Edit: Vân Phong
________________
Phong: Nhìn tên chương hẳn là các cô đoán được nội dung rồi :3
________________________
Bên ngoài dịch quán rất hỗn loạn, càng ngày càng có nhiều quan binh chạy đến, đám mã tặc dần bị ngăn lại, bắt đầu tìm đường đào tẩu. Hình như bọn chúng đã đoán trước được quan binh sẽ tiến đến, lấy dịch quán làm trung tâm, chúng bắt đầu tản ra bốn phương tám hướng. Đô đốc Yến Châu vẫn đang mặc áo ngủ, cưỡi ngựa chạy đến tự mình tọa trấn, hạ lệnh phải kiểm tra nghiêm ngặt, không thể để kẻ nào đào tẩu.
Đừng nhìn bộ dạng lời lẽ chính nghĩa của đô đốc Yến Châu bây giờ, thật ra hắn đã bị dọa nát gan. Việc để cho mã tặc xông vào trong thành, là do hắn thất trách, nếu việc này bị người nào nói trướng mặt hoàng thượng, hắn đừng nghĩ đến việc tiếp tục làm nữa, bất quá cũng đã đến nước này rồi, hắn cũng chỉ có thể tận lực chữa trị, cố gắng đem tất cả bọn mã tặc này bắt lại thì may ra hắn mới có thể bảo vệ được mũ cánh chuồn của mình.
Điều làm cho hắn thấy may mắn chính là, tuy rằng dịch quán bị thiêu cháy đến không thể nhận ra nhưng khách quý bên trong là Tứ điện hạ, khâm sai bệ hạ bình an không có việc gì xảy ra, giây phút quyết định đã được vài tên thị vệ cứu ra. Mặc dù Tứ điện hạ không bị lửa lan đến nhưng hắn cũng bị trọng thương, theo như đại phu chuẩn bệnh là bị người đánh bị thương đến tâm mạch, bị gãy vài cái xương sườn, bất quá cũng không có nguy hiểm nhiều đến tính mạng, nhưng mà hắn sẽ phải nằm trên giường một thời gian.
Nghĩ đến đây, đô đốc lại càng thêm hận bọn mã tặc, thế nhưng bọn chúng còn có lá gan làm Tứ điện hạ bị thương, đây chính là tự mình tìm chết.
Từng tốp binh lính đi tới đi lui qua các ngõ nhỏ, không ngừng tra xét tìm kiếm xem có con cá nào lọt lưới không. Trong tiếng ước chân hỗn độn cùng với tiếng gào bên tai, lông mi Ninh Uyên run rẩy, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Xung quanh y là một mảng đen nhánh, làm cho y có cảm giác như mình đã xuống âm tào địa phủ, nhưng y cũng hồi thần rất nhanh, bởi vì phát hiện ra mặt mình đang dựa vào một nơi cứng rắn ấm áp, y còn có thể nghe thấy tiếng tim đập hữu lực, Ninh Uyên thử cử động thân thể lại phát hiện ra mình đang bị một cánh tay ôm chặt lấy, đúng lúc này, y nghe được một thanh âm khàn khàn truyền từ đỉnh đầu xuống, "Ngươi tỉnh rồi."
Thanh âm kia nghe thấy rất trầm, pha trong đó còn có chút mỏi mệt, nhưng cố tình trong đó lại lộ ra chút vui sướng, Ninh Uyên nghe liền nhận ra ai là chủ của thanh âm đó, y mở miệng muốn đáp lại nhưng yết hầu lại giống như không theo mình khống chế, căn bản không phát ra được tiếng gì.
"Đừng nói." Y đang nỗ lực muốn nói liền bị một bàn tay ấm áp che kín miệng, ngay sau đó hắn lại nghe thấy những tiếng bước chân hỗn loạn đang tới gần, khi tiếng bước chân đó đi qua, Hô Duyên Nguyên Thần mới buông y ra, có chút bất đắc dĩ nói: "Quan binh ở đây đang bao vây để tiêu diệt mã tặc. Để không tạo thành thương tổn không cần thiết thì tốt nhất chúng ta không nên ra ngoài lúc này."
