" Hai đứa giữ cửa gỗ, hai đứa giữ đầu cầu, một đứa nhìn dưới nước. Tốt, bắt đầu! "
"O 2, B 31″ Khang Kế một cái một cái nhấn xuống, một bên nhấn một bên thì thào tự nói, toàn bộ thần kinh đều khẩn trương nhập vào máy tính.
Đánh tới chỗ phấn khích, toàn quán net chợt nghe thấy giọng Khang Kế cùng vài đội hữu của hắn. Đột nhiên áo bị người từ phía sau kéo lên, đem cả người hắn đè ra sau, Khang Kế vung tay lên lớn tiếng nói: " Đừng nhúc nhích, muốn đập hả."
Đối phương không đáp lời, chính là tay kéo càng chặt, chặt đến mức Khang Kế không thở nổi, mới căm giận quay đầu, xem là xú tiểu tử nào. Thấy rõ đối phương, Khang Kế sửng sốt, nửa ngày nói không nên một câu.
" Ây, Khang Kế, cậu làm gì vậy? Nhanh lên! " người bên cạnh hô to, Khang Kế vội vàng quay đầu đi, tắt màn hình, liên thanh nói với đội hữu không chơi nữa, trong một mảnh ồ lên, lôi kéo người của hắn đi ra cửa.
" Cậu, cậu... Như thế nào đột nhiên trở lại? " Khang Kế tay nhẹ phát run.
" Nha? Không chào đón tôi trở về sao? " Thiệu Chuẩn híp mắt, nguy hiểm trầm giọng hỏi.
" Không, không phải." Khang Kế vội vàng xua tay, một trận chột dạ, từ lúc ham mê CS, dường như có một đoạn ngày thật dài không viết thư tình, sẽ không là vì thế mà đem vị ma vương này gọi trở về đây đi? Nghĩ như vậy, nhìn trộm đánh giá một phen nửa năm không gặp Thiệu Chuẩn. Ai, tại sao người cùng người khác nhau lớn như vậy? Người khác xuất ngoại đi chịu khổ, như thế nào cậu ấy lại trở nên càng mê người? Tục ngữ nói, chính là ngọc thụ lâm phong, ngay cả khóe mắt đều là phong tình. Khang Kế nuốt nuốt nước miếng, tiếp nhận hành lý trên tay Thiệu Chuẩn, nói: " Hoan nghênh, hoan nghênh, hoan nghênh trở về."
Thiệu Chuẩn nhìn Khang Kế trong chốc lát, chậm rì rì nói: " Được rồi, tôi đây sẽ hưởng thụ một chút hoan nghênh của cậu đi." nói xong, kéo tay không cầm hành lý của Khang Kế, rời đi.
Một đường đều không nói gì. Khang Kế đi theo sau Thiệu Chuẩn, nhìn Thiệu Chuẩn bình thản tiến vào khách sạn, xem Thiệu Chuẩn bình thản lấy khóa phòng, lại bình thản lên lầu. Mở cửa phòng, chờ Khang Kế kéo hành lý vào phòng, Thiệu Chuẩn mạnh tay đem cửa đóng luôn, ấn Khang Kế lên cửa, liền hung ác hôn xuống.
Sắc bén mà mãnh liệt, hôn đến Khang Kế choáng váng đầu, một trận sợ run, hạ thân liền đứng lên. Nửa năm, nửa năm, nghĩ rằng có thể đã trở thành thói quen, thực ra chờ người này xuất hiện ở trước mắt, mới phát hiện chính mình có bao nhiêu tưởng niệm. Liều lĩnh đem Thiệu Chuẩn đẩy ngã, thô lỗ bắt đầu cởi áo, thoát quần. Tuy rằng mới lạ, nhưng cảm giác như trước, một thoáng chốc công phu, hai người trần trụi đối diện.
" Thiệu Chuẩn, cậu... càng ngày càng nhìn tốt." ánh mắt Khang Kế tối sầm lại, xông đến, không có gì bôi trơn liền trực tiếp đi vào trừu sáp. Nghe thấy Thiệu Chuẩn hô đau mang theo một tiếng mắng, Khang Kế cũng không có dừng, quá nhớ cậu ấy, quá mức nhớ rồi. Không lập tức giữ lấy cậu ấy quả thực không có biện pháp sống sót.
" Ngu ngốc! Trong túi có ky! Cậu muốn cho tôi bị thương, về nước một lần chỉ làm một lần sao?! " Thiệu Chuẩn thấy Khang Kế không ngừng, một phen hất tay Khang Kế ra, mắng.
Khang Kế đang mông lung mới phản ứng lại, muốn cười cười lại bị dục vọng tra tấn căn bản cười không nổi. Nghe lời lấy ky ra, tùy tiện bôi bôi, rốt cuộc nhịn không được, tội nghiệp nói: " Thiệu Chuẩn, thực xin lỗi, mình nhịn không được." Cũng không chờ Thiệu Chuẩn phản ứng, liền một cái động thân vùi vào luôn, bắt đầu điên cuồng tiến công.
Thiệu Chuẩn đau đến nhíu mày, vừa cảm nhận được một chút khoái cảm, liền cảm giác Khang Kế nóng lên, đột nhiên liền bắn. Thiệu Chuẩn buồn bực ngẩng đầu, mở to mắt, nhìn Khang Kế.
Khang Kế vẻ mặt đỏ bừng, còn thô suyễn sau khi cao trào qua đi, lắp bắp nói: " Mình, mình, mình đã lâu không có làm... Nên, nên..."
Thiệu Chuẩn nghe vậy, sửng sốt một chút, cười ha ha lên. Đứng dậy vỗ vỗ đầu Khang Kế, bắt đầu đem quần áo thu thập vào trong nhà, thấy Khang Kế còn cúi đầu bất động nơi nào, không khỏi buồn bực nói: " Như thế nào? Cậu muốn lần sau còn làm trên thảm? "
Khang Kế nghe vậy, ngẩng đầu nhìn Thiệu Chuẩn đang cười khanh khách, nhãn tình sáng lên nói: " Thiệu Chuẩn, cậu không chê mình sao? "
" Đứa ngốc." Thiệu Chuẩn liền quang lõa như vậy tựa vào đầu giường, hướng Khang Kế vẫy vẫy tay. Chờ Khang Kế lại đây, lại ôm lấy hắn hôn môi, nói: " Mình như thế nào có thể ghét bỏ cậu? Cậu như vậy không biết mình cao hứng bao nhiêu đâu, thuyết minh tiểu Khang Kế của mình thực chuyên chính nha. Mấy ngày mình rời đi không có