Vào ngày ban ba thay đổi chỗ ngồi, toàn bộ phòng học cùng hành lang đều nghe thấy động tĩnh, tiếng va chạm, tiếng bàn ghế xê dịch chuyển động, tiếng nói chuyện ồn ào. Giữa tiếng huyên náo, Lâm Tống Tiện xách bàn đến ngồi xuống cạnh Tống Oanh.
Cô ngẩng đầu lên, bắt gặp khuôn mặt vô tội kia.
"Bạn học Tống Oanh, xin chào, từ nay về sau tôi chính là bạn cùng bàn của cậu rồi."
Vào học kỳ mới, Lâm Tống Tiện cứ như vậy chuyển đến đầu quân ở đây trở thành bạn cùng bàn của Tống Oanh.
Phương Kỳ Dương chính thức bị vứt bỏ một cách thảm thương, thần sắc ai oán đến tận vài ngày.
Đáng tiếc là không ai quan tâm đến cảm xúc nhỏ nhặt của cậu ta.
Hai người ngồi cùng một bàn so với tưởng tượng càng thêm ăn ý, tựa hồ như không cần thích ứng, thuận lý theo chương ngồi chung một cách hòa hợp.
Lâm Tống Tiện đến trường mỗi ngày, buổi sáng Tống Oanh theo thói quen thường mang bữa sáng cho anh rồi cùng nhau thảo luận bài tập trong lớp, buổi trưa anh sẽ ghé vào tay cô chìm vào giấc ngủ, lúc ra ngoài cũng không quên mang về một cốc trà sữa cho cô. Buổi chiều lúc tan học cũng không vội về nhà, ở lại phòng học làm xong bài tập cùng nhau trở về.
Dần dà, mọi người trong lớp đều không nhịn được trêu đùa.
"Tôi không hâm mộ gì đâu, nhưng thật ghen tị với Lâm Tống Tiện vì có Tống Oanh mà."
"Khỏi phải nói, Tống Oanh đối xử với cậu ấy quá tốt đi. Lần trước tôi còn chứng kiến lúc Lâm Tống Tiện đang ngủ, bọn Trương Phi đùa nghịch nhau phía cuối lớp vô tình làm đổ bàn. Các cậu có biết phản ứng đầu tiên của Tống Oanh là gì không?"
"Là gì?"
"Đặt bút xuống đưa tay bưng kín lỗ tai Lâm Tống Tiện."
"Ghen tị thật, ông đây muốn đoạt Tống Oanh khỏi tay Lâm Tống Tiện."
"Trước tiên cậu xem mình có xứng hay không?"
"Tôi có chỗ nào không xứng? Bọn tôi có tham gia cùng một lớp học tiếng Trung, đều là đại biểu môn toán, tôi cảm thấy tôi với Tống Oanh cực kỳ xứng đôi!" Giang Thịnh đưa lưng về phía cửa hét lớn.
Cậu ta hiện giờ bị Lâm Tống Tiện cướp mất ánh hào quang liền cảm thấy có chút không vui, thừa dịp anh không có ở đây lớn tiếng khoe khoang, ai biết vừa mới dứt lời, sắc mặt mọi người trước mặt liền phức tạp, nhìn chằm chằm phía sau khó nói thành lời.
Trong lòng Giang Thịnh có một dự cảm không lành, sau vài giây cứng đờ, quay đầu lại thật chậm, giọng nói lạnh lùng của Lâm Tống Tiện từ trên cao truyền đến.
"Phải không?"
"Tôi lại cảm thấy cậu không xứng."
Ngoại hình trung bình, chỉ số IQ trung bình, cả người đều trung bình.
Lâm Tống Tiện nhìn cậu ta một cách nghiêm túc từ trên xuống dưới, sự chế nhạo hiện rõ.
Anh khoanh tay đứng ở nơi đó, ánh mắt đảo qua, phảng phất như đang nói "Cậu có điểm nào hơn tôi."
Đây quả thực là sự thật không thể chối cãi.
Bạn học Giang Thịnh không thể chống lại sức ép của Lâm Tống Tiện, mặt mày xám xịt đứng dậy trở lại chỗ ngồi của mình.
Bởi vì khúc dạo đầu này, Lâm Tống Tiện có chút không vui.
Giờ nghỉ trưa, đám Phương Kỳ Dương cơm nước xong xuôi từ ngoài trường trở về theo thường lệ lại ngồi tụ tập chơi chốc lát.
Một đám nam sinh chiếm cứ ghế trống xung quanh, thời điểm buổi chiều biếng nhác, quạt trần trên đỉnh đầu lắc lư lắc lư, Phương Kỳ Dương chống cằm dựa vào lưng ghế, cầm điện thoại di động thao tác nhanh chóng nhắn tin nói chuyện phiếm, Trương Trạch bắt chéo chân, tay cầm cốc trà sữa say sưa uống một cách ngon lành.
