Bữa ăn này đã thay đổi suy nghĩ của Tống Oanh về Lâm Tống Tiện.
Mặc kệ là anh không muốn để cô bị mất mặt hay không muốn làm cô khó xử, Tống Oanh rất cảm kích trong lòng khi anh ăn con tôm đó trước mặt mọi người.
Lúc trước nghe từ miệng người khác nói anh rất khó tiếp xúc, có vẻ như chẳng giống.
Tống Oanh cảm thấy anh dường như hơi khác so với những gì người khác đã nói trước đây.
Khi cả hai gặp lại nhau ở trường, Tống Oanh chủ động chào hỏi, hai người cũng thỉnh thoảng trò chuyện vài câu.
Lâm Tống Tiện vẫn bộ dáng lạnh lùng lười biếng. Sau khi nghe thấy lời chào của cô, mí mắt anh mới miễn cưỡng mở ra, ừm hửm một câu với giọng mũi xem như đáp lại.
Đôi khi cũng hơi xấu hổ.
Buổi sáng, Tống Oanh được Tống Chí Lâm chở đến trường, còn chưa kịp mua đồ ăn sáng, cô cùng Cao Kỳ và vài người khác đến nhà ăn, đồ vừa mua xong cô cầm trên tay vừa đi vừa ăn thì tình cờ gặp Lâm Tống Tiện ở ngã tư.
Bộ dáng như vừa mới thức dậy, mái tóc đen nhánh hơi lộn xộn, làn da trắng dưới ánh ban mai, vòng tròn màu lục lam mờ nhạt dưới mắt đặc biệt rõ ràng.
Đồng phục học sinh vẫn để hở, đường viền cổ áo phông đen bên trong lộ ra phần cổ và xương quai xanh gầy gò trắng nõn.
Đôi mắt nhập nhèm, không chút hung hãn.
Không giải thích được, một chút uể oải.
Tống Oanh đang cắn chiếc bánh trong miệng, trên tay là sữa và bánh bao, nhìn thấy anh theo bản năng chào hỏi "Chào buổi sáng."
"Chào buổi sáng." Lâm Tống Tiện xoa xoa mũi chào hỏi.
"Ăn sáng chưa?" Tống Oanh mở miệng hàn huyên, ai ngờ Lâm Tống Tiện đột nhiên ngẩng đầu nhìn cô, ánh mắt rơi xuống tay cô.
"Chưa." Ánh mắt của anh nhìn thẳng, Tống Oanh sửng sốt vài giây, cô cầm lấy cái túi đưa tới hỏi: "Vậy cậu có muốn ăn không?"
Vừa dứt lời, Tống Oanh đã phản ứng lại, vẻ mặt hơi xấu hổ, vừa định rút tay về, thế nhưng Lâm Tống Tiện lại thực sự cầm lấy.
"Cảm ơn."
"..."
Mấy người có mặt không khỏi có chút ngạc nhiên, Tống Oanh nuốt miếng bánh trong miệng, một lúc sau lại nuốt nước miếng một cái.
"Không cần cảm ơn."
Hai nhóm người đi qua, đợi đến khi Tống Oanh và nhóm bạn đi mất, Phương Kỳ Dương nhìn Lâm Tống Tiện, không dám tin "Anh Tiện, cậu khi nào thì..."
Cậu ta một câu không nói nên lời "Học được cách cướp đồ của người khác vậy?"
"Không phải cô ấy chủ động đưa cho tôi sao?" Lâm Tống Tiện không thèm để ý, bình tĩnh trả lời. Phương Kỳ Dương không nói nên lời, khâm phục nói "Luận về không biết xấu hổ, cậu đứng thứ nhất."
Ai cũng biết rằng cô chỉ mời khách sáo, cái tên này thật không biết liêm sỉ mà.
Lâm Tống Tiện phớt lờ.
Hai hàng cây cỏ mọc tươi tốt, hạt sương trượt khỏi cành, làn gió mát rượi.
Anh mở túi trong tay lấy bình sữa ra, xé mở ống hút, nhấp một ngụm.
Sữa ngọt nhẹ đậm vị sữa, không có gì khác.
Lâm Tống Tiện lại nếm thử bánh bao.
Anh khẽ cau mày.
Cả hai hợp lại không ngon như mong đợi.
Anh chỉ hơi tò mò về mùi vị bữa sáng mà cô đã ăn nửa tháng nay.
