Lòng tự trọng của thiếu niên cao đến tận mây xanh.
Vết sẹo lớn một tí thì bị cho là xấu xí, hủy hoại nhan sắc, mặc quần áo cũ cũng bị coi là keo kiệt thấp kém.
Khi người khác đang thảo luận về những idol và cuộc thi mà bạn chưa xem hoặc không biết, đó là nhà quê.
Trước đây Thẩm Vấn Thu không hay bận tâm đến những chuyện này, thế nhưng hắn vẫn là một cậu ấm nhà giàu ngạo nghễ, ra khỏi nhà hàng sẽ không gói đồ ăn thừa mang về, thấy bình sơn đổ sẽ không giơ tay đỡ lấy một cái.
Đừng nói đến công việc nhặt rác bẩn thỉu, trên thực tế, hắn chưa bao giờ phải làm việc nhà, ở trường cũng lười trực nhật, toàn là Lục Dung làm giúp hắn.
Thẩm Vấn Thu vẫn là hình tượng hotboy đẹp trai sáng láng, mặc dù bình thường chơi với Lục Dung nhưng chẳng ai cảm thấy hắn sẽ cùng đi nhặt đồng nát với Lục Dung cả.
Lúc ấy Thẩm Vấn Thu ngây người ra, vô cùng lúng túng, mặt đỏ bừng.
Bị ánh mắt khinh bỉ của người khác nhìn chằm chằm, theo phản xạ hắn cảm thấy xấu hổ, ấp úng không nói thành lời, sau đó vì bản thân không thể thẳng thắn mà cảm thấy áy náy.
Hơn nữa chuyện hắn nói dối cũng bại lộ cả rồi.
Bây giờ hắn phải thanh minh với mấy người bạn thân có gia cảnh tốt khác mình không phải lén đi chơi với Lục Dung, hắn không muốn bị chế giễu.
Lần này Lục Dung cũng biết, biết hắn tình nguyện nói dối, cũng không dám nói thẳng bọn họ là bạn tốt.
Xong đời!
Thẩm Vấn Thu ù ù bên tai, mặt như đưa đám suy nghĩ.
Đúng lúc ấy, bỗng dưng hắn nghe thấy Lục Dung cứng nhắc lên tiếng ở bên cạnh: “Chỉ là đúng lúc Thẩm Vấn Thu đi học thêm về, đi ngang qua gặp tôi nên tốt bụng giúp tôi đẩy xe.”
Đối phương hỏi: “Thế à?”
Lục Dung đáp: “Ừ.”
Trong trí nhớ của Thẩm Vấn Thu, đấy là lần duy nhất Lục Dung nói dối, vì muốn giữ thể diện hư vinh vô dụng cho hắn.
Gương mặt Thẩm Vấn Thu càng đỏ hơn.
Bạn cùng lớp hừ một tiếng, đỗ xe đạp ở ven đường, cũng xắn tay áo lên tiến tới hỗ trợ, ba người cùng nhau đẩy xe ba gác lên sườn núi.
Cuối cùng đã đẩy lên được sườn núi, mọi người dừng lại thở.
Người bạn kia chạy nhanh về, lấy xe đạp của mình dừng bên cạnh xe ba gác, tỏ ý muốn Thẩm Vấn Thu ngồi lên sau xe: “Thế bây giờ mày rảnh rỗi đi xem phim cùng tao chưa?”
Thẩm Vấn Thu: “…”
Thẩm Vấn Thu thầm nghĩ, quả nhiên không nên nói dối, quả cầu tuyết cứ càng ngày càng lớn, đến khi to đùng rồi ném đi sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Hắn nhắm mắt, thấp thỏm bất an nói: “Tao cảm thấy Lục Dung rất cần tao hỗ trợ.”
Đối phương tức giận nói: “Hôm nay là ngày chiếu đầu tiên, mày thật sự không đi sao? Chẳng lẽ mày muốn đẩy giúp cậu ta từ đây về tận nhà? Mày nhiệt tình ghê nhỉ, ngày kia đến trường đừng than cánh tay đau mỏi không giơ nổi với tao nhé.
Mà mày không làm được đâu, mày chỉ gây thêm phiền phức cho người ta thôi.”
Lục Dung cắt ngang cậu ta: “Thẩm Vấn Thu không gây phiền cho tôi.”
Thẩm Vấn Thu ngẩng đầu nhìn Lục Dung.
Lục Dung đứng sau xe ba gác, đang cầm một cái khăn mặt cũ lau tay, thật thà nói: “Không sao đâu, tôi tự đi về được.
Cậu đi chơi đi.”
Lục Dung cực kỳ giống một chú cún bự lông vàng bị chủ nhân trách cứ khôn ngoan nằm bò ra tại chỗ.
Thẩm Vấn Thu bị ánh mắt sáng trong của anh đâm trúng trái tim, không chịu được nữa, bất thình lình nói: “Tao nói dối đấy.”
Sau khi nói ra được, thứ gì đó bịt kín trong lồng ngực lập tức tan vỡ, thoải mái hơn nhiều, hắn nói một lèo: “Không phải tao tình cờ đi ngang qua, cuối tuần tao không học thêm nữa, tao đi tìm Lục Dung chơi cùng.”
