*Edit: Vân Phong
________________
Đúng là bộ dáng Nghiêm thị lúc này không có nửa điểm đoan trang nào, trên mặt một mảnh đen nhánh không nói, tóc tai tán loạn, một ít đuôi tóc còn có dấu vết bị đốt cháy, váy ngủ trên người nàng nhìn giống như bị người ta dùng lực xé rách ra, chỉ còn lại vài mảnh vải, nếu không phải nàng dùng tay kéo lại, sợ là không thể che được hai cái đùi của nàng.
"Dáng vẻ này của mẫu thân là từ đám cháy chạy ra đi, có bị thương không." Ninh Uyên nói một câu quan tâm.
Đúng vậy, bộ dáng kia của Nghiêm thị, còn không rõ là từ đám cháy chạy ra sao, nhưng giờ đã hơn nửa đêm rồi, nàng không hảo hảo mà ngốc trong phòng ngủ lại chạy đến đây làm gì. Thẩm thị hồ nghi mà nhìn nàng một cái, đột nhiên có một ý niệm đáng sợ xông ra, há to miệng chỉ vào Nghiêm thị.
"Lão phu nhân, ngài đừng hiểu lầm, trận hỏa hoạn này không có quan hệ gì với ta!" Nghiêm thị tựa hồ minh bạch được suy nghĩ của Thẩm thị, lập tức biện giải nói: "Nơi này tốt xấu gì cũng là nhà chồng của nữ nhi ta, ta như thế nào sẽ làm ra loại việc thiếu đạo đức này, ta chỉ là, chỉ là......" Nghiêm thị nghĩ nghĩ, rất nhanh liền tìm được cái cớ chính đáng cho mình, "Ta chỉ là nhìn thấy lão gia bị phong hàn tra tấn, thực sự vất vả, cho nên muốn tới thư phòng tìm xem có tìm được thư tịch dược lí, làm chút dược thiện cho lão gia bổ thân mình."
Nghe qua lí do này, Thẩm thị bình phục sắc mặt, rồi lại nói: "Mặc dù như vậy cũng không ổn, ngươi cũng biết Thao nhi nhiều ngày nay đều ngủ ở thư phòng, ngươi tuy rằng là trưởng bối của hắn, nhưng đêm hôm khuya khoắt thành cái thể thống gì!"
"Vâng Vâng, tức phụ biết sai rồi." Nghiêm thị biểu tình cứng đờ, không ngừng cúi đầu xin lỗi, "Chỉ là thời điểm ta vừa tới thư phòng, Thao nhi vẫn chưa ở đó, cho nên cũng không để ý đến......."
"Hắn vẫn chưa đến thư phòng sao, thật may mắn, ta còn lo thư phòng đột nhiên hỏa hoạn sẽ làm hắn bị thương." Thẩm thị dừng một chút, "Nhưng trận hỏa hoạn này cũng quá kỳ quặc, vì vạn nhất, vẫn nên gọi Kinh triệu y tới kiểm tra một phen, sao lại có thể hồ đồ mà đem việc này cho qua, nếu như có người cố tình phóng hỏa lại không bắt người ra, chỉ sợ hôm nay hắn thiêu là thư phòng, ngày mai liền đi thiêu phòng ngủ!"
"Này......" Nghiêm thị trên mặt cung kính, kỳ thật trong lòng cũng tràn đầy nôn nóng, nguyên bản nàng đang cùng Hàn Thao điên loan đảo phượng ở trong phòng, bỗng nhiên cháy lớn làm nàng sợ tới mức hồn phi phách tán, lập tức liền thanh tỉnh, phát hiện chính mình đang cùng con rể làm ra việc hoang đường này, liền hoảng sợ đồng thời cũng không quên việc chạy trốn quan trọng, nhưng bộ dáng hai người nếu như bị phát hiện liền xong đời, bất đắc dĩ đành phải trốn trong bụi cỏ, muốn chờ mọi người tản đi liền lặng lẽ chuồn mất.
