Ba ban đầu của khối mười rất nổi tiếng.
Trong thông báo của nhà trường có mười lần thì đến chín lần đều là học sinh vi phạm của các lớp ban một và ban ba. Nhiều vụ việc khác nhau lần lượt xuất hiện, khiến lớp càng nổi tiếng khắp trường.
Lâm Tống Tiện là một trong số đó, đều là hội con nhà giàu suốt ngày thích làm xằng làm bậy giống anh, ngoài việc học mọi thứ đều tinh thông, có lẽ đều có điểm giống nhau nên cùng tụ họp lại.
Gần lúc tan học, Trương Trạch đang ngồi ở phía sau, thay đổi chỗ ngồi liền ngồi vào bàn của Tống Oanh, còn Tống Oanh ngồi ra phía sau. Cậu ta rõ ràng đã quen với việc đó, ôm sách trơn tru ngồi xuống.
Trương Trạch quay đầu lại, gương mặt trong sạch và nhã nhặn nhưng những gì cậu ấy nói hoàn toàn không phù hợp với hình tượng này.
"A Tiện, tối này đi đánh nhau đi."
"...?" Lâm Tống Tiện nhướng mày và im lặng.
"Vẫn là bọn bên trường kia đấy. Hôm nay nhất định phải cho bọn nó biết ai hơn ai."
"... Mấy giờ?" Lâm Tống Tiện vừa ngáp vừa xoa trán.
"Tan học tụ tập ở trường."
Trương Trạch mặt đầy nhiệt huyết cùng Phương Kỳ Dương say sưa ba hoa, Tống Oanh vụng trộm liếc sang, nhưng Lâm Tống Tiện lại quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, trên tay cầm một cây bút xoay tới xoay lui, gương mặt thờ ơ ngăn cách với sự phấn khích họ.
-----
Phan Nhã mở một trường luyện thi gần trường học để giúp bọn trẻ cấp 1 và cấp 2. Vì cơ sở đào tạo mới mở, ngoại trừ bà ra thì chỉ có hai giáo viên làm cùng.
Công việc của Tống Chi Lâm thay đổi đột ngột, Phan Nhã mới chuyển cơ sở cũ ở Gia Nam rồi tìm được một địa chỉ mới ở Cẩm Thành.
Trường luyện thi vẫn chưa được hoàn thiện, có quá nhiều việc nhưng ít người, Tống Oanh lúc tan học có thời gian rảnh rỗi nhất định sẽ đến giúp mẹ, thuận tiện có thể ở đây hoàn thành xong bài tập.
Khi Lâm Tống Tiện và những người khác nghênh ngang đi qua cửa, Tống Oanh đang ngồi xổm trên đất để dỗ một đứa trẻ đang khóc, đứa nhỏ chỉ mới sáu bảy tuổi, đôi bàn tay mũm mĩm dụi mắt, vừa khóc vừa đổ mồ hôi, trán ướt nhẹp, nhìn vừa tội vừa đáng thương.
Giọng cô dịu dàng, ngữ điệu dịu giọng, miệng không ngừng dỗ dành, lấy khăn giấy lau nước mắt và mồ hôi cho đứa nhỏ.
"Mẹ sắp tới đón em rồi, đừng khóc đừng khóc, chị cho em kẹo nhé, được không?"
Lời nói vừa dịu dàng vừa nhẹ nhàng, có một loại ngữ khí mềm mại, nhóc con dường như cảm thấy thoải mái. Một lúc sau thổn thức, lại khóc nhiều hơn.
"Hức..." đứa nhỏ thút thít, giọng nghẹn ngào vô cùng đáng thương. Tống Oanh xoa xoa đầu đau lòng, sau đó đứng dậy dắt tay đứa trẻ bước vào trong.
Từ xa vẫn có thể nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của cô, hòa trong tiếng gió ồn ào đặc biệt êm tai.
"Ngoan, đừng khóc, Tiểu Đồng ngoan!"
Hai bên đường có những quầy hàng nhỏ, tiếng rao cùng tiếng nói chuyện rất sôi nổi.
Lâm Tống Tiện dừng bước, những người khác cũng không khỏi đứng lại quan sát, cho đến khi người đó đi vào trong, Trương Trạch gãi sống mũi ánh nhìn hơi lạ.
"Không phải là học cùng lớp chúng ta sao? Tống Oanh? Cậu ấy có vẻ khá kiên nhẫn với trẻ con nhỉ."
"Đương nhiên, cậu ấy tính tình rất tốt, nếu không sao có thể ngồi với A Tiện của chúng ta lâu như vậy chứ?" Phương Kỳ Dương nói đùa, ai ngờ người trong cuộc lại chẳng phản ứng.
Lâm Tống Tiện đi phía trước mặt không chút cảm xúc, cảnh tượng vừa rồi vẫn ở trong đầu, ma xui quỷ khiến thế nào lại nhớ tới hơi thở nhẹ phả vào vết thương ngày đó, nhớ đến câu không đau không đau của cô.
Hóa ra khi dỗ người khác, cô cũng giống như vậy.
