"Mẫu thân, ngươi đang nói gì vậy sao ta nghe không hiểu?" Ninh Uyên nhìn Nghiêm thị, một lát sau mới giống như bừng tỉnh đại ngộ, "Hay đống vải vụn này chính là triều phục của đại tỷ phu?"
"Tam đệ, ngươi quá nhẫn tâm! Ngươi phá hủy triều phục này, muốn ngày mai thời điểm tỷ phu ngươi đi triều hội phải làm sao bây giờ!" Nghe xông lời nói của Nghiêm thị, Ninh Nhụy Nhi mới phản ứng lại, thập phần phối hợp mà ngồi bệch trên mặt đấy, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, "Tỷ tỷ nếu có đặc tội ngươi ở chỗ nào thì ngươi cứ nói với tỷ là được, cần gì lại làm ra việc này?"
"Nhụy Nhi tỷ tỷ, ngươi trách oan ta rồi, việc này ta thật sự không biết." Ninh Uyên biểu tình bình tĩnh, lời nói không nghe chút chần chừ dấu diếm nào, "Hôm nay tỷ nhờ ta đi lấy triều phục của tỷ phu, ta liền nghe tỷ mang về nhưng vì sao triều phục lại biến thành đống vải vụn này thì tất nhiên là bên chủ quán kia có vấn đề, nhưng tỷ lại cứ cắn ngược lại trên ngươi ta một ngụm như vậy, đây là đạo lý gì?"
Ninh Uyên nói lời này không nhanh không chậm, trật tự rõ ràng, Thẩm thị bị một màn trước mắt này làm kinh ngạc , nghe xong cũng gật đầu liên tục, lên tiếng nói: "Chuyện này không chừng cũng là hiểu lầm, quần áo cũng là giao cho chủ quán may vá, xảy ra vấn đề gì trước tiên cũng là phải tìm chủ quán nói lý lẽ, đừng nhắm mắt rồi liền hướng tới trên người Uyên nhi, Uyên nhi sẽ không làm như thế, cũng không có lí do hủy quần áo của tỷ phu hắn."
"Tổ mẫu, đây không phải là Nhụy Nhi muốn oan uổng đệ đệ, Tam Thúy đường thật sự là cửa hiệu lâu đời trong kinh, chắc chắn sẽ không xảy ra sai lầm như thế, xiêm y chắc chắn là từ sau khi lấy về mới bị người phá hư, nhưng trừ bỏ tam đệ đi lấy quần áo thì còn ai có thể tiếp xúc đến bộ xiêm y này?" Ninh Nhụy Nhi đầy mặt nôn nóng, nàng thật sự luống cuống, cảm xúc nhìn qua không chút nào giống diễn kịch," Lí do vì sao tam đệ muốn phá hư bộ xiêm y này ta nửa điểm cũng không biết."
"Phu nhân, lão phu nhân, nô tỳ, nô tỳ hẳn là biết chút lí do." Lúc này một thanh âm gầy yếu nơm nớp lo sợ xông ra, mọi người quay đầu nhìn lại, thì ra là nha đầu bên Ninh Nhụy Nhi, nha hoàn Xuân Hương, Xuân Hương thấy mọi người đều đang nhìn nàng, biểu tình càng thêm sợ hãi, nàng quỳ bệt xuống đất, cúi đầu thật thấp nói: "Đêm qua, đêm qua nô tỳ đi ngang qua cửa phòng tam thiếu gia ở, thấy, thấy......."
Nghiêm thị gấp không chờ nổi nói: "Ngươi thấy cái gì, đừng cọ tới cọ lui, còn không mau nói!"
"Nô tỳ thấy phòng bếp cấp tam thiếu gia đồ ăn khuya, bị nha hoàn tam thiếu gia mang ra cửa đổ hết đi!" Xuân Hương khẽ cắn môi, tựa hồ như quyết tâm lắm mới nói ra những lời này, "Phủ chúng ta luôn luôn cần kiệm, đêm qua vì có Ninh lão gia tới nên phu nhân mới phân phó nhà bếp làm canh gà đen làm đồ ăn khuya, nguyên liệu nấu ăn cũng là tỷ mỉ chọn lựa qua, nô tỳ tò mò đồ tốt như vậy thì vì sao tam thiếu gia muốn đổ đi liền lại gần một chút, ai ngờ lại ngoài ý muốn nghe thấy tam thiếu gia ở trong phòng......."