Lâm Tống Tiện ngồi trầm tư, ánh mắt vô thức nhìn chằm chằm phía trước không có tiêu cự, đột nhiên nói ra một câu.
"Tôi quyết định đổi tên."
"?" Một đám bên cạnh anh đều ngẩng đầu, nhìn anh một cách không rõ ràng.
Lâm Tống Tiện giống như trong nháy mắt đưa ra quyết định, cực kỳ chắc chắn, đối với bọn họ không được xía vào.
"Từ hôm nay trở đi, gọi tôi là Tống Tiện."
"Tống trong tên Tống Oanh."
Phương Kỳ Dương "...?"
"Con mẹ nó, tự nhiên cậu trúng gió cái gì vậy?"
Cậu ta khó tin nhíu mày, nhìn vào mắt Lâm Tống Tiện như thể đang nhìn một kẻ thần kinh.
"Anh Tiện, đổi họ tên, không đến mức vậy chứ?" Trương Trạch cũng ở bên cạnh nói, kinh ngạc đến mức quên uống cốc trà sữa trong tay.
Lâm Tống Tiện hoàn toàn không phải trưng cầu ý kiến của họ, anh chỉ đang đưa ra thông báo.
"Nhớ, lần sau đừng gọi nhầm." Anh nhìn chằm chằm đám người rồi nghiêm túc cảnh cáo.
"Nếu không sau này đừng có lăn lộn ở ban ba nữa."
"......"
Lúc Tống Oanh vào lớp, cô đã được chứng kiến một cảnh, một cảnh tượng kỳ lạ không thể giải thích được.
Phương Kỳ Dương cầm tờ giấy kiểm tra tại bàn Lâm Tống Tiện gọi anh "Anh Tiện... à không, Tống Tiện, có thể cho tôi mượn bài kiểm tra toán của cậu chép được không?"
"Ở đấy, tự lấy đi." Lâm Tống Tiện một mặt bình thường, hướng tay ra hiệu, Phương Kỳ Dương tự mình từ trong đống tài liệu rút ra tờ kiểm tra mình muốn, không quên cảm ơn.
"Cảm ơn, Tống Tiện."
Tống Oanh "...?"
Điều gì đã xảy ra trong nửa giờ ngắn ngủi khi cô vắng mặt vậy?
Cô nghi hoặc về lại chỗ ngồi, ngồi còn chưa kịp nóng, đã thấy Trương Trạch bước tới với quả bóng rổ trên tay, hỏi một cách rất tự nhiên "Tống Tiện, tan học đi chơi bóng không?"
"Xem tình hình." Lâm Tống Tiện đang chơi game, không ngẩng đầu lên đáp lại. Một lúc sau, lại thấy Lý Cát ủy ban lao động, cũng đang hét lên ở phía bên kia lớp học.
"Tống Tiện, đừng quên hôm nay đến phiên cậu trực nhật đấy."
"Được, tôi biết rồi." Anh trả lời thái độ ôn hoà, không có chút gì là vẻ mặt không kiên nhẫn như trước.
Tống Oanh mím môi, cẩn thận bỏ sách trên bàn xuống, nhìn Lâm Tống Tiện ngập ngừng hỏi "Sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì mà tôi không biết à?" Cô nghi hoặc trong lòng.
"Sao đột nhiên lại đổi tên?"
"Nghe không hay sao?" Lâm Tống Tiện ngẩng đầu nhìn cô, trong mắt hiện lên tia sáng.
"Tống Tiện Tống Oanh, nghe rất thích hợp mà."
"Đúng rồi, nghe cứ như người một nhà ấy." Phương Kỳ Dương vừa đi ngang qua không khỏi thốt lên một câu, Lâm Tống Tiện "tsk" một tiếng, đuôi lông mày khẽ nhếch lên.
"Em gái Tống, cậu không nghĩ vậy sao?" Cậu ta bắt chước giọng điệu trước đó của Lâm Tống Tiện.
--- --- "Từ hôm nay trở đi, gọi tôi là Tống Tiện, Tống trong tên Tống Oanh."
Cậu ta nhịn không được không khỏi cảm thán "Đây không phải đang xây dựng tình anh em tốt trong gia đình sao?"
"......" Tống Oanh đau cả đầu, không thể không thừa nhận rằng cậu ta nói thực sự có lý.
Đón nhận ánh mắt của hai người, cô thật sự không có cách nào phủ nhận trái lương tâm, vì vậy sau khi im lặng, cô do dự rồi cúi đầu xuống.
"Hình như có một chút" Cô nói nho nhỏ.
Phương Kỳ Dương nhận được lời khẳng định liền rời đi với vẻ