*Edit: Vân Phong
___________________________
"Mẫu thân, ta muốn ngươi thay ta làm chủ! Hắn bây giờ không chỉ riêng dưỡng người bên ngoài, còn muốn hòa ly với ta, sống thế này không cách nào qua được!" Ninh Nhụy Nhi nhào vào lồng ngực Nghiêm thị khóc đến sập trời lở đất, nhưng Nghiêm thị lại xấu hổ đầy mặt, nàng ngoài miệng tuy không nói nhưng đáy lòng lại đem hành vi ngu xuẩn của Ninh Nhụy Nhi mắng dồn dập.
Nam tử bây giờ, ai mà không tam thê tứ thiếp, đặc biệt là thân phận giống như Hàn Thao, cho dù thật sự là bên ngoài có tình nhân thì cũng không đáng kể chút nào, Ninh Nhụy Nhi có thể làm giống bộ dạng của Nghiêm thị năm đó, bày ra một bộ dạng hiền huệ rộng lượng, cho hắn muốn nạp mấy phòng thì nạp, như vậy thì người khác mới khen ngợi nàng có cái nhìn xa, mấy năm nay Hàn Thao vẫn chỉ luôn thủ một mình nàng ở nhà đã là một việc cực kì khó lường rồi, cố tình Ninh Nhụy Nhi còn đem sự rộng lượng này của Hàn Thao này là việc đương nhiên, làm thành bộ dáng ầm ĩ như vậy nếu sự tình bị truyền ra thì người khác sẽ không nói Hàn Thao cái này cái kia, mà chỉ mắng vào cột sống Ninh Nhụy Nhi mắng nàng là một đố phụ (đàn bà hay ghen), liên quan nữa thì sẽ nói Ninh phủ không biết giáo dục con mà dưỡng ra loại nữ nhi thế này.
Không riêng mình Nghiêm thị nghĩ như vậy, tất cả mọi người ở đây đều nghĩ như thế, duy độc mỗi Ninh Nhụy Nhi vẫn như cũ kêu khóc không ngừng, giống như Hàn Thao thật sự thiếu nợ nàng.
"Mẹ hiền chiều hư con khiến nha đầu này bị dưỡng thành loại tính cách này, đều là do bị dạy ra mà." Thẩm thị bị thanh âm ồn ào này làm nhiễu mộng, còn tưởng là xảy ra đại sự gì, kết quả là thấy bộ dáng này đây, chỉ thấy trên mặt không còn ánh sáng, Nghiêm thị quát lớn một câu, liền quay đầu đi, muốn về phòng tiếp tục ngủ.
"Đại tỷ phu, tính nết đại tỷ ta là như vậy, nếu nàng có làm sai việc gì thì ngươi hãy đại nhân đại lượng, nhường nhịn chút cho qua, nhất nhật phu thê bách nhật ân*, vì việc lông gà vỏ tỏi này mà phải hòa li thì không đáng." Ninh Uyên đi đến trước mặt Hàn Thao, mặt ngoài là cười khuyên bảo, nhưng lời nói lại giống như dùng dao nhỏ hung hăng thọc một đao vào lòng hắn, đúng rồi, tính nết Ninh Nhụy Nhi chính là như thế, có thể vì việc này mà lại đem sự tình nháo lớn, không bận tâm mặt mũi hai bên chút nào, nàng trước giờ cũng chưa từng sửa đổi, trước kia hắn sẽ liền nhịn, nhưng hắn đường đường là một nam nhi cao tám thước, chẳng lẽ cả đời đều phải nhẫn như vậy?
Nghĩ đến đây, hắn liền quyết đoán mà hướng Ninh Như Hải ôm quyền, "Tướng quân, ta biết lời này nói với ngươi thực không tốt, nhưng ta và Ninh Nhụy Nhi thực sự nói không hợp nhau, nói nửa câu cũng ngại nhiều, ngồi xuống nói với nhau bất quá cũng chỉ là cho nhau mặt mũi thôi, việc hòa ly này tuy rằng đường đột nhưng ý ta đã quyết, nếu tướng quân muốn trách phạt thì Hàn Thao ta xin lãnh phạt ngay đây."
