Hai tháng trôi qua kể từ lần nắm tay ấy, Lục Dung không thể nào quên được, đã mấy hôm liền anh ngủ không yên giấc.
Nhớ nhiều thì nghĩ cũng nhiều, như thế gọi là nắm tay sao? Có gọi thế được không? Chẳng qua nắm có một lúc thôi.
Nhưng lần này thật sự là tay trong tay đó.
Anh dắt Thẩm Vấn Thu, còn Thẩm Vấn Thu lại chủ động nắm tay anh.
Mặc dù Lục Dung biết rõ hành động vô thức của Thẩm Vấn Thu không có hàm ý mập mờ nào cả nhưng sự hạnh phúc và vui sướng vẫn nhanh chóng bành trướng trong ngực anh, trái tim đập liên hồi như gõ trống, muốn nổ tung.
Đây là lý do vô cùng chính đáng để có thể quang minh chính đại nắm tay, điều này khiến anh không cảm thấy có lỗi.
Lục Dung nắm ngược tay Thẩm Vấn Thu, giấu đầu hở đuôi: “Đi, theo sát tôi.”
Quả thực dòng người quá đông đúc, thi nhau chen lấn xô đẩy khiến hai người luôn luôn bị tách ra.
Lục Dung nhớ đến nhiều câu chuyện cười dắt nhầm người, anh tuyệt đối không muốn như thế.
Mỗi khi vô tình chen lấn bị thả lỏng tay ra, anh đều quay đầu lại, lần nào cũng xác nhận chắc chắn anh đang dắt Tiểu Mị của anh.
Đây là lần đầu tiên Lục Dung độc lập đi xa, lần đầu tiên tự ngồi xe lửa đến một thành phố phương xa.
Do dự đã mấy ngày, anh đã lên kế hoạch xong, chuẩn bị sẵn các lý do mượn cớ, tự xoay sở lộ phí tốt mới thấp thỏm bất an nói với ba.
Không ngờ ba anh vô cùng sảng khoái đồng ý: “Ừ, con là con trai, cũng 16 tuổi rồi, thế là có thể ra ngoài trải nghiệm.
Hồi ba 13 tuổi đã kéo xe từ nông thôn vào nội thành rồi đấy.”
Ông rất yên tâm về anh.
Nhưng khi biết anh dẫn theo cả Thẩm Vấn Thu, ba anh lập tức thay đổi thái độ: “Gì cơ? Lúc trước con đâu có nói mình dẫn theo cả Tiểu Mị đi cùng? Chú Thẩm đã đồng ý chưa?”
Lục Dung ngây ngốc gật đầu: “Đồng ý rồi ạ.”
Ba anh dặn dò: “Thế thì con càng phải cẩn thận gấp đôi, người ta giao con trai bảo bối cho con đấy… Con phải đi làm việc nhưng Tiểu Mị coi như đi du lịch, con nhớ che chở cho cậu ấy.” Dứt lời, ông hỏi lại lần nữa anh mang theo bao nhiêu tiền, thấy không đủ nên nhét thêm cho anh 1000 nữa.
Ba anh trịnh trọng ra mệnh lệnh: “Bằng mọi cách phải đưa người về đây hoàn hảo an toàn nghe chưa?”
Vì vậy, khi Lục Dung đến nơi tràn ngập mối nguy này, tiếng chuông báo động trong lòng anh không ngừng vang lên.
Anh thì còn được, chỉ sợ cậu ấm cừu non vừa đẹp vừa ngây thơ Thẩm Vấn Thu không để ý bị người xấu lôi đi mất, chẳng hạn như bị kéo vào hầm than đen trong núi nào đó, thế thì phải làm sao? Trong lúc nhất thời anh vừa sợ vừa hồi hộp, hàm răng nghiến chặt, tập trung toàn bộ tinh thần, vì vậy xúc cảm nắm tay càng có thể cảm thụ rõ ràng.
Lần trước anh còn sợ nắm mạnh quá, đến nơi rồi thì không dám thả lỏng chút nào.
Đều là tay của con trai nhưng làn da Thẩm Vấn Thu trơn nhẵn, hoàn toàn khác với bàn tay thô ráp đã quen lao động của anh.
Thẩm Vấn Thu đi theo phía sau, đột nhiên hỏi: “Đại Dung, cậu ốm à?”
Lục Dung nói: “Không, không có, sao thế? Tự dưng hỏi vậy?”
Thẩm Vấn Thu lo lắng: “Tai và cổ cậu đỏ lắm luôn, tôi đang nghĩ có phải cậu bị cảm lạnh phát sốt không nữa.”
“Không có.” Lục Dung nói, anh định nói vì nóng quá nhưng mãi vẫn không dám nói bừa.
Lần trước Thẩm Vấn Thu còn cười nhạo chê anh nói dối dễ lộ quá, bị người ta nhìn là phát hiện ra ngay.