Ninh Uyên gật đầu, đến lúc này y mới bình tĩnh lại, bắt đầu đánh giá hoàn cảnh xung quanh, hai người hình như đang ẩn nấp ở trong một đống rơm. Đập vào mắt toàn thấy rơm không là rơm. Hô Duyên Nguyên Thần đang ngồi xếp bằng ở cạnh đó, còn y thì đang dựa vào lồng ngực hắn, vì nơi này có chút nhỏ hẹp, nên hai ngươi cơ hồ là đang dính sát vào nhau, cảm thụ được nhiệt độ ấm áp của đối phương, Ninh Uyên bỗng dưng thấy có chút không được tự nhiên, liền muốn lùi ra một chút.
"Y phục của ngươi vẫn đang ướt, không dựa vào ta thì ngươi có thể sẽ lạnh." Hô Duyên Nguyên Thần nói nhỏ một câu mang theo chút ý cười, ngược lại còn siết hai tay lại làm cho Ninh Uyên không cách nào động đậy, lại nói:" Cũng may là chỗ ngươi ngã xuống là nước trong phòng tắm, nếu đổi thành nơi khác, ta sợ chưa kịp đến nơi thì ngươi đã mất."
Ninh Uyên muốn hỏi hắn tại sao hắn lại tới, lại còn cứu mình, nhưng lời chưa kịp nói ra thì liền nghe thấy Hô Duyên Nguyên Thần nói: "Ngươi rất sợ lửa sao?"
"Bằng không thì đối với thân thủ ngươi thì thời điểm lửa mới cháy ngươi đã có thể dễ dàng chạy thoát, nhưng mà người lại bị kẹt ở đó." Hô Duyên Nguyên Thần nhớ tới lúc vừa bước vào phòng tắm, Ninh Uyên đang quyd rạp trên mặt đất, vươn tay cầu cứu hắn, lúc ấy biểu tình Ninh Uyên thucxcwj sự rất sợ hãi, Hô Duyên Nguyên Thần vừa nhớ lại liền cảm thấy ngực ẩn ẩn đau, không cầm được mà siết chặt tay hơn.
"Không có ai là không sợ lửa cả." Ninh Uyên thấp giọng nói: "Lửa là thứ đáng sợ nhất trên thế giới này, thứ cứng rắn như sắt, thép nó còn có thể làm tan chảy huống chi là huyết nhục của con người."
Hô Duyên Nguyên Thần cười một tiếng, "Nói cũng không sai."
"Ngươi đến cứu ta có bị thương không." Ninh Uyên bỗng nhiên nghĩ đến vấn đề này, y mơ hồ nhớ rõ lúc đó lửa đã rất lớn, mà giờ mình lại bình yên vô sự thoát ra, cũng không biết Hô Duyên làm thế nào.
"Chỉ bị thương ngoài da một chút." Hô Duyên Nguyên Thần tùy ý nói, Ninh Uyên nỗ lực ngẩng mặt lên, đánh giá người Hô Duyên Nguyên Thần, mảng y phục trên vai trái hắn đã bị đốt trụi, rách ra một lỗ lớn cũng lộ ra vết cháy bỏng trên vai, nhìn cũng không nguy hiểm lắm, lại nhìn lên trên, ánh mắt Ninh Uyên bỗng dưng ngưng đọng lại trên mặt hắn.
Hô Duyên Nguyến Thần nhận ra Ninh Uyên đang nhìn ở đâu, không tự giác mà đem mặt tránh đi, lại nghe thấy Ninh Uyên nói tiếp: "Mặt ngươi là bị sao vậy?"
"Nói rồi, đây chỉ là vết thương ngoài da chút thôi." Thấy Ninh Uyên đã phát hiện, hắn liền không né nữa, dù sao sớm hay muộn thì cũng sẽ thấy được, hắn lại chậm rãi quay mặt lại. Nhìn thấy toàn cảnh gương mặt bên trái của hắn, Ninh Uyên như bị nghẹn một hơi ở cổ họng. Má trái của Hô Duyên Nguyên Thần, từ thái dương tới mắt, nhìn như bị một vật sắc bén cắt qua, tạo thành một vết thương lớn, tuy rằng máu đã đông lại nhưng vẫn thấy được thảm trạng ở miệng vết thương, may là miệng vết thương không quá dài, không thì mắt trái của Hô Duyên Nguyên Thần cũng bị hủy.