"Thao Nhi, ngươi đây là làm tội gì! Một đứa là con rể một đứa là con ruột, ta xưa nay vẫn luôn đem ngươi như nhi tử của mình mà xem, mọi nhà đều có sư việc khó nói, vợ chồng nhà ai mà chẳng làm vài lần ầm ĩ nhỏ (nguyên văn là "tiểu sảo tiểu nháo"), cũng không thể nghe nói bên ngoài mà bị người có tâm cơ châm ngòi thổi gió, một chút liền hỏng việc nha!" Nghiêm thị mờ mịt mà liếc mắt trừng Ninh Uyên một cái, một tay đem Ninh Nhụy Nhi đẩy vào ngực Từ ma ma, lại đi lên nắm lấy tay Hàn Thao nói: "Ngươi hiên tại đang nổi nóng, tất nhiên sự dễ tức giận, vào nhà đi, nương pha cho ngươi một ly trà hạ hỏa, ngươi có chuyện gì cứ nói với nương, nếu Nhụy Nhi có làm sai việc gì, nương sẽ vì ngươi mà giáo huấn nàng!"
Dứt lời, Nghiêm thị cũng không quan tâm phản ứng của Hàn Thao mà gần như là kéo đẩy Hàn Thao vào trong buồng, Ninh Như Hải vẫn như cũ nhìn Ninh Nhụy Nhi vẫn đàn khóc không ngừng trong lòng Từ ma ma, hận rèn sắt không thành thép mà lắc đầu, lại đối với Ninh Uyên quát lớn nói: "Ngươi đừng có mà đứng ở đây xem náo nhiệt, trở về ngủ!"
Ninh Uyên rũ xuống mắt, khom người đáp lời.
Sáng sớm hôm sau, Ninh Uyên vừa mới rời giường, liền có nha hoàn tới truyền lời, nói Hàn Thao đã hướng trong cung dâng tấu xin nghỉ ốm, hôm nay bọn họ cũng không cần vào cung tham gia yến hội.
Nha hoàn cũng không đề cập chút nào về việc hai chủ nhân phủ thống lĩnh rốt cuộc là ly hay không ly, nhưng trong lòng Ninh Uyên đã sáng như gương, cách một buổi tối vẫn chưa có tin tức truyền tới, chắc là để che dấu cơn sóng dữ này với người ngoài, hắn chắc bị nói đã hồi tâm chuyển ý. Sự thật cùng Ninh Uyên phỏng đoán cũng không khác nhau lắm, Nghiêm thị đêm qua cơ hồ là nói suốt một đêm, miệng vừa nói vừa làm, ép Ninh Nhụy Nhi hướng Hàn Thao xin lỗi, nên Hàn Thao mới miễn cương không nhắc tới việc hòa ly nữa, bất quá hắn hiển nhiên sẽ không nghĩ nhanh như vậy liền cùng Ninh Nhụy Nhi đi ra ngoài sắm vai phu thê hòa thuận, nên hôm nay mới đem việc yến hội đẩy đi.
Ninh Uyên rửa mặt xong, đi đến chính sảnh phía sau thiên thính dùng bữa sáng, nhưng bàn ăn đầy thức ăn chỉ có một mình Thẩm thị ngồi ở kia, sắc mặt Thẩm thị thập phần không tốt, thấy Ninh Uyên tới mới hòa hoãn một ít, vẫy tay gọi Ninh Uyên đi qua ngồi cạnh nàng.
Ninh Uyên hành lễ, sau khi ngồi mới hỏi: "Phụ thân cùng mẫu thân con đâu?"
"Mẫu thân hiền lành của ngươi phải dùng mồm mép cả đêm qua, giờ có thể tỉnh dậy mới gặp quỷ." Thẩm thị hừ nhẹ một tiếng, "Hừng đông đêm qua, phụ tân ngươi ở đó xem náo nhiệt một lúc lâu nên nhiễm chút phong hàn, hiện tại cũng đang nghỉ ngơi trên giường." Nói tới đây, Thẩm thị còn lắc lắc đầu, "Phụ thân ngươi cũng quá cứng đầu, gần đây thấy tinh thần hắn ngày càng vô dụng, hiện tại lại bị phong hàn quấn lên, hắn sợ là cũng đã có mười năm chưa nhiễm phong hàn qua đi, thực sự là buồn cười."
"Phụ thân nhiễm phong hàn?" Ninh Uyên ra vẻ kinh ngạc mà trợn to mắt, "Đã cho mời đại phu chưa?"
"Đại phu đã tới xem qua, nói là......" Thẩm thị nói tới đây, gương mặt già lại banh chặt muốn chết (cứng mặt?), cũng không tiếp tục nói, chỉ gắp sủi cảo chiên vào chén Ninh Uyên nói: "Mau ăn cơm, ngươi đứa nhỏ này rất hiểu chuyện, tương lai sau này không nên hoang đường giống phụ thân ngươi."
