083. Ninh Như Hải nổi giận
"Lý do trấn Hương Hà không trồng trọt được nằm ở đây." Hô Diên Nguyên Thần nói: "Bất kể hải tặc trộm được gì, từ vàng bạc châu báu hay lương thực, chỉ cần có chống lưng vững chắc thì đều bán đi được. Duy chỉ có một thứ, mà dù có chống lưng vững đến mấy thì nó vẫn là một củ khoai nóng bỏng tay."
Ninh Uyên hiểu ra ngay: "Ý ngươi là muối?"
"Xưa nay, thương nhân buôn muối đều được Hoàng thượng bảo hộ, vì họ là mạch máu kinh tế tối quan trọng của hoàng thất. Dù là ở đất nước nào, thì buôn lậu muối cũng đều là tội lớn. Nếu hải tặc trộm được muối, thì dù có ô dù to đến mấy họ cũng không dám mạo hiểm bán ra ngoài đâu, nên chỉ có thể xử lý tại chỗ."
Hắn chỉ về một bên sườn núi khác: "Gần đây có một con suối, họ sẽ đổ toàn bộ muối trộm được vào đó. Mà khi con suối kia chảy xuống đồng bằng, nó sẽ hòa vào cùng dòng chảy cung cấp nước cho toàn bộ ruộng nương."
Y không hiểu: "Nhưng thứ đầu tiên ta kiểm tra là nguồn nước mà, rõ ràng nước tưới tiêu ruộng rất bình thường?"
"Vì ngươi luôn kiểm tra vào ban ngày. Những hải tặc này luôn đổ muối vào ban đêm, chờ sáng hôm sau ngươi đến kiểm tra thì muối đã theo nước ngấm vào ruộng đất hết rồi; nên hoa màu thì vẫn không trồng được, và nước thì vẫn bình thường. Ngươi hiểu chưa?"
Ninh Uyên ngẫm nghĩ một lúc, thấy thực sự rất có lý - y luôn kiểm tra vào ban ngày, nhưng nước thì luôn lưu chuyển, nếu tối nào cũng có một lượng muối lớn lặng lẽ ngấm xuống ruộng nương thật, thì sáng hôm sau y có kiểm tra thế nào cũng không thu được kết quả gì.
Thì ra, bí ẩn nằm ở đây.
"Còn một việc nữa, ta nghĩ hẳn ngươi sẽ rất hứng thú." Hắn nói tiếp: "Đám hải tặc này sẽ định kỳ gặp người từ trong thành Giang Châu ra, ngươi nghĩ người kia là ai?"
"Là người Ninh phủ ta!" Y đáp ngay lập tức.
Hắn sửng sốt: "Sao ngươi..."
Y không nói gì, cảm giác rất rõ ràng rằng - mối bận tâm vẫn luôn canh cánh trong lòng mình nay đã được tháo gỡ rồi.
Người chống lưng cho đám hải tặc này nhất định là Đại phu nhân. Nhà mẹ đẻ của Nghiêm thị vốn là giang hồ, xưa nay không thiếu qua lại với các thế lực phản triều đình. Để duy trì cuộc sống xa hoa của mình và nuôi dưỡng con ma bệnh là Ninh Trạm, bà ta nhất định phải có nguồn thu khác. Mà nếu bà ta hoặc gia tộc bà ta đứng ra hỗ trợ đám hải tặc này tiêu thụ được hàng, thì tất nhiên sẽ thu được về cuồn cuộn ngân lượng - đây là một mối buôn bán không vốn vạn lời!
Nhìn những rương hàng trên xe ngựa kia - chỉ tính riêng kim khí ngân khí đã có đến vài rương. Hẳn là đám hải tặc này rất có kinh nghiệm, đều trộm được từ thuyền buôn bán của Hoàng gia, nên trộm được thứ gì cũng là trân phẩm giá trị liên thành.
"Nên mấy hôm nay ngươi thoắt ẩn thoắt hiện... là đang theo dõi đám người này? Sao mà ngươi phát hiện ra họ vậy?" Hiểu rõ chân tướng rồi, y mới tỉnh táo lại, lòng thầm cảm kích hắn vô cùng, song cũng tò mò về động cơ của hắn.
"Chó ngáp phải ruồi thôi." Hắn tự hào cọ cọ mũi: "Thấy ngươi khổ não về chuyện hoa màu quá, mà ta thì cũng nhàn rỗi, nên muốn trợ giúp một phen. Ngươi toàn ngủ sớm dậy sớm, còn ta là kiểu cú đêm, có đêm không ngủ được bèn chạy đến kênh ở thượng du bơi lội một phen. Ngờ đâu lại nhận ra - nước suối trong veo ban ngày đến đêm lại mặn chát, nên ta mới lần mò theo, rồi tìm ra chỗ này đây."
Không chỉ thế, ngươi còn giúp ta tóm được cái đuôi lớn của Đại phu nhân nữa - Ninh Uyên thầm khen vậy, nhưng không nói ra. Y vui không chịu được, nếu tính y vốn không bình tĩnh thì đã sớm ôm hôn khuôn mặt lấm lem của hắn rồi.
