Giữa tháng Bảy, kỳ thi cuối kỳ kết thúc, kỳ nghỉ hè bắt đầu.
Bài kiểm tra lần này Tống Oanh vẫn làm rất tốt, luôn đứng vị trí top 5, học kỳ đầu tiên sau khi chuyển trường cô đã có kết quả như vậy, cả phụ huynh lẫn giáo viên đều rất hài lòng.
Vào ngày nghỉ chính thức, Phan Nhã và Tống Chí Lâm vừa vặn có chuyện đi ngang qua trường nên đã thuận đường đến đón cô.
Có rất nhiều thứ phải đóng gói, Tống Oanh đeo trên vai chiếc cặp đầy ắp sách, trong tay cũng xách một chiếc túi bên trong có túi đựng nước cùng vài đồ linh tinh.
Đến cổng trường, Tống Chí Lâm đem túi bỏ hết vào trong cốp xe, Phan Nhã mang đến hai bình nước đậu xanh, là do bà tự tay làm rồi đựng lại trong một cái bình đậy kín, vừa mới lấy ra khỏi tủ lạnh, còn rất mát.
Cẩm Thành bước vào mùa hè đã lâu, buổi trưa càng thêm nóng bức, mặt trời chiếu trên đầu khiến người ta hoa mắt.
Tống Oanh mở nắp đựng của bình nước uống hai ngụm nước đậu xanh, ngay sau khi vị ngọt lạnh vào khoang miệng, toàn thân cô lập tức tỉnh táo.
Cô mím môi vặn nắp lại, chuẩn bị lên xe lại thấy Lâm Tống Tiện bước ra từ cổng trường cách đó không xa.
Anh rất bắt mắt giữa đám đông, có chút sốt ruột chờ đợi ai đó đứng cách quán nhỏ không xa, Phương Kỳ Dương đang mua đồ uống, là túi nước mận đỏ tươi, trên mặt túi có nước đọng lại.
Vào mùa hè có thể thấy những thức uống này ở khắp mọi nơi, nhưng Lâm Tống Tiện lại không thích uống, mỗi lần như vậy anh đều nhăn mày nhưng vì khát nên cũng uống hai ngụm, mỗi lần uống như thể đã mắc phải một tội lỗi lớn.
Tống Oanh nghĩ, nói với Phan Nhã, lấy một bình đậu xanh khác trên xe, ôm vào lòng, chạy đến chỗ Lâm Tống Tiện.
"Lâm Tống Tiện, cái này cho cậu." Cô nhanh chóng chạy đến bên anh, nhét bình đậu xanh vào tay anh, ngẩng mặt lên nói "Mẹ tôi làm đấy, so với trên phố ngon hơn trăm lần."
Lâm Tống Tiện đột nhiên cầm trong tay một bình đậu xanh, nhiệt độ mát lạnh thấu vào da thịt, anh chưa lên tiếng, cô gái trước mặt đã mỉm cười với anh, xoay người bỏ chạy, chỉ còn lại tóc đuôi ngựa lắc lư bay trong gió, tăng thêm mấy phần hoạt bát, linh hoạt.
Anh nhìn Tống Oanh chạy đến chỗ một cặp vợ chồng, khoé miệng tươi cười hiện trên khuôn mặt trắng nõn, vui vẻ chạy tung tăng.
Thật hiếm thấy.
Cô bình thường luôn là dáng vẻ yên tĩnh trầm lặng, hóa ra trước mặt bố mẹ lại như một đứa trẻ như vậy.
Gần trường học xảy ra tắc đường, xe chạy chậm lại, chờ được một lúc, Tống Chí Lâm vốn dĩ muốn lấy bình đậu xanh còn lại, nhưng khi đưa tay ra, lại không thấy gì.
Phan Nhã giải thích với chồng "Con gái anh đã mang nó cho bạn học rồi."
"Bạn học nào?" Tống Chí Lâm khó hiểu. Phan Nhã nhớ lại, vừa rồi từ xa bà nhìn thấy Tống Oanh chạy tới trước mặt một nam sinh. Nói vài câu, lại chạy về ngay. Xa quá, nam sinh đó bà không nhìn rõ mặt chỉ thấy dáng người cao ráo, đoán chừng hẳn là một cậu nam sinh đẹp trai.
Bà từ gương chiếu hậu nhìn về phía ghế sau, nhếch miệng trêu chọc "Em không biết, nhưng hình là một cậu nam sinh đẹp trai."