Trương Trạch cùng nhóm người trường kia hẹn nhau ở một con hẻm trong khu phố, ở đây bằng phẳng hẻo lánh, thường ít người qua lại nên thích hợp nhất để đánh nhau.
Gần chục người từ hai phía, rộng lớn và hùng dũng, hầu hết đều đã thay đồng phục học sinh khí thế hung hăng đứng đối diện nhau.
Người ở trường kia rất kiêu ngạo, bọn họ liếc mắt nhìn qua đây, còn cố ý nhìn về phía Trương Trạch lời nói khiêu khích.
"Là tụi mày?"
Trương Trạch tức giận nhe răng cười, bẻ đốt ngón tay, "Ông nội của mày đang ở đây, làm sao? Mày không nhận ra à?"
Khí thế của Trương Trạch vẫn cao hơn một bậc, bên kia nổi giận đùng đùng, vẻ mặt khó coi, quơ lấy ống thép trên tay có vẻ như muốn bắt đầu.
Hai nhóm người đã có ân oán từ khi học cấp 2, lúc đầu chỉ là do va chạm trong lúc chơi ván trượt, đều là nhóm con nhà giàu ngậm thìa vàng, ai cũng không chịu nhường ai.
Nhìn thấy bọn họ sắp lao tới, Trương Trạch không thể không hướng đến Lâm Tống Tiện bên cạnh, anh là trụ cột bên này, có thực lực chiến đấu, đã học được nhiều loại Taekwondo, Shanda(*) tất cả đều dựa vào Lâm Tống Tiện.
(*) Shanda: Một trong các môn võ của TQ
Trương Trạch liếc nhìn dáng vẻ trầm ổn bình tĩnh của Lâm Tống Tiện, lập tức trở nên phấn khích hét lên: "Mau lên đi, lằng nhằng với chúng làm gì."
Sao có thể chịu đựng chúng được chứ?
Bên kia hét lên, cầm ống thép xông tới, mọi người đều ở thế chuẩn bị, vừa định xắn tay áo đánh nhau, Lâm Tống Tiện đứng ở phía trước đột nhiên buông thõng tay xuống, sắc mặt mệt mỏi.
"Không đánh nhau nữa."
Hả???
Mọi thứ dừng lại.
Giọng nói của anh không nhẹ cũng không nặng nhưng đặc biệt rõ ràng trong ngõ hẻm, câu nói đơn giản khiến tất cả ngây ra
"Không được, A Tiện, anh Tiện? Làm sao vậy chứ!" Trương Trạch khóc không ra nước mắt, Lâm Tống Tiện dường như mất hứng thú với mọi thứ, cũng không để ý đến cậu ta, chỉ ngước mắt lên nhìn người đối diện.
"Tôi nói không đánh nhau. Hôm nay cứ vậy đi." Lời nói rõ ràng phát ra, giọng điệu nhàn nhạt của anh lại dứt khoát một cách kỳ lạ.
Đối phương hé môi không phục, Trương Trạch phản ứng nhanh nói: "Đúng vậy, bọn tao hôm nay ở đây có chút bất tiện, hay bọn mày định thừa cơ hội?"
Bọn chúng đương nhiên không muốn mất thể diện, nhưng cũng không chịu gánh tội danh này, đành cam lòng đáp ứng nhưng khung cảnh vẫn rất căng thẳng.
Cả hai bên đều nhìn chằm chằm vào người ở giữa.
Lâm Tống Tiện dường như không nhận thức được điều này, anh đưa tay lên xoa xoa gáy, sau đó tùy ý xoay người rời đi, tấm lưng cao gầy ẩn hiện, không thể giải thích được.
Anh đưa tay vẫy vẫy ra phía sau không thèm nhìn lại, bóng dáng dần biến mất khỏi mắt bọn họ.
"Anh Tiện ngầu thật, giống anh hùng trong tiểu thuyết của Kim Dung ấy." Có người cảm khái, tỏ vẻ ngưỡng mộ, Phương Kỳ Dương há miệng, suy nghĩ hai cái.
"Tôi cảm thấy anh Tiện... lại mắc bệnh?" Lâm Tống Tiện bình thường trông không khác gì người thường, nhưng đôi khi vào những khoảnh khắc rất đỗi bình thường, cảm xúc đột nhiên trống rỗng, cả người như chìm vào một không gian khác. Mọi thứ xung quanh anh dường như đều cảm thấy không thú vị.
Người, vật, mọi thứ trên thế giới này dường như không còn thứ gì tồn tại khiến anh lưu luyến.
Đầu xuân, bầu trời trong xanh.
Giờ nghỉ trưa, khoảng thời gian rảnh rỗi hiếm hoi. Bầu không khí của lớp học thoải mái, một làn gió thổi vào từ cửa sổ đang mở hờ làm tung bay tấm rèm cửa.
Trong gió có mùi đất ẩm ướt hoà lẫn với hương hoa thơm ngát, bên ngoài mùa xuân toả ra rực rỡ.
Tống Oanh ngồi với một vài cô bạn cùng thảo luận về bộ truyện