Ninh Uyên nhìn biểu tình Thẩm thị, biết Thẩm thị vì sao lại không tiếp tục nói, dù sao việc nói ra câu "Túng dục quá độ, thân thể thiếu hụt" trước mặt một tôn tử chưa thành niên, ít nhiều cũng không hợp lễ nghĩa.
Lúc này lại có nha hoàn tiến vào, trong tay cầm một tấm thiệp mời thiếp vàng, nói: "Thẩm lão phu nhân, đây là thiệp của Cảnh Quốc công phủ đưa."
"Có thiệp thì đưa cho chủ nhà đi, đưa vào tay người ngoài chúng ta làm cái gì." Thẩm thị nhìn nha hoàn kia nói.
"Bẩm lão phu nhân, thiệp này là cấp cho Ninh Tam thiếu gia." Nha hoàn một mặt nói, một mặt đưa tấm thiệp trình tới trước mặt Ninh Uyên, Ninh Uyên cầm lấy mở ra, nhìn lướt qua, ánh mắt trệ trệ, sau đó liền cười nói: "Tổ mẫu, đây là thế tử Cảnh Quốc công mời ta tới phủ hắn chơi."
"Hôm nay dù sao ngươi cũng không có việc gì, nếu thế tử đã mời thì không thể chậm trễ được, ngươi chuẩn bị một chút rồi nhanh đi đi." Thẩm thị một mặt cười, ánh mắt nhìn Ninh Uyên càng thêm vừa lòng, hiện giờ trong mắt nàng, toàn bộ Ninh phủ cũng chỉ có Ninh Uyên là có tiền đồ nhất, có học vấn lại khiêm tốn lễ phép, quan trọng nhất là có quan hệ không bình thường với thế tử Cảnh Quốc công, ngày nào đó nếu vào triều làm quan thì cũng có thể thăng chức rất nhanh, một hài tử tốt như vậy nhưng Ninh Như Hải vẫn không chịu quan tâm, Thẩm thị cũng không hiểu nhi tử nàng rốt cuộc đang nghĩ gì.
Ninh Uyên ra khỏi phủ lại không hướng đến Cảnh Quốc công phủ mà đi, y đầu tiên là thuê một chiếc xe ngựa, sau đó đi về hướng thành tây, so với thành đông phồn hoa mà nói, thành tây Hoa kinh muốn trống trải hơn nhiều, phần lớn nhà cũng thấp bé đơn sơ, nhìn qua cũng là một ít áo vải bình dân. Ninh Uyên chiếu theo địa chỉ trên tấm thiệp, để xa phu dừng lại ở bên ngoài sân một tường vây đá xanh, nhìn qua chỉ thấy có một cửa gỗ cao một trượng bên trên treo bảng hiệu "Hạ phủ", mới tin rằng mình không đi nhầm chỗ, tiến lên gõ cửa.
Tấm thiệp đưa cho hắn, đúng là bái thiếp của Cảnh Quốc công phủ không sai, nhưng chữ bên trên Ninh Uyên lại nhận ra được, là chữ của Hô Diên Nguyên Thần, nhớ đến Hô Diên Nguyên Thần từng nói muốn mời hắn đến Hạ phủ dạo, lại không ngờ được Hạt Nhân phủ lại ở một nơi yên tĩnh thế này.
Người mở mở cửa là Diêm Phi, hắn giống như đã liệu định trước Ninh Uyên sẽ tới mà cung kính tránh đường. Mới vừa bước vào cửa, Ninh Uyên ngửi thấy một mùi tiêu nồng đậm, thấy khu đất trống trước tiền viện có một đống lửa, một cái giá nướng giản dị đặt lên, một con dê con đã bị nướng thành màu vàng đang quay bên trên, mùi hương tiêu bay ra từ chỗ đó. Hai bên ghế đá đều có người ngồi, Cảnh Dật vén tay áo lên cao, khóe miệng ướŧ áŧ mà vẫn không nhúc nhích ngửa đầu nhìn chằm chằm con dê, Hô Diên Nguyên Thần một tay nắm lấy giá nướng, một tay khác nắm lấy thanh chủy thủ thường cắt một đao lên thịt dê, phóng rớt dầu trơn thừa ra, cũng làm chất thịt càng thêm ngon.
