“Ha ha.” Trong loa truyền đến tiếng cười trào phúng của Tất Hải Phụ, Lôi Kiên Bỉnh chỉ cảm thấy mồ hôi hột chảy xuống trán mình càng nhiều, tâm lý bay bổng cảm giác không ổn chút nào. “Đừng có nhận thân thích bừa bãi, tôi chỉ có một em trai là Tiểu Bảo thôi.”
Anh anh… Đại ca tôi sai rồi, anh tha cho tôi đi, là tôi có mắt mà không thấy núi thái sơn.
Lôi Kiên Bỉnh tâm lý không vững nhưng ngữ khí lại kiên định mà nói: “Đại ca, em là bạn trai của Tiểu Bảo.” Bạn trai huyết thống thuần khiết, tặng kèm hai mèo một cún.
Nghe đến hai chữ “bạn trai”, Tất Hải Hiên giật lấy điện thoại: “Đại ca.”
Lôi Kiên Bỉnh một mặt đáng thương dựa vào vai Tất Hải Hiên, mắt Tất Hải Hiên đối diện kim mao, cảm thấy Lôi Kiên Bỉnh lúc này như một cún lớn đang cầu xoa xoa. Anh đem con người mang bộ dạng “Cún lớn” đẩy ra, giơ tay với Kim mao Trứng Luộc Nước Trà, muốn sờ sờ cái đầu to của Trứng Luộc Nước Trà, nhưng mà Trứng Luộc Nước Trà hiểu nhầm ý anh, nhấc một cái móng vuốt lớn đưa cho anh.
Lôi Kiên Bỉnh ước ao ghen tị nhìn Trứng Luộc Nước Trà lông xù móng vuốt lớn được Tất Hải Hiên sờ tới sờ lui, có lẽ là nhìn thấy được ước ao ghen tị trong mắt con sen, Trứng Luộc Nước Trà duỗi ra một cái móng khác, Lôi Kiên Bỉnh lập tức nắm lấy cái móng vuốt kia mà chà đạp.
“Buổi tối dẫn tên đó theo, anh có lời muốn nói với hắn.”
Tất Hải Hiên chăm chú nghe điện thoại nhìn Lôi Kiên Bỉnh vẫn luôn dựng thẳng lỗ tai nghe trộm: “Được, tối em dắt hắn về, đại ca chọn chỗ đi.”
Tất Hải Phụ lúc này mới hơi hơi thoả mãn mà cúp điện thoại.
Lôi Kiên Bỉnh thả Trứng Luộc Nước Trà ra, sau đó nhào vào lồng ngực Tất Hải Hiên: “Tiểu Bảo.” Nhũ danh của thủ trưởng sao lại đáng yêu như vậy, không biết đại ca thủ trưởng có phải tên là Đại Bảo hay không.
Ôm cái đầu người yêu còn lớn hơn mình, Tất Hải Hiên nghĩ thầm mình vẫn rất thích người yêu làm nũng, hơn nữa Lôi Kiên Bỉnh vốn là nhỏ hơn mình mấy tuổi, cảm giác như anh đang nuôi bạn trai nhỏ vậy.
“Không được gọi tôi là Tiểu Bảo.” Bị người nhỏ tuổi hơn mình gọi là Tiểu Bảo thấy hơi kì quái.
“Tiểu Hiên Hiên.”
“…” Tất Hải Hiên hiện tại xem như biết được Lôi Kiên Bỉnh da mặt dày cỡ nào, anh cố ý mặt lạnh nói, “Nói tiếng người.”
Lôi Kiên Bỉnh cọ cọ rồi lại đem Tất Hải Hiên áp lên giường, hai tay chống lên tường, nhìn lồng ngực Tất Hải Hiên nói: “Không cho tôi gọi là Tiểu Bảo, cũng không cho tôi gọi là Tiểu Hiên Hiên, vậy tôi gọi tên anh thế nào mới được? Gọi Hải Hiên được không?”
