Vì sao lại khóc?
Cái người lớn xác như vậy lại khóc bù lu bù loa còn không ra tiếng, bộ dạng giống như trời sắp sập. Tất Hải Hiên đời này còn chưa khóc giống như Lôi Kiên Bỉnh bao giờ, lúc đau đớn nhất cũng chỉ là dùng dao cắt một nhát.
Tất Hải Hiên thân dưới nửa quỳ, một tay giữ lấy sau gáy Lôi Kiên Bỉnh, một tay nâng mặt Lôi Kiên Bỉnh lên, anh vỗ vỗ hai má Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh mở to đôi mắt, nước mắt lưng tròng, đôi mắt Lôi Kiên Bỉnh rất to, lúc nhìn người khác thì sáng ngời hữu thần, lúc này hai mắt đỏ bừng, khóe mắt đong đầy nước mắt, biểu tình đáng thương vô cùng.
Con tim băng lãnh của Tất Hải Hiên gợn sóng, thật là một người thú vị, làm anh nhịn không được muốn bắt nạt một chút. Anh lè lưỡi, liếm liếm khóe mắt Lôi Kiên Bỉnh, Lôi Kiên Bỉnh đột nhiên mở to hai mắt, lông mi quét qua đầu lưỡi anh.
Anh nghĩ trên đời này sao lại có thể có người vừa đơn thuần vừa đáng yêu như vậy, phản ứng trực tiếp như vậy, đũng quần trực tiếp nhô lên một bọc.
Tiểu xử nam a, quả non thanh thuần quả là làm người ta nảy sinh dục vọng, ham muốn một chút một chút ủ chín trái cây, rồi một ngụm một ngụm ăn luôn.
Tất Hải Hiên cảm thấy mình độc thân lâu rồi mới có thể cảm thấy hứng thú đối với một tiểu xử nam, anh hôn lên đôi môi Lôi Kiên Bỉnh, ngoài ý muốn là đôi môi lại mềm dẻo ngọt ngào như vậy, lại ngây ngô không hiểu mà đáp lại, hai cánh môi khép chặt, chính là vì vậy, Tất Hải Hiên ngược lại càng muốn xâm nhập vào trong thăm dò.
Đôi mắt tiểu xử nam Lôi Kiên Bỉnh càng mở lớn, gương mặt trắng nõn tuấn mỹ của thủ trưởng được khuếch đại, hai mắt dưới hai hàng lông mi đen nhánh, hắn càng thêm nhìn rõ từng cọng lông mi, càng thêm nhìn rõ từng sợi lông tơ bé nhỏ trên gương mặt anh.
Thủ trưởng hôn hắn, hắn lại cảm thấy hít thở không thông, ép hắn ngã về đằng sau, dùng hai tay chống đỡ nửa người trên, hắn hoàn toàn không biết phản ứng thế nào, ngơ ngác tùy ý thủ trưởng biến hóa góc độ thâm nhập đôi môi của hắn.
Đôi môi thủ trưởng lành lạnh, mềm mại giống như quả anh đào Nhật Bản hắn từng ăn, hắn nếm được một tia ngọt ngào, hắn mừng rỡ như điên, hắn muốn đáp lại, đại não lại trống rỗng, thân thể cứng ngắc đến nỗi không làm gì được.
Hắn muốn giơ tay sờ nam nhân này, hắn muốn ôm chặt nam nhân này, hắn muốn hôn môi nam nhân này, nhưng hắn không nhúc nhích được.
Lôi Kiên Bỉnh trong lòng hò hét, trên mặt vẫn là vẻ mặt kinh ngạc, cả người đều ngây dại.
Cho dù Lôi Kiên Bỉnh không có trả lời anh, Tất Hải Hiên vẫn là nhẹ mút lại gặm cắn đôi môi hắn, anh quỳ gối giữa hai chân Lôi Kiên Bỉnh, tay phải chế trụ sau gáy Lôi Kiên Bỉnh, tay trái mò tới trên eo Lôi Kiên Bỉnh, bàn tay qua lại xoa xoa eo Lôi Kiên Bỉnh, sau đó sờ tới thắt lưng, liền nhẹ xuống bụng dưới, năm ngón tay thon dài trượt xuống đũng quần, mà một bọc chỗ đũng quần chính là tính khí của Lôi Kiên Bỉnh, tinh dịch dính dấp chảy ra.