"Cái gì?" Tống Chí Lâm ngạc nhiên đưa mắt nhìn Tống Oanh.
"Thật không?"
"Mẹ!" Tống Oanh xấu hổ, mặt bất giác đỏ bừng "Chỉ là một bạn học bình thường trong lớp thôi."
Nói xong, cô nghĩ ngợi rồi giải thích "Gia đình cậu ấy không tốt lắm. Con chỉ thuận tay giúp cậu ấy một chút."
"Ồ, thế hả." Hai người đều hiểu rõ ràng, nhưng những gì họ nghĩ hoàn toàn khác với những gì Tống Oanh nói. Tống Chí Lâm đẩy kính trên mặt.
"Đúng rồi, bình thường có thể thường xuyên mời cậu ấy đi ăn, nhưng nên chú ý phương pháp. Nam sinh gia cảnh không tốt rất dễ tự ti, nhạy cảm."
Tống Oanh "......"
Quên đi. Thà cư xử quanh co còn hơn để cô hao tâm tổn trí nghĩ giải thích thế nào cho tốt.
Kỳ nghỉ hè đến, thầy chủ nhiệm gửi thông báo trong nhóm lớp, cuối cùng cũng không quên dặn học sinh trong kỳ nghỉ đừng bận rộn chơi nhiều, chơi chán nhớ đọc sách.
Bài tập hè của trường Cẩm Giang nằm ở mức bình thường, nếu học bài nghiêm túc thì có thể hoàn thành trong nửa tháng. Học sinh trong lớp rất có ý thức ngoại trừ một số ít lười học. Thông thường mọi người sẽ hoàn thành bài tập xong sớm để chơi vui vẻ.
Một số học bá trong trường học hành thậm chí còn đáng sợ hơn, có thể xử lý bài tập chỉ trong một tuần sau kỳ nghỉ, vì vậy thầy chủ nhiệm đã đưa ra lời kêu gọi như vậy.
Buổi tối mùa hè, gió chiều từ cửa sổ hé mở thổi vào, bầu trời đầy mây, hàng cây xanh ngắt, một vài con chim sẻ đậu trên đó, những chiếc xe nhanh chóng lao nhanh trên đường.
Tống Oanh ngồi trước bàn học, tay cầm cây bút, trong đầu chợt hiện lên một câu rất thích hợp với bài đang viết.
Cô lơ đễnh nhìn những câu hỏi trong bài, bất giác cúi đầu viết lên giấy, xem xét kỹ ý nghĩa.
Tống Oanh thu hồi tâm trí, liếc mắt nhìn thời gian, năm giờ chiều, hôm nay cô học cả một ngày, nhưng vẫn có chút mất tập trung.
Cô dứt khoát cất sách vở trên bàn, cầm điện thoại lên dựa vào ghế mở máy.
Cô lên mạng xã hội kiểm tra tin tức, tin nhắn nhóm lớp vẫn sôi nổi, Phương Kỳ Dương là người tích cực nhất, hùa theo Trương Trạch liên tục nhắn tin trêu chọc Điềm Gia Gia với Bùi Thanh, đủ kiểu muốn gây sự, mấy bạn học trong lớp cũng ở bên góp vui, Tống Oanh xem hết một đoạn tin nhắn nhóm lớp, không nhịn nổi cười.
Sau khi đọc tin nhắn xong, cô không có việc gì làm, theo thói quen mở ứng dụng cuối cùng trên điện thoại, đây là trò chơi mà cô chơi cùng Lâm Tống Tiện lúc trước, cô rất thích chơi, anh cũng giới thiệu tên trò chơi trên di động cho cô. Tống Oanh thỉnh thoảng lên trồng củ cải trắng rồi thu hoạch, trò chơi này rất thích hợp để thư giãn sau giờ học.
Tống Oanh đăng nhập thành công, giao diện đầu tiên hiện ra bên phải có thanh kết bạn, trong lớp có rất nhiều bạn cùng lớp cũng chơi game này, trong đó cái tên đứng đầu rất bắt mắt.
Baba của cậu (Lâm Tống Tiện) (*)
(*) thực sự luôn đó anh Tiện nhà ta ban đầu muốn làm phụ huynh/người giám hộ của Tống Oanh, coi Tống Oanh là trẻ nhỏ mãi sau mới được Phương Kỳ Dương giác ngộ đó =)))))))
Phía trước là tên trong trò chơi, đằng sau là ghi chú của Tống Oanh. Ban đầu nhìn cái tên này Tống Oanh còn im lặng hầm hầm với