất đơn giản, thành thật nói: “Bọn con không ngủ chung một giường, cậu ấy ngủ sô pha.”
Ba Lục sửng sốt, im lặng không nói gì: “…”
Lục Dung cổ đỏ rực, cũng im lặng theo: “…”
Lục Dung cứ cảm thấy ba anh có ý dò hỏi, sau đó lại nghi ngờ có phải bản thân có tật giật mình không, tóm lại anh không nên tùy tiện mở miệng giải thích gì nữa.
Nếu không chẳng phải lại thành giấu đầu lòi đuôi sao?
Ba Lục ngẩng đầu lên trước, đột ngột nói: “Con đâu có thiếu tiền đâu, phải mua giường mới đi chứ! Dọn dẹp phòng bên cạnh đi, chẳng lẽ cứ để cho người ta ngủ ngoài sô pha mãi à?”
Lục Dung ra vẻ trấn định: “Vâng, con, khi nào về con đi mua ngay.”
Mặc dù nói vậy nhưng Lục Dung không vội đưa Thẩm Vấn Thu về nhà ngay.
Anh nghỉ làm thêm vài ngày nữa, từ khi bắt đầu gây dựng sự nghiệp đến nay, anh đã rất chuyên tâm vào công việc của mình, vì vậy sẽ không có ai ý kiến gì nếu ông chủ bỏ bê công