Nhưng lửa lại cháy càng lúc càng lớn, tự nhiên người chữa cháy lại càng lúc càng đông, khiến họ muốn đi cũng không xong, cố tình lúc này Thẩm thị lại nói muốn thỉnh Kinh triệu y, một khi Kinh triệu y tới, liền điều tra bốn phía trong phủ, đem bọn họ từ trong bụi cỏ xách ra, việc lσạи ɭυâи này liền bại lộ, Hàn Thao sẽ không sao, nhưng chính nàng chỉ có thể cầm một dải lụa trắng tự mình kết thúc là kết cục không tránh được!
Cho nên nàng mới vội không ngừng mà nhảy ra.
"Lão phu nhân, kỳ thật, kỳ thật tức phụ biết trận này lửa lớn là cháy thế nào." Nghiêm thị không còn biện pháp, nhìn Thẩm thị nhất định muốn thỉnh Kinh triệu y tới, trong đầu nàng chuyển thành một cái con quay, chỉ nghĩ cách làm cho sự tình này nhanh qua đi, dù sao thư phòng bị đốt cũng chỉ còn lại một cái thùng rỗng, chỉ cần nàng cùng Hàn Thao có thể bình an mà trốn thoát, như vậy liền không phát sinh ra chuyện gì nữa, nhìn bộ dáng Hàn Thao tựa hồ là bị dọa sợ không nhẹ, tuyệt đối không thể mang việc này đi nơi nơi nói bậy được.
"Ngươi biết?" Thẩm thị bức thiết hỏi: "Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy người phóng hỏa sao?"
"Làm gì có ai phóng hỏa, chỉ là việc ngoài ý muốn mà thôi." Nghiêm thị chỉnh lại cảm xúc, cung kính nói: "Kỳ thật trước khi cháy ta đang ở trong thư phòng tìm nội thư, cửa sổ trên gác mái lại không đóng kĩ, nên có một con chim đêm bay vào, con chí đó cũng hồ đồ thật, đâm phải cái đèn lòng đem lửa nến rơi xuống sách vở, nên mới gây ra tình huống này."
Lời nói dối này Nghiêm thị cũng nói đến hợp tình hợp lý, Thẩm thị nghe xong thì lắc đầu, thở dài: "Đúng là tai nạn mà, thôi, thế này cũng không tất yếu phải kinh động đến Kinh triệu y, sai người đem tro bụi dọn dẹp sạch sẽ đi, Hàn Thao cũng thật là, trong nhà có việc lớn như vậy, thân là chủ nhà lại đến giờ cũng không thấy bóng dáng." Dứt lời, Thẩm thị liền xoay người muốn ly khai.
Thời điểm Ninh Uyên xoay người, liếc qua Chu Thạch một cái, Chu Thạch liền hiểu ý, giả vờ giúp đỡ mọi người dọn dẹp lại đám cháy, nhưng nhân lúc dọn dẹp lại yên lặng đem hai khúc gỗ còn nóng đá vào bụi cỏ cách đó không xa, bụi cỏ không thoáng gió nên rất nhanh đã tỏa ra khói mù dày đặc, Thẩm thị vừa mới đi ra hai bước, bỗng nhiên nghe thấy được vài tiếng ho khan không ức chế được, sau đó có một nam tử tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ từ trong bụi cỏ chạy ra.
Trong nháy mắt nhìn thấy nam tử kia, sắc mặt Nghiêm thị tức khắc một mảnh trắng bệch.
Nam tử này cả người tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ, mới đầu hắn còn mặc một cái quần đùi, đáng tiếc ở thời điểm cùng Nghiêm thị **, cái quần kia không biết đã bị đá đến nơi nào rồi, giờ phút này hắn cứ trần tuồng mà đứng ở đó, thấy ánh mắt mọi người đều nhìn lên người hắn, sắc mặt thập phần khó coi, lấy tay che lại chỗ tư mật dưới thân, tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
"Ai nha, đại tỷ phu ngươi như thế nào lại ở trong bụi cỏ, quần áo ngươi đâu?" Ninh Uyên dường như thập phần kinh ngạc mờ khép hờ miệng, dừng một chút lại chỉ vào ngực Hàn Thao nói: "Mấy cái hồng ấn trên người ngươi là gì vậy, có người cùng ngươi luận võ làm ra sao?"