Nói tới đây, nàng lại nhút nhát sợ sệt mà ngẩng đầu nhìn Ninh Uyên một cái, giống như không dám nói tiếp.
"Mau nói, ngươi nghe được cái gì, đúng sự thật nói ra liền tốt, nơi này không ai dám làm khó dễ ngươi." Nghiêm thị dù gấp vẫn ung dung mà nhìn Xuân Hương, tựa hồ nàng muốn nói tiếp đến gấp không chờ nổi, Xuân Hương được Nghiêm thị bảo đảm mới lấy hết cam đảm, đề cao thanh âm lên một chút nói: "Ta nghe thấy tam thiếu gia ở trong phòng đối với hạ nhân của y nói, phu nhân chúng ta hôm nay rõ ràng là cố ý muốn làm khó dễ y, đến phong yến cũng không an bài chỗ ngồi cho y cũng thế, ngày cả đồ ăn khuya cũng là loại đồ ăn heo chó cũng không cần, thật sự là khinh người quá đáng, tổng là muốn cho phu nhân chúng ta biết sự lợi hại của y như thế nào mới tốt."
"Loảng xoảng." chung trà trong tay Thẩm thị có chút cầm cũng không xong, bị nàng ném tới bàn nhỏ bên cạnh.
Bữa ăn khuya đêm qua đúng là canh gà đen không sai, hơn nữa đã hầm đến thập phần bổ dưỡng nồng hậu, cho nên Thẩm thị đã đem phần đồ ăn nàng đưa tới ăn hết toàn bộ, giờ lại nghe thấy Ninh Uyên nói đó là loại thức ăn "Heo chó cũng không ăn" , tự nhiên sẽ thấy hụt hẫng trong lòng.
"Uyên Nhi, theo lời nha đầu này nói chẳng lẽ toàn bộ đều là sự thật?" Thẩm thị sắc mặt không tốt nhìn Ninh Uyên, Xuân Hương nói nửa thật nửa giả xác thật dễ làm người hoài nghi, bởi vì phủ thống lĩnh tiếp phong yến đúng thạt là không an bài vị trí cho Ninh Uyên, hắn nếu vì chuyện này ghi hận cũng là nhân chi thường tình nhưng lại vì điều này mà phá hư triều phục của Hàn Thao lại thật quá đáng.
Còn không đợi Ninh Uyên ra tiếng, Xuân Hương liền vội vàng dập đầu, đem câu chuyện đoạt đi, "Hồi Thẩm lão phu nhân, nô tỳ lời nói những câu đều là sự thật, hiện tại dấu vết đổ đồ ăn khuya đêm qua còn ở tại của phòng tam thiếu gia nhìn thấy, nô tỳ trăm triệu lần không dám nói dối!"
Ninh Uyên vẫn luôn không nói gì, nhìn người trong phòng diễn xướng đủ kiểu mới chậm rãi nói: "Đại tỷ, nếu ngươi một mực chắc chắn là ta làm hư triều phục của tỷ phu vậy theo ý kiến của ngươi, nên xử lí ta như thế nào đây."
"Uyên Nhi, ngươi thật sự là hồ đồ, tỷ phu ngươi là mệnh quan triều đình, làm hư triều phục của hắn chính là xúc phạm đến hình luật, ngươi muốn mẫu thân như thế nào giúp ngươi!" Thấy Ninh Uyên ba phải cái nào cũng được mà thừa nhận, Nghiêm thị lại biến sắc nhanh chóng thay vào một bộ dáng từ mẫu đau đớn vô cùng, đồng thời nàng nói những lời này là nhắc nhở cho Thẩm thị cùng Ninh Như Hải, đây là phạm vào tội hình luật , không phải tùy tiện là có thể bao che được.