Phát hiện ra chân tướng rồi, y không đánh rắn động cỏ mà quay về điền trang cùng Hô Diên Nguyên Thần. Hỏi hắn lịch trình chính xác ngày đám hải tặc gặp người từ Giang Châu rồi, y mau chóng lập ra một kế sách.
---
Gần đây, Tào Quế Xuân sầu não vô cùng.
Cái hạn một tháng mà Đại hoàng tử cho để tìm ra kẻ đầu sỏ sau vụ thuyền rồng đã đến gần, nhưng ngay cả cái bóng của người kia ông cũng không tìm ra nổi. Cùng quẫn quá, ông đã định bắt bừa một tử tù trong lao ra để gánh tội thay. Tuy có thể qua loa cho xong lần tai họa này, nhưng bản thân ông biết - sau vụ này, địa vị của Giang Châu đô đốc là ông đã bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Mấy năm nay ông làm đô đốc vốn chẳng có thành tựu gì đáng kể, dính vết nhơ này rồi, chỉ cần sau này hơi gió động cỏ lay một cái là sẽ bị tước mũ cánh chuồn ngay!
Vậy nên ông rất lo - bây giờ tốt nhất là phải làm ra được chuyện gì đó để toàn bộ dân chúng Giang Châu thay đổi cái nhìn về mình mới được. Nhưng làm gì thì được đây?
Trời không phụ người có lòng - khi Tào Quế Xuân đang đau đầu cùng cực, thì chợt nhận được một phong thư nặc danh.
Trong thư lời ít ý nhiều, đại ý là gần trấn Hương Hà có một nhóm hải tặc vô cùng ngang ngược, kính xin Tào đô đốc lấy danh mệnh quan triều đình để tra quét, tạo phúc cho dân chúng. Thư còn viết rõ ràng địa điểm và thời gian xuất hiện của đám hải tặc nọ, để Tào Quế Xuân chỉ cần cầm quân đến bắt là được.
Nhận được tin tức này, Tào Quế Xuân không dám khinh thường - tuy không kịp kiểm tra xem lá thư này là thật hay giả, nhưng ông không thể bỏ qua cơ hội khuếch trương danh tiếng này được!
---
Tối nay trời quang. Thủ lĩnh đám hải tặc - lão Ngô - dẫn đầu ba xe ngựa chở đầy đồ đạc, đứng chờ ở con đường nhỏ yên tĩnh dưới chân núi.
Lần này họ rất hời - thế mà lại trộm được rất nhiều châu báu trang sức, nếu bán được hết thì phải thu về hơn vạn lượng bạc. Gã làm hải tặc nhiều năm như thế, nhưng may mắn thế này thì không nhiều, nên giờ vui vẻ vô cùng. Song, gã cũng rất buồn bực.
Vì lý do an toàn, hải tặc bọn họ không thể tự bán hàng trộm được mà phải thông qua một bên thứ ba. Nghiêm phu nhân của thành Giang Châu là người hợp tác lâu năm với gã, nhưng người đàn bà này lại rất tham lam. Lúc đầu thì còn ổn, hai bên chia đều 5:5; nhưng càng về sau bà ta càng ép giá, hẳn là biết nếu không tìm bà ta thì nhất thời gã cũng không tìm được ai, nên lại càng ép tợn. Huống gì, hải tặc vốn là nghề nghiệp nguy hiểm, vì an toàn của bản thân nên họ cũng ít có xu hướng tìm khách mới; nên bà ta càng được thể lấn tới.
Lão Ngô quay lại nhìn xe ngựa sau lưng - cả chỗ hàng trị giá hơn vạn lượng bạc này, chỉ sợ bà mụ kia chỉ chịu trả gã hai ba ngàn lượng thôi, còn đâu bà ta sẽ nuốt hết. Bọn gã mạo hiểm thế nào, bỏ cả máu và mồ hôi mới kiếm được chỗ hàng này, không thể để bà ta ăn trắng mặc trơn như thế mãi được. Hôm nay phải mặc cả một phen mới được - Gã thầm nghĩ.
Lúc này, một người đàn ông trung niên mặc áo bào trắng bước đến từ cuối đường. Ông ta nhìn ngó xung quanh, nhanh chóng đến trước mặt lão Ngô rồi nói ám hiệu: "Thiên vương cái địa hổ."
"Bảo tháp trấn hà yêu." Lão Ngô thành thục đáp lại, đoạn ngạc nhiên: "Trông tiên sinh lạ quá, lão bá bình thường hay đến gặp bọn ta đâu?"
"Hôm nay ông ấy được phu nhân phân đi làm việc khác rồi, ta đến thay." Người trung niên nọ trầm giọng đáp, liếc ra xe ngựa phía sau lão Ngô. Lão Ngô hiểu ý, mở hé một rương hàng ra, lộ ra kim khí tinh xảo bên trong: "Hàng này cực tốt, tổng cộng trị giá phải hơn vạn lượng. Tất cả đều do huynh đệ bọn ta liều mạng mới lấy về được; bọn ta chỉ cần năm ngàn lượng, còn lại là của phu nhân hết."