Hàn Thao nghe vậy, vội vàng nhìn xuống ngực mình, hai khối cơ ngực của hắn quả thực có không ít hồng ấn, có có một vết hiển nhiên là do dùng móng tay cào ra, muốn che khuất nhưng hai tay nếu che phía trên liền không che phía dưới được, sắc mặt lúc trắng lúc đỏ, muốn giải thích nhưng một câu cũng không nói được.
Những ấn ký trên làn da ngăm đen của Hàn Thao thập phần rõ ràng, một Ninh Uyên "Chưa trải sự đời" có lẽ không nhìn ra, nhưng Thẩm thị lại không lý nào không biết ấn ký đó lưu lại như thế nào, lại liên tưởng đến bộ dạng vừa rồi của Nghiêm thị cũng vừa chạy từ bụi cỏ kia ra đây, hiển nhiên là Nghiêm thị cùng Hàn Thao vốn cùng nhau trốn trong bụi cỏ kia, váy Nghiêm thị nát nhừ, Hàn Thao lại đơn giản cái gì cũng không mặc, hơn nữa nhìn những ấn ký đó thì Thẩm thị dù xuẩn đến cỡ nào cũng biết đã xảy ra chuyện gì, lập tức cả người phát run, hai mắt liền nhắm mà ngất đi.
"Lão phu nhân! Lão phu nhân ngươi nghe tức phụ giải thích, sự tình không phải như thế, đây chỉ là hiểu nhầm! Hiểu nhầm!" Nghiêm thị giống như một con kiến đang bò trên một cái chảo nóng, liền lập tức nhào xuống quỳ bên châm Thẩm thị, "Lão phu nhân người tin tức phụ đi, tức phụ cũng đã từng này tuổi sao có thể gây ra việc có lỗi với lão gia như thế!"
"Kỳ quái mà, mẫu thân, sao trên eo ngươi lại đeo đai lưng nam tử." Cố tình ngay lúc này, Ninh Uyên lại thình lình thốt lên một câu, "Đai lưng này ta từng thấy qua, rõ ràng đây là đai lưng của tỷ phu mặc trên qυầи ɭóŧ."
Nghiêm thị giống như bị sét đánh qua, lập tức nhìn xuống eo mình, thời điểm mới bắt đầu cháy, nàng vì nóng vội mà tùy tiện cầm lấy một cái dây lưng, tưởng là đai lưng váy liền mặc lên, nhưng hiện tại xem ra, cái đai lưng chết lặng kia cùng một thân áo lụa của nàng rõ là không hợp nhau.
Đầu Nghiêm thị lập tức trống rỗng —— xong rồi.
"Nghiệp chướng!" Thẩm thị tức giận đến khí huyết dâng lên, đây chính là loạn - luân mà! Mẹ vợ cùng con rể, đây là chuyện gì!? Chuyện này nếu bị truyền ra ngoài, cột sống của Ninh phủ sẽ bị người khác chọc loạn! Nghĩ đến đây, Thẩm thị không biết lấy sức từ đâu, liền vung quải trượng đánh lên đầu Nghiêm thị một cái, Nghiêm thị không kịp phòng bị, liền bị đánh một cái, trên Này nếu là lan truyền đi ra ngoài, Ninh phủ cột sống xác định vững chắc sẽ bị người khác chọc lạn! Nghĩ đến đây, Thẩm thị trên trán là một trận ướt nóng, dùng tay sờ thử, đã thấy một mặt đầy máu.