Nói như thế chẳng thà đừng lên tiếng, cứ làm cục đá giả vờ còn hơn.
Phải mất rất nhiều thời gian để tìm sân ga.
Không có chỗ ngồi đợi nên hai người đứng cùng nhau.
Đứng hai tiếng đồng hồ đến khi chân đã tê dại, cuối cùng chuyến xe lửa màu xanh da trời của bọn họ cũng đến.
Đám người xếp hàng giống như vại cá mòi tràn vào, nhân viên soát vé cầm một chiếc kéo nhỏ vừa cắt vé tàu vừa khản cổ hét lên: “Ai soát vé trước thì vào đứng trước! Ai vào sau đứng sau!”
Đi bằng tàu hỏa rất lâu.
Thẩm Vấn Thu không mang theo vali, chỉ đeo trên lưng một chiếc balo Adidas.
Lục Dung nói chỉ đi một tuần, hắn cảm thấy không cần mang quá nhiều thứ.
Lục Dung cũng không khác lắm, trên vai đeo một chiếc túi đeo chéo lớn, không dễ rơi.
Lục Dung đang kéo Thẩm Vấn Thu sau lưng, đột nhiên hắn hất tay anh ra.
Điều này khiến Lục Dung có phần bối rối, quay đầu lại nhìn thấy Thẩm Vấn Thu đang xách bao lớn bao nhỏ giúp một bà cụ, nói: “Để cháu xách giúp bà.”
Lục Dung cũng lùi lại: “Để tôi.”
Mặc dù anh chỉ có một tay nhưng hai tay Thẩm Vấn Thu cộng lại cũng không bằng sức lực một tay của anh.
Đến khi lên tàu, chỉ bằng một tay anh cũng có thể giúp người khác cất hành lý lên giá để đồ ở trên cao.
Hai người bọn họ không có hành lý gì cả, chỉ ôm balo vào ngực rồi ngồi xuống.
Tốc độ xe lửa cũ rất chậm, môi trường vệ sinh thì tệ hại, nhất là toa ghế ngồi.
Bọn họ vừa mới ngồi xuống thì có một ông chú xách túi da rắn to bự hỏi có thể ngồi ké một góc với hắn không, nói mua nhầm vé các kiểu, đứng lâu thì mệt lắm, đương nhiên là nhắm vào Thẩm Vấn Thu để nhờ vả.
Còn anh chàng cao to đen hôi ở bên cạnh nhìn là biết không nên chọc vào.
Thẩm Vấn Thu da mặt mỏng, thấy dáng vẻ người ta đáng thương nên nhường nửa ghế.
Lục Dung còn chưa kịp lên tiếng thì ông chú đã đặt mông “ngồi ké” sát vào Thẩm Vấn Thu.
Cơ thể ông ta lập tức ép Thẩm Vấn Thu phải dịch sát vào bên trong.
Thẩm Vấn Thu đã bao giờ trải qua tình huống nhờ vả thế này đâu.
Nhìn thấy chỗ ngồi của mình bị chiếm ít nhất quá nửa, đã thế còn bị ép sát vào góc nhỏ, suýt chút nữa hắn còn va thẳng vào ngực Lục Dung.
Lục Dung tay chân luống cuống, gương mặt đỏ bừng.
Anh cảm thấy mình thật hèn hạ, vừa rồi anh còn tức vì Thẩm Vấn Thu ngốc nghếch để cho người khác lừa gạt bắt nạt, muốn đứng ra hù dọa cho ông chú kia nhường chỗ, bây giờ lại thay đổi ý định, cảm thấy thế này cũng rất tốt.
Ông chú kia hôi rình, về phương diện lý trí Thẩm Vấn Thu biết không nên kì thị người ta, thế nhưng về mặt sinh lí thật sự khó mà chấp nhận nổi.
Cái mùi hôi hám này khiến hắn không ngừng dựa sát lại gần Lục Dung.
Lục Dung cực kỳ giày vò, Thẩm Vấn Thu giống như một chú cừu non đáng yêu nép vào ngực anh, mái tóc mềm mại cứ lắc qua lắc lại.
Anh thật sự muốn giơ tay sờ một cái nhưng không thể, phải tốn hết công lực để kiềm chế.
Thẩm Vấn Thu khẽ hỏi bên tai anh: “Ông ta hôi quá đi, làm thế nào bây giờ Đại Dung?”
Ngay cả giọng điệu khẽ khàng chê bai người khác của Thẩm Vấn Thu cũng khiến anh cảm thấy vô cùng đáng yêu.
Nhất thời Lục Dung đổ mồ hôi nhiều hơn, anh nghĩ: Hình như mình cũng toát bao nhiêu mồ hôi, có phải mình hôi quá làm ảnh