“Tao có hẹn trước với Lục Dung, tao không đi xem phim, tao muốn đi chơi với cậu ấy.”
Thẩm Vấn Thu nói xong, nhấc chân lên, khó khăn đi tới bên cạnh Lục Dung, kéo áo anh: “Đi thôi.”
Lục Dung không động đậy: “Tiểu Mị…”
Thẩm Vấn Thu chủ động kéo tay anh, ban đầu chỉ kéo cổ tay nhưng sau mò tới bàn tay, dứt khoát nắm lấy.
Rõ ràng tay Lục Dung cứng đờ nhưng chỉ vài giây trôi qua, anh nắm lại tay hắn.
Lục Dung biết cái nắm tay này không có ý gì khác, thế nhưng trong nháy mắt, trái tim anh vẫn đập dồn dập, liên hồi từng nhịp khiến mạch máu như muốn nổ tung.
Thình thịch, thình thịch.
Tay Thẩm Vấn Thu là tay con trai, nhưng có thể do tay anh quá thô ráp, hoặc anh có ảo giác quá hoàn mỹ nên luôn cảm giác tay mình như nắm phải một làn mây.
Sự nóng bỏng trong tim nhanh chóng lan xuống lòng bàn tay, khiến anh sợ bàn tay mình đang nắm sẽ tan chảy bởi nhiệt độ này.
Cũng không biết nên nắm nhẹ hay nắm chặt, còn chưa nghĩ ra, Thẩm Vấn Thu đã buông tay anh ra.
Bởi vì khoảng cách từ đuôi xe tới đầu xe chỉ có ba, bốn bước chân mà thôi.
Ngắn quá! Lục Dung tiếc nuối nghĩ.
Lục Dung chở Thẩm Vấn Thu đi, đường xuống dốc lao rất nhanh, gió mát ập vào mặt.
Thẩm Vấn Thu: “Sau này cậu đừng nói dối.
À cậu vốn dĩ đã không nói dối.”
Lục Dung: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu: “…Tôi, tôi cũng sẽ thẳng thắn với bọn họ, tôi sẽ không nói dối nữa.”
Lục Dung: “Ừ.”
Thẩm Vấn Thu quay đầu nhìn ra sau, người bạn kia vẫn còn đứng trên sườn núi, dõi theo bọn họ từ xa.
Thẩm Vấn Thu quay đầu sang chỗ khác, vờ như không nhìn thấy.
Tốc độ lao dốc quá nhanh khiến người ta hốt hoảng, giống như một giây tiếp theo sẽ cùng nhau ngã tan xương nát thịt, khó khăn lắm mới ổn định trên mặt đường bằng phẳng, tốc độ xe chậm lại.
Lục Dung băn khoăn hỏi: “Có phải tôi khiến cậu khó xử không?”
Thẩm Vấn Thu buồn bực đáp: “Không.”
Lục Dung nói: “Tuần sau đến trường, có phải bọn họ sẽ nói tôi và cậu… Tôi và cậu…” Anh ấp úng không tìm được cách nói chính xác, vì vậy không đầu không đuôi nói: “Tôi, tôi không xứng với…”
“Cái gì xứng với không xứng chứ?” Thẩm Vấn Thu châm biếm nói: “Cứ để họ nói đi, xem nói được gì? Nói chúng ta thân nhau sao? Chúng ta vẫn luôn rất thân!”
Lục Dung im lặng, gió mát vẫn phả vào mặt, tại sao gương mặt anh vẫn nóng như vậy chứ?
…
Ngày hôm sau trở về thành phố H, Thẩm Vấn Thu đi cửa sau vào nhậm chức ở công ty của Lục Dung, tạm thời đảm nhiệm vị trí thư ký của anh.
Trong phòng làm việc của Lục Dung kê thêm một chiếc bàn, đương nhiên đó là bàn làm việc của hắn.
Lục Dung giảng giải công việc cho hắn, chậm rãi, lần lượt từng mục một.
Sản nghiệp nhà anh đã không còn chỉ là một trạm thu mua phế thải nhỏ chỉ dùng một sổ sách nữa, bây giờ bên dưới công ty có rất nhiều bộ phận, phụ trách các dự án khác nhau.
Anh không bận tâm Thẩm Vấn Thu muốn lựa chọn một hạng mục bất kỳ trong phòng ban nào cả, cái nào cũng được, anh chắc chắn sẽ bật đèn xanh, tất cả phụ thuộc vào mục đích và sự thích nghi của Thẩm Vấn Thu.
Thật ra, cho dù sau này Thẩm Vấn Thu không ở lại công ty anh làm việc cũng không sao cả.
Chỉ cần khỏe mạnh quay trở lại hòa nhập với xã hội, trui rèn tôi luyện bên cạnh anh cũng tốt, Lục Dung đã nghĩ như vậy, gần như cẩn thận chỉ báo cho Thẩm Vấn Thu với thái độ như nâng đỡ một người què.
Thẩm Vấn Thu cũng rất nghe lời, hết sức nghiêm túc học hỏi, giống như một miếng bọt biển điên cuồng hấp thu kiến thức.
Đã quá nhiều năm hắn