Tống Oanh nhận được cuộc gọi video của Lâm Tống Tiện vào đêm muộn.
Nơi đó là một màu đen vô tận, một giây sau ống kính chuyển qua, phản chiếu toàn bộ bầu trời đêm là vô số cực quang chuyển động.
Tiếng cười nhẹ của Lâm Tống Tiện vang lên bên tai.
"Nhân Nhân, nhìn này cực quang."
"Đẹp quá..." Tống Oanh thì thầm, kinh ngạc nhìn vào màn hình.
Trong đêm tối, vô số ánh sáng cực quang đang từ từ dịch chuyển, bầu trời đầy sao đan xen cùng cực quang, một cảnh tượng tuyệt đẹp.
Lâm Tống Tiện xuất hiện trên màn hình, khuôn mặt tuấn tú đôi mắt sáng ngời.
"Nhân Nhân, lần sau chúng ta cùng nhau tới tận mắt xem cực quang..."
Giọng nói đột ngột dừng lại, cuộc gọi bị ngắt không báo trước, căn phòng đột nhiên yên lặng, Tống Oanh nhìn chằm chằm vào chiếc điện thoại, màn hình cuộc trò chuyện video bị tắt một lúc cô mới hoàn hồn trở lại.
Cô đợi một lúc lâu nhưng Lâm Tống Tiện vẫn không gọi lại, Tống Oanh lại kéo chăn lên, nằm lại trên giường, nhắm mắt lại, lòng bàn tay vô thức nắm chặt điện thoại.
Cực quang vẫn còn lưu lại trong đầu, ngay sau đó đã được thay thế bằng một khuôn mặt khác.
Nụ cười của Lâm Tống Tiện in rõ trước mắt cô.
Tống Oanh cảm thấy hình như cô hơi nhớ anh rồi.
Mãi cho đến ngày hôm sau, Tống Oanh nhận được tin tức từ Lâm Tống Tiện, anh nói rằng nhiệt độ ở đây quá thấp nên điện thoại đã tự động tắt.
Tống Oanh hỏi khi nào anh quay về, anh chỉ đáp lại hai từ.
"Nhanh thôi."
Kỳ nghỉ hè đã qua được một nửa, những tấm bưu thiếp gần như lấp đầy ngăn kéo của cô.
Kỳ nghỉ hè cuối cùng ở trường cao trung cũng sắp kết thúc, mùa hè cũng sắp đi qua.
Tống Oanh không đi chơi nhiều trong kỳ nghỉ này. Cô đăng ký học phụ hoạ ở một trường luyện thi. Đến lớp đều đặn mỗi ngày, về nhà vào buổi trưa sau đó tiếp tục đọc sách khi xong bữa tối. Mỗi ngày bình yên lại thoáng qua.
Trong thời gian nghỉ cuối tuần, thỉnh thoảng sẽ đi tụ tập nhỏ với tụi Điền Gia Gia, cùng nhau đi xem những bộ phim mới nhất ra rạp, đi mua sắm, đi ăn tối, uống trà sữa cùng nhau.
"Các cậu nói xem, Lâm Tống Tiện không đăng bất kỳ bức ảnh nào lúc đi chơi luôn. Triệu Mẫn đi Bali mà đăng ảnh lên vòng bạn bè suốt ấy." Bọn họ cùng đi đến trung tâm thương mại, Cao Kỳ không thể không phàn nàn lúc đang chọn quần áo, Điền Gia Gia phụ hoạ.
"Lần gần đây nhất tớ nghe là từ miệng Phương Kỳ Dương nói rằng Lâm Tống Tiện vẫn còn ở Ai Cập cách đây vài ngày, tớ còn đang tự hỏi liệu tớ có thể xem được ảnh thực tế của những Kim Tự Tháp hay không đây. Kết quả là, lần cuối cùng cậu ấy đăng ảnh lên vòng bạn bè là một tháng trước."
Cậu ấy đặt túi xuống thở dài "Lâm Tống Tiện cậu ấy sướng thật đấy. Cậu ấy đi du lịch khắp nơi trên thế giới mà chẳng nói một lời. Trọng tâm là còn đi một mình. Người ta mười tám tuổi đã làm được, chúng ta đợi đến lúc tám mươi tuổi mới nhìn được mất."
"Bình thường nhìn qua điện thoại là được rồi, một năm đi được hai nơi đã là cực hạn." Cao Kỳ thành thật nói, đột nhiên nhìn người bên cạnh một mực không nói một lời, nghi ngờ gọi cô.
"Nhân Nhân, cậu với Lâm Tống Tiện quan hệ tốt như vậy, cậu ấy hẳn là phải liên lạc với cậu chứ."
"Đúng vậy đúng vậy, cậu ấy có gửi ảnh nào cho cậu không, cho bọn tớ xem với..." Điền Gia Gia cũng phản ứng, kích động quay sang phía cô. Tống Oanh bị hai người họ nhìn chăm chú, chần chừ một lúc.