"Năm ngàn lượng? Quá nhiều rồi." Đối phương nhướn mày: "Gần đây phu nhân không dư dả mấy, mà muốn xử lý hết chỗ hàng này cũng mất rất nhiều công sức. Một ngàn tám trăm lượng bạc, không thể nhiều hơn nữa!"
Nghe thấy cái giá này, mặt lão Ngô hơi méo đi. Dự tính xấu nhất của gã là hai ngàn, nhưng thực tế còn bị ép giá tợn hơn; sao gã có thể bằng lòng được, hừ mạnh một tiếng: "Phu nhân đang trêu đùa chúng ta hay sao? Tuy huynh đệ bọn ta cần phu nhân thật đấy, nhưng cũng không phải loại dễ bị bắt nạt. Nếu phu nhân ép uổng quá thì ta cũng không còn gì muốn nói nữa, chỗ hàng này phu nhân không muốn thì cũng có người khác muốn!" Dứt lời, gã ra lệnh với thủ hạ phía sau: "Chúng ta đi!"
Nhưng gã chờ một lúc, mà không thấy người phía sau có động tĩnh gì. Quay lại thì thấy --- tất cả thủ hạ của gã đã bị đánh ngất tự bao giờ, đang sõng soài trên đất, mà trên xe ngựa là một nam nhân trẻ tuổi miệng ngậm cọng cỏ, đương nở nụ cười vô cùng "hàm ý" với gã.
Nhất thời gã hiểu --- Nghiêm phu nhân đang muốn trắng trợn cướp không hàng của gã!
"Các ngươi... Các ngươi...!" Tuy gã cũng biết chút võ mèo cào, nhưng so với người có thể lẳng lặng đánh bại tất cả thủ hạ của gã thì rõ ràng gã chẳng là gì. Gã không phải kẻ ngốc, hơi lùi về phía sau, sẵn sàng quay đầu chạy trốn.
Thấy lão Ngô muốn chạy, người trung niên kia giả bộ muốn xông lên. Gã lập tức chạy vào rừng cây, vừa chạy vừa dọa với lại: "Bảo bà già kia chờ đấy! Hôm nay mụ dám làm ra chuyện thế này, nhất định bang Lão Ngô chúng ta sẽ không bỏ qua đâu!"
"Lão Ngô cầm đầu bang tên là bang Lão Ngô à, đúng là..." Gã vừa mới biến mất, phía sau một gốc đại thụ gần đó chợt bước ra một thiếu niên áo trắng. Mà người trung niên vừa nói chuyện với lão Ngô lúc nãy cũng giật ria mép ra - chính là Chu Thạch.
Chu Thạch vuốt mồ hôi bên trán - dù vừa nãy hắn diễn cũng ra hồn lắm, nhưng vốn hắn không phải người biết nói xạo, nên đã căng thẳng đến mồ hôi ướt đẫm toàn thân.
Ninh Uyên mở một rương hàng ra, cầm một thỏi vàng nhìn một lúc rồi trả về chỗ cũ, đoạn bảo Chu Thạch: "Bên Tào đô đốc đã làm gì chưa?"
Chu Thạch gật đầu: "Sáng sớm nay đã dẫn binh khỏi thành, hơn nữa, lão gia cũng đi theo."
"Phụ thân ư?" Y chợt nhoẻn miệng cười: "Đúng là niềm vui bất ngờ đấy... Ta quên mất, nếu Tào đô đốc muốn động đến quân binh thì buộc phải nhờ đến vị phụ thân làm quan thủ thành của ta nhỉ? Nếu giờ không phải xử lý chỗ hàng này, thì ta thực sự muốn đến đó xem kịch vui đấy."
---
Ninh phủ.
Trong Thụy Ninh viện, Nghiêm thị đang tự mình trông bếp.
Trong nồi là canh hoa quế bà tự tay làm, có bỏ thêm sâm núi vào nhân. Sâm núi ích dương bổ thận, cho nam tử dùng là hợp nhất, không chỉ bồi bổ thân thể mà còn tăng lực kéo dài trong chuyện chăn gối.
Thực ra mấy ngày qua, Nghiêm thị rất đau đầu. Cái chết của Triệu Sơn làm bà cảm nhận rõ sức uy hiếp của Ninh Uyên hơn bao giờ hết. Bà cứ nghĩ giữ Hinh Nhi trong tay là đủ để làm y sợ ném chuột vỡ đồ rồi; ai dè lại khéo quá hóa vụng, làm cho Đường Ánh Dao vẫn luôn an phận thủ thường kia bắt đầu vùng dậy, tranh giành yêu thương của lão gia với bà.
Mà điều làm bà ngạc nhiên nhất chính là - lý do mấy năm nay Ninh Như Hải bỏ mặc Đường Ánh Dao trong Tương