Đối với một học sinh cấp ba mà nói, chỉ cần không bắt bọn họ lên lớp thì làm gì khác cũng được hết.
Nghe nói chiều hôm nay có hai tiết không phải học, tất cả học sinh khối 12 được nghe diễn giảng.
Mọi người đều rất mong chờ, không phải mong chờ buổi diễn giảng mà mong chờ hai tiết không phải học.
Lục Dung – người diễn giảng hôm nay hình như là cựu học sinh ưu tú trường bọn họ, bây giờ là doanh nhân thành công của xã hội, xí nghiệp nổi tiếng, nhà tiên phong của ngành nghề bảo vệ môi trường, chức vụ chủ tịch, phó chủ tịch gì đó đeo đầy trên người, nghe là thấy lóa mắt.
Trên mạng có thể tra được hình ảnh của Lục Dung.
Cho nên mọi người nhanh chóng nhận ra người đàn ông xuất hiện trên hành lang lớp học hôm nay chính là Lục Dung.
Tan học.
Lục Tư Hàng đang tán gẫu với bạn thân Thẩm Mông của mình thì nhắc đến anh: “Khi còn nhỏ tao quen Lục Dung đấy, trước đây nhà anh ấy ở trên cùng một con phố với nhà tao, thi thoảng tao có gặp anh ấy.”
Nhưng trong trí nhớ của cậu không có ấn tượng quá tốt, dù sao cũng là trạm phế liệu, mùi rất hôi thối, mấy bạn nhỏ đi ngang qua kiểu gì cũng sẽ đi đường vòng.
Cậu loáng nhoáng nhớ được hình ảnh một chàng trai cao lớn chỉ có một cánh tay, kéo chiếc xe nặng nề giống như một chú trâu, bước từng bước vững chắc leo lên sườn núi.
Khi ấy hình như cậu còn đang đi nhà trẻ, mẹ cậu còn nói với cậu: “Con nhìn xem, vất vả quá, cục cưng sau này phải học hành cho tốt, nếu không sẽ khổ cực giống như anh kia đó.”
Sau này cậu mới biết, người anh hàng xóm với mình học hành rất giỏi.
Lục Tư Hàng còn nói: “Hồi đi học thành tích của anh ấy tốt lắm.”
Thẩm Mông nói: “Thế à? À mà mày có thấy người đàn ông đi cùng anh ấy không?”
Lục Dung giật thót trong lòng: “Thấy, sao thế?” Cậu mơ hồ có dự cảm chẳng lành.
Thẩm Mông đến gần cậu, khẽ giọng suy đoán: “Mày không cảm thấy trông bọn họ giống một đôi à?”
Trước đây đồng tính luyến ái còn là một chủ đề mới mẻ.
Con gái trong lớp chuyền tay nhau đọc tiểu thuyết truyện tranh về tình yêu nam nam, mấy cậu trai tràn đầy nhiệt huyết đang đuổi nhau trong lớp cũng bị gán ghép, cứ cảm thấy có điểm gì là lạ.
Mấy hôm trước cậu còn xem thời sự, nhìn thấy luật hôn nhân của vài quốc gia đã hợp pháp hóa hôn nhân đồng giới khiến người ta vô cùng chấn động.
Hơi thở của Thẩm Mông phả bên tai khiến tai cậu ửng đỏ, cậu nói: “Có sao? Trông bọn họ rất bình thường mà…À người đàn ông kia tao từng thấy rồi, là bạn của anh ấy, khi còn bé thường xuyên đến tìm Lục Dung.”
Lục Tư Hàng cũng nhớ Thẩm Vấn Thu, dẫu sao vẻ ngoài của hắn quá xuất chúng, không chỉ là tướng mạo, từ đầu đến chân ăn mặc đẹp vô cùng, hoàn toàn xa lạ với con hẻm cũ nát mà quan trọng nhất là vì, hắn từng mời những đứa trẻ con gần đấy ăn quà vặt! Cậu không nhớ tên hắn, chỉ nhớ đó là một anh chàng vừa đẹp trai vừa tốt bụng.
Thẩm Mông vẫn khăng khăng: “Mày tin tao đi, chắc chắn bọn họ là thế.”