Quả thực là cái tên được voi đòi tiên! Tất Hải Hiên ôm lấy mèo vàng chặn lại gương mặt Lôi Kiên Bỉnh đang đến gần, ra lệnh: “Lăn xuống!”
Lôi Kiên Bỉnh lập tức hôn một miệng lông mèo, hắn ôm mèo vàng đi, phóng nó xuống đất, tiếp tục dính lên người Tất Hải Hiên.
Rốt cục trốn được con sen, mèo vàng lập tức chạy ra khỏi phòng ngủ, kim mao nha nha kêu vài tiếng cũng không kêu được con sen, ngoắc ngoắc cái đuôi cũng đi ra khỏi phòng ngủ, đem phòng ngủ để lại cho người hai chân.
Luôn cảm giác con sen có lá gan càng ngày càng lớn với người hai chân.
****
Nếu muốn không dấu vết hạ thấp đối phương, tốt nhất phải dẫn người đó đi ăn cơm chỗ đắt tiền. Nếu như là người không có kiến thức sẽ vô cùng câu nệ, lộ ra biểu tình bất an, nói không chừng còn vô cùng lo lắng.
Nhưng là Tất Hải Phụ không biết Lôi Kiên Bỉnh là người vì người yêu mà da mặt cũng không cần. Loại người này trước nam nhân thành thục như Tất Hải Hiên càng thêm ấu trĩ, huống hồ hai người từ giao lưu thân thể biến thành trao đổi cảm tình, Lôi Kiên Bỉnh lại càng thêm không biết xấu hổ.
Nếu nói là coi trọng mặt mũi, hắn căn bản sẽ không có cơ hội ngủ với thủ trưởng, cũng không nhân cơ hội đem mình thăng chức từ bạn giường thành người yêu, cũng bởi vì hắn không biết xấu hố mới gọi nhũ danh Tiểu Bảo của thủ trưởng, còn kêu thủ trưởng là Hải Hiên.
Lôi Kiên Bỉnh vô cùng đắc ý, bất quá Đại Bảo muốn thử thách hắn nên không thể đắc ý trước mặt Đại Bảo, vẫn là nên biểu lộ vẻ kinh sợ đi.
Tất Hải Phụ nhũ danh Đại Bảo ngồi trong nhà hàng Tây xa hoa – hắn có thể tại cái tỉnh nhỏ này tìm được một cái nhà hàng Tây, thực đơn cũng toàn là tiếng Anh quả thật vô cùng tinh tướng.
Lôi Kiên Bỉnh vừa nhìn tới bộ dao nĩa này liền phát sầu, hắn là người địa phương, chưa từng ra khỏi biên giới Trung Quốc, một tay cầm dao một tay cầm nĩa, trên cổ còn một cái khăn ăn màu trắng, đều là để dùng cho bữa cơm Tây này.
Hắn rất muốn chào đại ca ở phía đối diện một cái, hắn có thể trở về học theo internet nấu một bữa cơm Tây giống hệt, được rồi, ở nhà tự nấu so với đầu bếp nấu không giống nhau, nấu ăn ở nhà gọi là làm việc nhà, nấu ăn ở nhà hàng gọi là tinh xảo vô cùng.
Tất Hải Hiên hiển nhiên không thích ăn cơm Tây, tùy tiện ăn mấy ngụm, Lôi Kiên Bỉnh cũng càng không thích cơm Tây, Tất Hải Hiên ăn gì hắn ăn nấy, giống như một cặp tình nhân.
Gân xanh trên trán Tất Hải Phụ nhảy nhảy, bất quá hắn có thể khống chế biểu tình trên gương mặt rất tốt, đối với Lôi Kiên Bỉnh vừa không nhiệt tình vừa không xa cách, không xa không gần mỉm cười khách khí, hắn ăn từ món khai vị, canh, đồ ăn phụ, ăn xong lại ăn điểm tâm, uống trà, toàn bộ quá trình không sai bước nào.
Tất Hải Hiên nhìn anh trai mình chọn món ăn mà vô cùng