"Đây là chuyện gì........" Ninh Uyên hít mạnh vài phát, áp lực hỏi lại, Hô Duyên Nguyên Thần tùy ý cười nói, "Là do lúc chạy thoát khỏi dịch quán không cẩn thận va phải."
"Ngươi...." Ninh Uyên cúi thấp mặt, lắc đầu, "Ngươi tại sao lại muốn cứu ta đến như vậy, cho dù ta có bị thiêu chết ở đó thì cũng là do ta tự làm tự chịu thôi."
"Ngươi đang nói bậy gì đó, nếu như ngươi chết đi thì mẫu thân và muội ngươi sẽ ra sao." Nhìn thấy Ninh Uyên như vậy thì Hô Duyên Nguyên Thần cũng có chút tức giận, "Ta bỏ nhiều công sức như vậy để cứu ngươi ra, cũng là vì không muốn ngươi tự sa ngã."
"Nếu sự tồn tại của một người lại luôn liên lụy tới người khác, vậy thì hắn chẳng thà chết đi." Không biết có phải do mới đi một vòng qua quỷ môn quan hay không mà cảm xúc Ninh Uyên phá lệ có chút phập phồng, "Nếu như ngươi không để ý đến chuyện của ta thì ngươi đã không bị thương, nương và Hinh nhi cũng như thế, bọn họ cũng sẽ không trở thành cái đinh trong mắt người khác, cũng có thể bình an sống đến cuối đời."
Ngữ khí Hô Duyên Nguyên Thần cứng lại, hắn cảm giác trên người Ninh Uyên có một loại hơi thở tối tăm mãnh liệt, sắc mặt Ninh Uyên cũng cực kì tái nhợt, một chút huyết sắc cũng không có, bộ dạng suy sụp ấy làm Hô Duyên Nguyên Thần cảm thấy giận thật sự. Hắn dùng sức nắm cầm lấy mặt Ninh Uyên, nhìn thẳng vào mắt y nói, "Đây là thái độ gì, chẳng lẽ việc ta cứu ngươi ra là sai trái sao? Ngươi cảm thấy ngươi sống thì sẽ liên lụy tới người khác, vậy ngươi có nghĩ tới nếu như ngươi chết đi thì những người quan tâm tới ngươi phải làm sao, chẳng phải sẽ thương tâm chết đi sao!" Ngữ khí của Hô Duyên Nguyên Thần lúc này có chút trịnh trọng, khuôn mặt hắn cũng căng chặt lại, vết thương trên má phải hắn vốn đã kết vảy giờ cũng bị nứt ra, từng giọt máu chảy xuống, trượt theo cằm hắn rơi xuống mặt Ninh Uyên.
Dòng máu ấm áp làm cả người Ninh Uyên chấn động, đầu cũng tinht táo hơn chút, ngọn lửa lớn ấy đã làm khơi dậy tầng ký ức đời trước được chôn sâu trong lòng y, nỗi thống khổ và oán hận ấy phảng phất xâm chiếm toàn bộ suy nghĩ y, mà hiện tại, khuôn mặt trước mắt y lúc này đã lôi y tỉnh dậy.
Y dùng sức hít một hơi thật sâu, hai mắt thanh minh lại, không chờ y tiếp tục nói, Hô Duyên Nguyên Thần bỗng nhăn mày lại, khuôn mặt tuấn tú hạ xuống, đôi môi ấm áp của hắn áp lên hai cánh môi y.
Hiển nhiên đây là lần đầu tiên Hô Duyên Nguyên Thần làm loại việc này, động tác hắn có chút vụng về, cứ như vậy mà dán lên môi Ninh Uyên, toàn thân cứng nhắc như một khối sắt. Ninh Uyên bị động tác bất thình lình của hắn làm cả kinh đến quên cả thở, nhất thời không biết làm gì, y chỉ có thể cảm giác được rằng môi của hắn rất ấm, cùng tiếng tim đập hữu lực đang truyền tới của hắn.
Qua vài phút sau, Hô Duyên Nguyên Thần mới buông y ra, hai người mở to mắt, mắt to trừng mắt nhỏ, hồi lâu đều không nói gì. Lát sau, Hô Duyên Nguyên Thần mới cứng đờ người, cắn cắn môi, nhìn giống như vừa hạ quyết tâm, hắn nói: "Con người ở thời điểm sinh tử, thường thì đầu tiên không phải nghĩ đến bản thân mình, mà nghĩ tới những người mình quan tâm, ngươi nếu cứ chết đi như vậy thì ngươi cho rằng ta có thể thoải mái mà sống sao!"