Cách lớp vải, Lôi Kiên Bỉnh cũng cảm giác được ngón tay khiêu khích, cái tay kia ám muội đánh một vòng ở đũng quần hắn. Nghĩ đến đây là tay thủ trưởng, phía dưới của hắn liền muốn nổ tung, cái gì cũng không nghĩ được, chỉ hy vọng thủ trưởng có thể đụng phía dưới của hắn thêm mấy lần.
Đột nhiên, hắn cảm giác được một vật cứng đụng đụng đũng quần hắn, vật kia thuận theo bộ phận sinh dục của hắn mà ma sát từ trên xuống dưới, sau đó sẽ thuận theo hình dáng bao tinh hoàn mà ma sát.
Đó là tính cụ của thủ trưởng …
Ý thức được điều này, hai tay Lôi Kiên Bỉnh như nhũn ra, rốt cuộc không chống đỡ được thân thể của chính mình, tay chân đều nhuyễn ra rớt xuống đất, tiểu xử nam cấp dưới hoàn hoàn toàn toàn không chống cự được vẻ mê hoặc của thủ trưởng.
“Cái kia của cậu muốn thao tôi sao?” Thủ trưởng đến gần bên tai hắn, phả nhiệt khí mà hỏi, hô hấp nóng cháy làm tai run lên, đôi môi bị thủ trưởng hút đến sưng đỏ phát ra tiếng thở dốc nặng nề, bộ vị trong quần hắn toàn tâm toàn ý bị tính khí của thủ trưởng ma sát đến cứng rắn.
Muốn nổ tung!
Lôi Kiên Bỉnh ngẩng đầu lung tung hôn mặt thủ trưởng, trong mắt toàn bộ là khuôn mặt tuấn tú nhuộm một tầng mồ hôi mỏng của thủ trưởng, đáy mắt toàn là tình yêu nồng đậm.
Tất Hải Hiên ngẩn người, đây chính là đụng chỗ nào hôn chỗ đó, mang theo trúc trắc cùng ngượng ngùng ái mộ, không giống anh chỉ toàn là dục vọng đơn thuần.
Đã mười năm rồi, anh sợ nhất là loại người như vậy, rất thanh thuần, người như thế sẽ vì yêu mà sinh dục vọng, vừa muốn theo đổi tâm thân kết hợp, cũng phải truy cầu tình yêu không nhiễm bụi trần, đối với anh chính là hai chữ ngắn gọn – phiền toái!
Nhưng là người như vậy dễ gây ấn tượng tốt với người khác, bất luận nam nữ đều mong bản thân gặp được người như vậy, để họ nâng trong tay phủng trong ngực mà thương yêu.
Không thể cùng người như thế làm tình, chỉ cần làm một lần sẽ yêu, lưu lại ký hiệu lẫn nhau, về sau liền không rời nhau được, rất phiền phức.
Nhưng đôi mắt tràn ngập yêu thương thuần túy như này quá nguy hiểm, làm toàn thân anh dấy lên dục hỏa, tính khí giữa hai chân bành trướng, linh khẩu giống như co rút lại, dâm dịch một giọt một giọt rơi vào bộ vị nhô lên dưới đũng quần của đối phương, tiểu huyệt mẫn cảm phía sau càng không ngừng co rút lại, ẩm ướt rõ ràng chậm rãi chảy qua đáy chậu, dính đầy bao tinh hoàn.
Đây chính là chỗ nguy hiểm của người như thế, anh không muốn cùng người này làm tình rồi xích mích, nhưng lại nhịn không được muốn cùng người như vậy hồn xác kết hợp, dù cho chỉ là muốn một hồi thân thể kết hợp phát tiết dục vọng, người như thế cũng sẽ đem anh nâng trong lòng bàn tay, đưa anh treo trên đầu trái tim, cho anh cảm giác được yêu.
Người như thế không nên dính vào, nhưng con người thì đều có lòng tham, vừa muốn được yêu, lại không muốn chịu trách nhiệm, còn muốn làm bẩn loại người đơn giản này, muốn làm cho hắn trở nên giống như mình.
Ngón trỏ cùng ngón giữa của Tất Hải Hiên nắm khí quan nam tính thật lớn ở đũng quần, đầu ngón tay theo hình dạng một tấc lại một tấc trượt xuống, vải dệt làm khí quan nam tính thít chặt lộ ra hình dạng thô to, Tất Hải Hiên khóe miệng nhếch lên, lộ ra nụ cười dụ hoặc, nhìn chăm chú vào đôi mắt Lôi Kiên Bỉnh, thấp giọng nói: “Cậu muốn thao tôi sao?”
Rõ ràng là năm chữ phóng đãng hạ