"Còn có thể như thế nào, này nghịch tử thế nhưng làm ra sự việc hồ đồ này, thật là ngu xuẩn đến cực điểm!" Ninh Như vẫn luôn trầm mặc rốt cuộc cũng lên tiếng, hắn đương nhiên nghe được ẩn ý trong lời nói của Nghiêm thị, nhưng Nghiêm thị nói có lý, bao che một chuyện không lớn không nhỏ, nói trắng ra là mọi người đều là người một nhà, muốn chuyện lớn biến thành chuyện nhỏ coi như có cũng không phải không thể, nhưng nếu bị người có tâm biết được lại thọc tới, đối với danh tiếng cùng đường làm quan ảnh hưởng không nhỏ.
"Tam đệ liền tính là làm sai, rốt cuộc là đệ đệ ta, ta thân là trưởng tỷ,lại như thế nào lại trách móc hắn nặng nề, hết thảy vẫn thỉnh phụ thân làm chủ." Ninh Nhụy Nhi lau lau khóe mắt không tồn tại nước mắt, mới từ bên người nha hoàn trên mặt đất đứng lên. Ninh Nhụy Nhi lần này nói đến tự nhiên, còn có thể đem chính mình tẩy đến sạch sẽ, nếu nàng chủ động đưa ra hình phạt nặng cho Ninh Uyên, sẽ khó mà bảo toàn người khác sẽ không coi nàng là một trưởng tỷ không chăm sóc đệ đệ, huống chi thân phận Ninh Uyên cũng là khách nhân của nhà bọn họ, chủ nhân sao có thể trách móc khách nhân nặng nề được, giao cho Ninh Như Hải tới xử lí lại vừa đúng. có lời nói của Nghiêm thị phía trước, lại muốn giữ mặt mũi lại cho mình, hắn sẽ không có khả năng giảm nhẹ hình phạt.
"Thôi, việc này đã là xúc phạm hình luật, ngày mai liền đem Ninh Uyên đưa đến doãn nha môn đi, nên làm gì bây giờ, liền làm cái đó!" Ninh Như Hải trầm giọng mở miệng, đã hạ quyết định. Nghiêm thị thấy thế, che giấu thần sắc suиɠ sướиɠ, trong miệng lại như cũ nói: "Uyên vẫn là một hài tử, thật sự cần đưa đến doãn nha môn sao, nghe nói hình cụ trong nha môn giống như nước chảy (?) , nếu Uyên nhi xảy ra chuyện gì, trở về ta như thế nào hướng Đường di nương một cái công đạo?"
"Ngươi không cần công đạo, hắn này thuần túy là tự làm bậy không thể sống......" Nhưng Ninh Như Hải còn chưa nói những lời này xong, lại bị Ninh Uyên đánh gãy.
Ninh Uyên sống lưng thẳng tắp mà đứng ở nơi đó, "Phụ thân, tục ngữ nói đến hảo, bắt tặc muốn bắt đúng, định tội cũng là cần chứng cứ, đây nửa điểm chứng cứ đều không có, lại định cho hài nhi tội danh phá hư triều phục, hài nhi nhưng đảm đương không nổi."
"Tam đệ, sự tình tới thế này rồi, ngươi cần gì lại phủ nhận, như thế này chính là vứt mặt mũi ngươi a." Ninh Nhụy Nhi đau đớn nói: "Triều phục kia là do ngươi đi lấy, lại là trong tay ngươi mang về đây, từ đầu tới cuối đều ở trong tay ngươi, hiện tại biến thành bộ dáng này không phải do ngươi làm thì chẳng lẽ còn có người khác làm?"
"Như trưởng tỷ lời nói, này triều phục là ai đi lấy, đó là người làm hỏng?" Ninh Uyên một bên thở dài một bên lắc đầu, trong ánh mắt Ninh Nhụy Nhi hoang mang, bỗng nhiên nghe thấy ngoài cửa truyền đến một đạo âm thanh trong trẻo nói: "Thống lĩnh phu nhân nói được như vậy chắc chắn, ta lại là nghe không nổi nữa, tổng muốn thay Ninh huynh nói hai câu công đạo mới hảo."
Tiếng nói vừa dứt, liền thấy một quý công tử mặc hoa phục sắc mặt bất thiện cất bước vào chính sảnh, thấy công tử kia, mọi người trong phòng đều kinh ngạc mà trừng lớn mắt, Ninh Nhụy nhi không tự giác mà nói: "Cảnh thế tử, sao ngươi lại đến đây?"