Nhìn mặt Ninh Uyên giống như vẫn chưa lấy được tinh thần, chính Hô Duyên Nguyên Thần cũng thấy tâm mình loạn như ma, hắn cứ si ngốc, lúc nãy nhìn vào khuôn mặt tái nhợt của Ninh Uyên, nhìn bộ dạng bất lực ấy làm hắn không áp nổi được cơn nóng giận trong lòng, cơ hồ không chút suy nghĩ liền làm động tác này theo bản năng, đồng thời không thể không khẳng định cái suy nghĩ mà hắn muốn phủ định trong những ngày qua.
"Ninh huynh, không, Ninh Uyên, à không, A Uyên." Hô Duyên Nguyên Thần liên tiếp thay đổi ba cách xưng hô, "Ta hình như phát hiện ra ta cũng là đoạn tụ giống ngươi, hơn hết, người ta thích chính là ngươi."
Đây có lẽ là lần đầu tiên Hô Duyên Nguyên Thần căng thẳng tới vậy, nói thẳng ra, hắn cũng chưa lộ ra một câu âu yếm nào, thậm chí nãy giờ hắn vẫn luôn căng chặt mặt, hai má hắn cũng đỏ dần.
(Phong: đỏ mặt rồi :3333333)
Lời vừa ra khỏi miệng, Hô Duyên Nguyên Thần cũng vừa bừng tỉnh, hắn vừa đem tâm tư của mình nói ra, và hình như, cũng không khó như hắn nghĩ.
"Ta biết ngươi sẽ rất ngạc nhiên, nhưng ta tuyệt đối không phải ba hoa chích chòe, để nói những lời này, ta đã phải suy nghĩ rất nhiều." Thấy Ninh Uyên chậm chạp không phản ứng, Hô Duyên Nguyên Thần không khỏi khẩn trương lên, "Đương nhiên, ngươi cũng có thể không cần đáp lại ta, ngươi hiện tại, không, có lẽ đã bắt đầu từ lâu rồi, ngươi đã là người trong lòng của ta. Vì thế cho nên, ta tuyệt đối không cho phép ngươi có mệnh hệ gì, riêng việc ngươi không muốn sống, phải nói rõ lại."
Nói hết một hơi này, Hô Duyên Nguyên Thần mới có cảm giác mình vừa hoàn thành một chuyện trọng đại, phiền muộn mấy ngày nay của hắn cũng hóa thành hư không, hắn lẳng lặng nhìn Ninh Uyên, giống như đang chờ đợi câu trả lời của y.
Ninh Uyên không nói gì, chỉ lẳng lặng thở ra một hơi, một lần nữa tựa đầu lên ngực hắn.
Hô Duyên Nguyên Thân không khỏi vui vẻ, động tác này của Ninh Uyên có phải hay không là đang muốn tiếp nhận hắn không?
Bên tai Ninh Uyên lúc này đang tràn ngập tiếng tim đập hữu lực, trong đầu cũng không khỏi nhớ lại những sự tình trước kia.
Đầu tiên là nhớ tới khi y đang bị hỏa thiêu, khi đó, Hô Duyên Nguyên Thần so với hiện tại thì già dặn hơn nhiều, ở thời điểm y trong mắt mọi người là một loại quái vật, mà hắn chỉ là một hoàng tử dị quốc tầm thước lại vì y mà đứng lên bênh vực kẻ yếu. Như câu chuyện Tư Không Việt và con HẢi Long Vương, vì báo đáp một đời ân tình, hắn thuận tay giúp mình giải vây. Tựa hồ cũng là từ khi đó, cuộc sống vốn có của hai người, từ thân phận hay sinh hoạt đáng ra có quăng tám sào cũng không với tới, giờ đây lại bị gượng ép, liên lụy tới nhau, mà Ninh Uyên cũng bừng tỉnh phát hiện, những sự tình xuất hiền trên người mình từ trước tới nay hầu như đều có bóng dáng của Hô Duyên Nguyên Thần trong đó.
"Thực xin lỗi." Ở thời điểm trong lòng Hô