"Ừm ừm... Cậu ấy có gửi một ít, nhưng có vẻ không tiện liên lạc cho lắm, cho nên không thường xuyên liên lạc..." Cô lấy điện thoại di động ra, mở khoá màn hình bấm vào nhật ký trò chuyện, Điền Gia Gia nóng lòng cầm điện thoại di động ra xem.
"Uầy..." Cả hai cùng cảm thán.
Lâm Tống Tiện đúng là không gửi cho cô nhiều ảnh, đôi khi cách vài ngày mới gửi, nhưng mỗi lần gửi ảnh cho cô đều giống như mang cả những nơi đẹp đẽ nhất tới cho cô xem, có những địa danh những phong cảnh nổi tiếng trên thế giới, một số nơi chưa từng nghe qua, khiến người ta muốn lưu giữ.
Anh cũng thỉnh thoảng gửi cho cô một số khoảnh khắc nhỏ trong cuộc sống, chẳng hạn như đứa trẻ da ngăm đen dưới bức tường thành cổ, đang ngây ngô mở mắt nhìn vào máy ảnh, trong lòng bàn tay phồng lên, là bánh kẹo mà Lâm Tống Tiện mua cho.
Một chú chó con lang thang ở góc phố Tây Ban Nha đang ngủ gật trong nắng, bên cạnh là một vài bông hoa không rõ tên đang nở rộ. Những bức ảnh ấm áp khiến người ta thoải mái. Một cái bóng được chiếu xuống đường trên mặt đất, là lúc Lâm Tống Tiện chụp ảnh nên lưu lại.
Có rất nhiều khoảnh khắc nhỏ như vậy, giống như Tống Oanh đang đồng hành cùng anh vậy, cùng nhau lang thang trên con đường, nhìn thấy những cảnh quan khác nhau ở đường phố nước ngoài.
Điền Gia Gia đạt được nguyện vọng của mình, nhìn thấy Kim Tự Tháp trong điện thoại di động của Tống Oanh, hai người nhanh chóng lật lại lịch sử trò chuyện hơn một tháng rồi trả lại điện thoại cho Tống Oanh vẻ mặt đầy ẩn ý.
"Chỉ gửi cho mình cậu xem."
"Phong cảnh trong mắt chỉ muốn cùng em chia sẻ~"
"Kết hôn đi, cậu cứ đứng đây làm gì, tớ giúp đưa cậu đến Cục nội vụ nhé." Cao Kỳ khoa trương nháy mắt với cô, Tống Oanh cất điện thoại, phớt là hai người họ.
"Chiếc váy này đẹp, Gia Gia, cậu có muốn mặc thử không?" Cô cầm một chiếc váy trắng lên, điềm nhiên như không nói sang chuyện khác, Điền Gia Gia buông tha cho cô, cầm chiếc váy đi vào phòng thử đồ.
"Đúng rồi, Lâm Tống Tiện nói khi nào thì cậu ấy trở về?" Giọng nói vọng qua cách một cánh cửa, Tống Oanh nhẩm tính ngày tháng trong lòng.
"Cuối tuần."
"Vậy thì nhanh thôi, Nhân Nhân, nhanh mua một chiếc váy mới đón cậu ấy đi, mặc thật đẹp vào." Điền Gia Gia nói, Cao Kỳ cất giọng.
"Nhân Nhân của chúng ta cần gì phải diện đồ đẹp. Cậu ấy đứng ở đây vốn dĩ cũng đã rất xinh rồi."
"Cậu nói đúng."
Vào ngày chuyến bay của Lâm Tống Tiện hạ cánh, Tống Oanh không hề chuẩn bị trước.
Lúc cô nhận được tin từ anh, cô còn đang dẫn mấy đứa em họ đi ăn bánh ngọt ở cửa hàng bánh bên ngoài, Lâm Tống Tiện gửi định vị cho cô. Đây là thói quen của anh, đi đâu anh cũng gửi cho cô một mốc địa điểm, Tống Oanh mỗi lần đều bấm vào Baidu để kiểm tra thông tin về đất nước và thành phố ở đó.
Hôm nay, anh gửi cho cô là một địa danh rất quen thuộc.
Sân bay quốc tế Cẩm Thành.
Tống Oanh lập tức đẩy ghế ra, đứng dậy, cầm điện thoại không dám tin, vài giây sau, cô nói với đám trẻ trước mặt.
"Các em no chưa? Chị đưa các em về nhé."
"Chị Nhân Nhân, em chưa ăn xong..." Giọng nói ngây thơ của một bạn nhỏ vang lên. Tống Oanh đã nhanh chóng đi đến quầy thanh toán lấy hộp đóng gói mang về, tiếng nói xa xa truyền đến.