Hàn Thao thấy thế liền biết sự tình không thay đổi được, lập tức đen mặt đứng ở đó, hắn lúc nãy còn tưởng mình đang mơ về nhuyễn ngọc hương (chắc mơ làm chuyện ấy (〃 ̄ω ̄〃ゞ ), một thân khí nóng chỉ muốn tìm chỗ phát tiết, mơ mơ màng màng lại có một thân người nóng rực nhào vào lòng mình, chờ đến khi tỉnh táo lại mới phát hiện trong ngực mình là ai, nam căn đang ngạnh (cứng) cũng muốn mềm, giờ hắn cẩn thận suy nghĩ cẩn thận, Nghiêm thị rõ ràng là người mẹ vợ không biết kiềm chế, tự mình dục cầu bất mãn không nói, cự nhiên còn có thể nhắm vào con rể như hắn, hắn tức giận đồng thời cũng đem Nghiêm thị hận đến tận xương tủy, nhưng sự tình đã đến nước này, hắn lại không có biện pháp nào khác, chỉ mỗi tội cùng mẹ vợ cẩu thả va chạm này cũng đủ khiến con đường làm quan của hắn bị hủy tức khắc.
Ninh Uyên thập phần cơ linh mà đem mấy nô tài đuổi hết ra ngoài, nhìn quanh không còn tạp vụ nào, Hàn Thao nhắm hai mắt lại, biết không trốn được việc ngày hôm nay được, nhưng cũng phải làm rõ trong sạch cho mình mới tốt, mới dùng ngữ khí lạnh nhạt nói: "Thẩm lão phu nhân, việc này ta oan uổng thật sự, trước giờ ta đối với mẫu thân chưa từng động nửa phần tâm tư, ta nguyên bản đang an tĩnh ngủ ở thư phòng, việc mẫu thân đến đó khi nào cũng không biết, đến khi tỉnh lại mới phát hiện....... Thế nhưng đã gây ra đại họa này, thật sự cũng không biết hướng ngài cùng tướng quân giải thích thế nào cho rõ, ngài muốn trách phạt thế nào, ta liền ở đây chịu."
Hàn Thao lời này đã thập phần minh bạch, hắn bất quá cũng chỉ là người bị hại, chính là Nghiêm thị tự mình không kiềm chế được muốn bò lên giường hắn, ngẫm lại cũng đúng, một tiểu tử huyết khí cương dương, ai sẽ lại rảnh rỗi động tâm tư đến một bà thím trung niên đâu?
Nghiêm thị mềm yếu ngã xuống, trên đầu đã chảy máu dính đầy mặt, nhưng nàng như cũ vẫn không cam lòng, ngược lại liền ôm chân Thẩm thị nói: "Lão phu nhân, sự tình không phải như vậy, người tin tưởng ta, ta thật sự không hề có chút tâm tư rời bỏ lão gia nào, một chút cũng không có." Đúng lúc này, Nghiêm thị bỗng nhiên nhận thấy một đạo ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm, nàng hơi nghiêng mặt, vừa lúc liền đối diện với ánh mắt của Ninh Uyên, trong phút chốc, nàng cẩn thận suy nghĩ lại, lôi kéo vạt áo Ninh Uyên nói: "Là ngươi! Là nha đầu bên cạnh ngươi cố ý đưa ta đến nơi này đúng không, ngươi muốn diệt trừ người mẹ cả này là ta, lại muốn tiêu diệt Trạm nhi, để mình ngồi trên vị trí của con vợ cả!"
"Mẫu thân, ngươi nói hồ đồ gì vậy." Ninh Uyên kinh ngạc nói, "Ta là thấy tỷ phu hai ngày nay làm việc vẫn vả, nên mới sai Bạch Đàn mang một phần ăn khuya đến cho hắn, nhưng Bạch Đàn thấy hắn đã ngủ sâu liền lập tức quay đầu trở về, ta làm sao biết mẫu thân ngươi sẽ đi theo sau Bạch Đàn đâu?"
Đúng vậy, Nghiêm thị bừng tỉnh đại ngộ, từ lúc tất cả bắt đầu đã trúng kế rồi, nàng vốn muốn bắt trụ bím tóc Ninh Uyên, kết quả ngược lại liền tự mình vào bẫy!
"Trước kia ta thấy ngươi đoạn trang hiền thục, lại cùng Như Hải có duyên, nên mặc dù ngươi không xuất thân từ thế gia phú quý nhưng ta vẫn khuyên hắn thú ngươi làm chính thê, thậm chí nữ như