Trên đường lên lớp học, Tống Oanh đau đầu vì tiếng ồn.
Bọn Cao Kỳ liên tục lải nhải bên cạnh, Lâm Tống Tiện chủ động cầm bữa sáng của cô làm bọn họ kinh ngạc, ai mà không biết người này có tính thiếu gia, mắc bệnh sạch sẽ kén chọn, căn bản không bao giờ đụng vào đồ của người khác.
"Nói mau, giữa hai người là quan hệ gì?" Điền Gia Gia hai tay vòng trước ngực chất vấn.
"Nói thật cho ta biết ta sẽ tha mạng cho nhà ngươi!" Cao Kỳ hung dữ.
Tống Oanh "........."
"Tớ cảm thấy khả năng chính là buổi sáng đầu óc cậu ấy vẫn còn lơ mơ." Cô ấy ngập ngừng kết luận, hai người cùng cười haha, Điền Gia Gia vô cảm "Mau nói thật, nếu không sẽ đánh cậu giờ. "
"...Tớ mới quen cậu ấy có nửa tháng."
" Ok, nửa tháng đã thế này rồi."
"Thanh xuân của cậu kết thúc rồi."
"....."
Sự kiện nhỏ vào buổi sáng này rất nhanh bị lãng quên.
Bởi vì đôi mắt của họ đã được chuyển sang một người khác.
Không biết tin tức từ đâu, nói rằng Giang Phỉ Phỉ, nữ sinh ban hai phải lòng Lâm Tống Tiện, còn bị người khác bắt gặp đang nói chuyện riêng ở nơi hẻo lánh, quan hệ có vẻ không bình thường lắm.
Giang Phỉ Phỉ là một cô gái đẹp chuẩn mực, khuôn mặt nhỏ nhắn làn da trắng, rất biết cách ăn đẹp. Đồng phục học sinh của cô ấy luôn là những chiếc quần dài hoặc váy ngắn khác nhau, phong cách phô trương.
Từ khi mới vào học đã có vô số người muốn làm quen, nghe nói có một bạn nam kiên trì đưa bữa sáng cho nhưng cô ấy cả tháng cũng không đụng vào, ở diễn đàn trường bình chọn cô ấy là nữ thần với phiếu bầu hoàn toàn đè bẹp vị trí thứ hai.
Nói mới thấy, cô ấy với Lâm Tống Tiện thực sự rất giống nhau ở một khía cạnh nào đó, khi ở bên nhau nhìn họ có vẻ rất xứng đôi.
Điền Gia Gia nắm chặt tay.
"Tớ không bao giờ cho phép loại chuyện này xảy ra!"
"Sao lại với người ngoài được chứ, còn không bằng Nhân Nhân(*) của chúng ta!!!"
(*) Nhân Nhân chính là bạn Oanh đó (là nhũ danh, tên thân mật), mấy chương sau sẽ có giải thích tên của Tống Oanh rõ ràng nhé. Tên này hầu như chỉ có bố mẹ, Điền Gia Gia, Cao Kỳ và sau Lâm Tống Tiện biết mới gọi vậy thôi.
Tống Oanh "???"
Buổi sáng, một cơn mưa nhẹ ập đến.
Trước tòa nhà dạy học, những hạt mưa nhỏ từ trên trời rơi xuống, mặt đất ướt đẫm, học sinh đội cặp sách trên đầu chạy vào tòa nhà dạy học.
Tống Oanh đến sớm không bị ướt, đang đứng ở hành lang chỉnh đốn lại quần áo lộn xộn thì thấy Lâm Tống Tiện từ bên ngoài chạy vào.
Anh không mang ô, trán hơi ướt, đôi mắt đen láy dưới màn mưa, vẻ mặt mờ mịt.
Anh chân dài chạy rất nhanh, chạy vài bước trong màn mưa đến bậc thang, vừa định phủi nước mưa trên người, trong chớp mắt liền xảy ra tai nạn bất ngờ.
Một cô gái nhỏ nhắn mảnh mai lao tới từ đường chéo chạy đến, như chuẩn bị lao vào ngực của Lâm Tống Tiện, anh phản ứng nhanh vội né tránh, bị người đó chạm vào vai.
Đồng thời phát ra tiếng kêu, cô gái ngẩng mặt lên, sau khi nhìn rõ anh, hoảng hốt xin lỗi "Thực xin lỗi, thực xin lỗi, mình không để ý phía trước có người."
"Em gái ơi, sao lại đụng