"Tự nhiên là Ninh huynh mời ta tới bồi hắn tới ôn chuyện, vì không muốn kinh động đến nhiều người nên không có thông tri Hàn thống lĩnh cùng thống lĩnh phu nhân, vừa mới tới liền trông thấy một tuồng kịch." Cảnh Dật nhíu mày, đem biểu tình Ninh Uyên dặn dò làm cái tựa tiếu phi tiếu, nhìn thẳng Ninh Nhụy Nhi nói: "Thống lĩnh, ngươi vừa mới nói cái gì, ta ở bên ngoài chính là nghe được rõ ràng, Ninh huynh nhìn mặt mũi ta nên không nói rõ ràng, nhưng ta lại không muốn hắn chịu ủy khuất, thật không dám dấu diếm, hộp gấm chứa xiêm y này là ta thay Ninh huynh đi Tam Thúy đường lấy, vẫn luôn đặt trong xe ngựa của ta, thẳng đến một khắc trước khi nhập phủ mới đưa cho Ninh huynh, thời gian ngắn như vậy Ninh huynh căn bản không có thời gian động tay chân, dựa theo cách thống lĩnh phu nhân nói, chẳng lẽ triều phục biến thành bộ dáng này là do Cảnh Dật ta làm sao!"
Cảnh Dật lời này nói được dõng dạc hùng hồn, lòng đầy căm phẫn, làm đủ một bộ bênh vực kẻ yếu, đem toàn bộ người trong đại sảnh đều trợn tròn mắt.
Đúng vậy, Ninh Nhụy Nhi vừa mới dẫn đường cho Ninh Uyên , chính xác nói ai lấy xiêm y, đó là ai lộng hư, trời biết thế tử Cảnh quốc công cư nhiên ở ngay lúc này nhảy ra tới, thề son sắt nói xiêm y là hắn đi lấy, chẳng lẽ Ninh Nhụy Nhi muốn thay hướng mũi thương, nói xiêm y kia là Cảnh Dật phá hư sao.
Chỉ sợ cho nàng mười cái lá gan, nàng cũng không có dũng khí đem thế tử Cảnh quốc công kéo xuống nước.
Lúc này Ninh Nhụy Nhi trong lòng đã mắng khai thiên, nàng đối với việc Ninh Uyên cùng Cảnh Dật có giao tình hoàn toàn không biết gì cả, đồng thời nàng cũng bỗng nhiên lĩnh ngộ ra, nguyên bản hẳn là triều phục chỉ có một vết cắt biến thành một đống vải vụn, tất nhiên là kiệt tác của hai người bọn họ, nhưng hiện tại nàng có thể làm gì đây, chẳng lẽ nàng lại nói Cảnh Dật phá hư triều phục, mặt khác tạm thời chưa nói, chỉ sợ tin tức "Cảnh quốc công thế tử có ý định phá hư triều phục thống lĩnh cấm vệ quân" truyền ra, người khác sẽ không nói Cảnh thế tử như thế nào, chỉ nói Hàn gia bọn họ được thất tâm phong. (mất lòng thì phải)
Cảnh Quốc công phủ là địa phương nào, Cảnh quốc công thế tử lại là người nào, nói nhân gia thế tử phá hư triều phục Hàn thống lĩnh cũng phải nhìn xem Hàn thống lĩnh có mặt mũi đó không.
Ninh Nhụy Nhi sắc mặt liền đổi, nhất thời có cảm giác cưỡi trên lưng cọp khó leo xuống, bất quá nàng vẫn cường ngạnh chống da mặt, nói: "Cảnh thế tử nói thế nào, ngươi đột nhiên tới chơi như vậy, chúng ta là tiếp đãi không chu toàn, việc này sao có thể cùng ngươi có quan hệ, nếu xiêm y vẫn luôn ở trên tay ngươi thì nói không chừng có người thừa dịp thời điểm ngươi không chú ý liền có ý định phá hư, mong thế tử ngươi không chấp với tiểu nhân." lời nói của Ninh Nhụy Nhi là chỉ cây dâu mắng cây hòe thập phần rõ ràng, không chỉ riêng như thế, nàng còn dùng ánh