Ninh Uyên ho nhẹ một tiếng, Cảnh Dật phát hiện hắn tới, lập tức đối hắn vẫy tay, "Ninh huynh canh giờ đến rất đúng lúc, dê nướng nguyên con này cũng sắp chín, Hô Diên nướng đồ vẫn là ngon nhất, vì chờ bữa này, ngay cả bữa sáng ta cũng chưa ăn!"
Theo lời Cảnh Dật nói, Hô Diên Nguyên Thần đã cắt chân dê vừa chín xuống, động tác dùng dao trong tay cực nhanh đặt thịt lên cái bàn cái tính chất đặc biệt, cái bàn kia dường như tự có độ nóng, miếng thịt dê vừa rơi xuống liền phát ra thanh âm "xèo xèo", mùi hương càng nồng hơn, Cảnh Dật gấp không chờ nổi mà kẹp lên một miếng nhét vào trong miệng, nóng đến hai mắt nước chảy ròng ròng, còn không quên giơ ngón cái với Hô Diên Nguyên Thần.
"Hôm nay bệ hạ mở tiệc trong cung, các ngươi chẳng lẽ đều không đi?" Ninh Uyên ngồi xuống một cái ghế đá còn thừa nói.
"Ta là loại ăn chơi trác táng không có chức quan trong người tất nhiên là không cần phải đi xem cái náo nhiệt này, vấn đề này còn không bằng hỏi vị hoàng tử điện hạ này một chút." Cảnh Dật ăn đến đầy miệng, còn không quên dùng miệng dẩu dẩu sang hướng Hô Diên Nguyên Thần.
Hô Duyên Nguyên Thần nghe xong liền cười, "Hạ lễ ta đã đưa vào cung, nghĩ đến việc bệ hạ cùng nhóm thần tử, quân thần nói với nhau, ta là người ngoại tộc ngồi ở đó cũng không được tự nhiên, không đi cũng không sao." Nói xong, hắn lại cắt ít thịt dê ngon cố ý đặt tới trước mặt Ninh Uyên, Cảnh Dật thấy liền vội, "Kia là phần nhiều thịt nhất trên chân dê đấy, ngươi sao toàn cho Ninh huynh, tốt xấu cũng để lại cho ta một miếng chứ!"
"Hôm nay ta nướng dê vốn là ta muốn chiêu đãi Ninh huynh, ngươi nhặt được tiện nghi, cũng không cần được một tấc lại muốn tiến một thước." Hô Diên Nguyên Thần nói chuyện với Cảnh Dật là không mang theo nửa điểm khách khí nào. (Phong: Thấy sắc quên bạn ╮(╯∀╰)╭ )
"Phi, nếu không phải tấm thiệp của ta, ngươi cảm thấy Ninh Uyên sẽ vì ngươi mà đến đây sao?" Cảnh Dật nói xong, lại quay đầu nói với Ninh Uyên: "Ninh huynh ngươi cũng thấy đấy, Hạ phủ này đủ hẻo lánh đi, kỳ thật gia hỏa Hô Diên này nguyên bản có một tòa nhà rất khí phách, bất quá hắn lại không quen ở loại địa phương hoa lệ, trực tiếp hướng Hoàng thượng thỉnh mệnh, bán đi tòa nhà được ban kia, sau đó mua tòa viện ở thành tây này, keo kiệt đến mức ngày thường ngoại trừ ta, thật sự là hắn ngay cả một người cùng đi chơi cũng không có."
Hô Duyên Nguyên Thần phản bác nói: "Ta một người ở, hạ nhân cũng không có nhiều, ở một nơi quá lớn lại càng lãng phí."
"Hiện nay ngươi ở một mình thì không sao cả, nhưng chờ ngày ngươi đón dâu, chẳng lẽ muốn cô nương người ta cũng cùng ngươi ngốc ở tòa viện này sao? Đến lúc đó ngươi lại muốn về lại thành đông đi, cũng không nhất định sẽ mua được sẽ mua được tòa nhà giống tòa nhà cũ đi, giá đất ở chỗ kia mỗi ngày lại đều tăng, đây chính là tấc đất tấc vàng nha." Cảnh Dật nói được một câu hợp tình hợp lý, mà biểu tình Hô Diên Nguyên Thần lại như bị nghẹn họng, dừng một chút mới nói, "Hôm nay vốn là muốn tính toán mới Ninh huynh tới nhà nhỏ của ta, cố tính ngươi lại muốn phá náo nhiệt, ngươi ăn đồ ta