Hai người cứ thảo luận chuyện này.
“Sao mày có thể khẳng định thế? Đồng tính luyến ái có đặc thù gì sao?”
“Lối ăn mặc của hai người đó rất được chú trọng, tao khó miêu tả lắm, dù sao cảm giác được đó là gay.”
“Tao cảm thấy không giống, bọn họ đâu có thân mật với nhau, chỉ đi đứng cạnh nhau bình thường thôi mà.”
“Bầu không khí không bình thường, cho dù hai người yêu nhau không nói không hành động gì thì vẫn toát ra tình cảm từ ánh mắt và ngón tay bọn họ mà thôi.”
“Mày nghi ngờ hả?”
“Thế có muốn cược không?”
“Không muốn, không cược.
Cược thì sao? Chẳng lẽ mày muốn chạy lên hỏi bọn họ? Tao không có hứng thú với đồng tính luyến ái đâu.”
Hai người nằm bò ra bàn, gối đầu lên tay, thì thà thì thầm nói.
Thẩm Mông nhìn cậu chăm chú như có điều suy nghĩ, nói: “Không có hứng thú sao?”
Lục Tư Hàng đỏ mặt trả lời: “Không.
Mà sao trông mày ngạc nhiên thế? Mày cảm thấy hứng thú lắm à?”
Thẩm Mông không giấu giếm: “Thì vẫn là lần đầu tiên được nhìn thấy người thật mà, cho nên mới thấy ngạc nhiên.”
Lục Tư Hàng nói: “Cũng đâu phải động vật quý hiếm.”
Lục Tư Hàng nhớ đến một chuyện, vừa rồi đang nói chuyện nhắc tới Lục Dung thì cậu chợt nhớ ra, nói: “Chờ lát nữa mày đi xin nghỉ phép với tao nhé? Tao muốn về nhà tìm đồ.”
Thẩm Mông nói: “Được.”
Phòng làm việc.
Giáo viên cậu hỏi cụ thể về nhà lấy gì, Lục Tư Hàng không nói rõ: “Lấy một phong thư ạ.”
Thầy hỏi: “Thư gì?”
Lục Tư Hàng nói: “Buổi chiều trường chúng ta sẽ có buổi diễn giảng của Lục tiên sinh mà, hình như ở nhà em có giữ một bức thư dán kín gửi cho anh ấy hơn mười năm trước.
Em muốn về tìm xem sao.”
Thầy: “…”
Không tin, không được phê duyệt.
Lục Tư Hàng than phiền với Thẩm Mông: “Tao nói thật mà, tao nhớ lá thư đó.
Lúc ấy tao còn nhỏ nên mở hòm thư của nhà ra chơi.
Tao mở ra xem rồi, thiệp mời rất đẹp.
Lúc ấy tao còn chưa biết chữ nên còn tưởng là thiệp chúc mừng cho nên bỏ vào trong hộp của tao.
Sau này lớn lên mở ra xem lại mới phát hiện mình đã cất một tấm thiệp kỳ lạ.
Tao nghĩ, có lẽ bưu tá giao nhầm đến nhà tao.
Tao nhớ không nhầm năm viết trên đó trùng với tuổi tác của bọn họ.”
Lục Tư Hàng rầu rĩ nói: “Tiếc là không thể về nhà lấy được.
Tao còn cảm thấy thần kì dã man.”
Thẩm Mông nói: “Chúng ta mượn thẻ ra vào, buổi trưa lén về nhà mày lấy.”
Lục Tư Hàng do dự nói: “Nhà tao hơi xa, tao sợ chạy về không kịp.”
Thẩm Mông nói: “Nhưng nếu bỏ lỡ lần này thì chưa chắc đã có lần sau đâu.
Đi thôi, tao đi cùng mày, cho dù về trễ thì cùng nhau chia hình phạt với mày.”
Vì vậy hai người cùng chạy về nhà Lục Tư Hàng, cả đường chạy rất nhanh, không hề đi bộ nên hai người thở hồng hộc về đến nhà.
Cha mẹ đi làm, ở nhà không có ai.
Lục tung hết cả lên để tìm kiếm.
Mất hơn nửa