"Chưa ăn xong vậy chị đóng gói mang về, chị còn có chút việc gấp không chơi cùng các em được." Đưa bọn trẻ về nhà, Tống Oanh trực tiếp gọi taxi lái xe đến sân bay, cô lo lắng, chú tài xế qua kính chiếu hậu nhìn lướt qua cô rồi nhiệt tình hỏi "Đi đón người à?"
"Vâng." Tống Oanh vô thức siết chặt điện thoại trên đùi.
Nửa giờ sau, Lâm Tống Tiện nói đang chờ lấy hành lý, hiện tại có khả năng cô không đuổi kịp, dù vậy thân thể vẫn theo bản năng nghe lý trí quyết định.
Tống Oanh nhìn đèn giao thông đỏ rực trước mặt, trong lòng cảm thấy mất mát.
Điện thoại trong tay cô rung lên, có tin nhắn mới đến, cô vội cúi đầu, liền nhìn thấy cái tên quen thuộc.
Lâm Tống Tiện "Tôi lên xe rồi."
Cảm xúc vừa lo lắng vừa mong đợi lập tức bình tĩnh trở lại, Tống Oanh lặng thinh, một lúc sau, cô mới chậm rãi gõ bàn phím trả lời anh, trong tay không còn nhiều sức lực.
"Tôi vẫn muốn đi đón cậu."
Anh nhanh chóng trả lời.
"Cậu đang ở đâu?"
"Trong xe."
"Vậy thì về nhà ngay bây giờ đi. Khoảng bốn mươi phút nữa tôi tới, đợi cậu ở dưới nhà."
Trái tim cô lại nhảy dựng lên. Sự mất mát cùng nỗi buồn bị cuốn trôi trong tích tắc, Tống Oanh bấm chữ.
"Được."
Ánh hoàng hôn lơ lửng trên cao, cây cối rậm rạp tươi tốt, buổi tối ánh sáng rực rỡ dịu dàng.
Trên đường xảy ra một vụ tai nạn xe hơi nhỏ, cảnh sát giao thông đang giải quyết thương lượng nên bị chặn đường rất lâu, Tống Oanh lo lắng chờ ở ghế sau, nhìn mặt trời lặn khuất sau những tòa nhà cao tầng.
Xe đến nơi, sắp đến giờ hai người thống nhất, Tống Oanh vội vàng xuống xe, đóng cửa lại, xoay người nhìn xung quanh.
Trước cổng tiểu khu trồng một hàng cây nhãn, mùa hè tỏa hương thơm ngát, hàng rào phủ đầy dây leo, Tống Oanh có thể dễ dàng nhìn thấy anh.
Chàng trai kéo một chiếc vali màu xanh đậm vô tư đứng chống tay vào tay cầm. Anh mặc quần jean đen cùng áo tay ngắn, làn da vẫn rất trắng, khuôn mặt không khác trước là mấy, nhưng tổng thể khí chất của anh lại có một sự thay đổi khó tả.
Giống như nhiều thứ bị lắng đọng xuống, cho đến khi Tống Oanh đối diện với hai con mắt của anh đang nhìn mình, cô mới mơ hồ cảm nhận được dường như anh đã trưởng thành hơn một chút, từ một thiếu niên trở thành một người lớn thực sự.
"Nhân Nhân." Lâm Tống Tiện nhìn qua gọi tên cô, khóe miệng hơi nhếch lên, anh đứng ở nơi đó chờ đợi, Tống Oanh trong lòng chợt dâng lên một cỗ xúc động, không thể kiềm chế được.
Cô chạy đến chỗ Lâm Tống Tiện, duỗi tay ra ôm lấy anh.
Tống Oanh vùi mặt vào trước người anh, nhắm mắt lại, thật lâu không nói.
Một lúc sau, Lâm Tống Tiện mỉm cười.
"Nhớ tôi à?"
"Ừ." Qua một lúc lâu, Tống Oanh mới trả lời.
—————
Thời điểm cuối cấp là một năm học bận rộn.
Nhà trường sắp xếp thời gian tự học vào buổi sáng và buổi tối, mỗi ngày có thêm mấy tiết học, cuộc sống được lấp đầy trong việc học hành, không còn thời gian để nghĩ đến việc khác.
Năm nay trong lớp có một học sinh mới chuyển trường, học sinh chuyển trường từ ngoài bắc chyẻn vào, cô gái ấy cao ráo, tính cách vui vẻ, ngày đầu tiên chuyển trường đã để người ta nhớ tên.
Hoắc Thuần.
Trong lớp học cũng không thay đổi gì nhiều, nhưng người mới đến luôn dễ thu hút sự chú ý. Cậu ấy lại có tính cách vô tư như nam sinh, sớm hòa đồng với mọi người trong lớp nên rất nhanh chóng hòa nhập cùng ban ba.
Một lần nọ, Tống Oanh trở về phòng học từ canteen sau khi ăn xong, đi qua sân chơi, cô nhìn thấy Hoắc Thuần đang chơi bóng rổ với bọn Phương Kỳ Dương, trong đám