Một ngày trước kỳ thi tuyển sinh đại học, Tống Oanh đã viết một danh sách những điều cần thiết và những lưu ý cho ngày thi, cẩn thận nắn nót trong mấy dòng chữ, cuối cùng kèm theo một lời chúc độc nhất vô nhị.
—— "Tiện Tiện, chúc cậu có kỳ thi suôn sẻ, cậu là tuyệt nhất!"
Phía sau vẽ thêm một khuôn mặt nhỏ đang tươi cười, đôi mắt cong cong, giống như dáng vẻ khi cười của cô.
Tống Oanh gấp tờ giấy lại cẩn thận đưa cho Lâm Tống Tiện.
Cô đặt tay lên lòng bàn tay anh, dùng sức một chút.
"Cố lên."
Buổi tối hôm nay có chút yên tĩnh, thời tiết hôm nay cũng đặc biệt rất nóng, ngoài cửa sổ cây cối tươi tốt, tiếng ve kêu râm ran.
"Cậu cũng vậy." Lâm Tống Tiện cũng cầm tay cô hồi lâu, đáy mắt đầy vẻ dịu dàng.
"Kỳ thi lần này cố lên."
Một năm qua, việc làm nhiều nhất chính là ra sức ôn thi, dù chuyện lớn chuyện nhỏ cũng đã chuẩn bị.
Ngay khi tiếng chuông vang lên, bài thi cũng được đặt xuống, cơ thể theo bản năng nhớ lại, lướt nhanh qua các câu hỏi, tìm kiếm đáp án trong não.
Bốn môn, hai ngày, không gặp sóng gió gì, tiếng Anh là môn cuối cùng của kỳ thi, cả người đều cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng có một chút hụt hẫng trống trải không biết từ đâu xuất hiện.
Có lẽ, năm tháng sẽ vô tình đẩy bọn họ về phía trước một cách không thương tiếc.
Tuổi trẻ ngắn ngủi trôi qua.
Có điều gì đó đang cùng mình nói lời tạm biệt bản thân.
Tống Oanh phát huy ổn định, điểm số ước tính có thể tốt hơn bình thường. Lâm Tống Tiện đã làm rất tốt trong kỳ thi, Tống Oanh đã cùng anh so đáp án. Không có gì ngạc nhiên anh so với cô điểm vẫn luôn cao hơn.
Buổi tối lớp bọn họ tổ chức tiệc tốt nghiệp chia tay, có người vậy mà hướng đến chỗ họ chúc mừng.
"Chúc mừng, lên đại học cũng không thể chạy thoát được."
"Tổ hợp học bá, mạnh mẽ liên hợp."
"Thật hâm mộ, tôi đã bảo đây là một CP không ai phản bác được mà, đúng không?
Bọn họ tổ chức tiệc chia tay ở một khách sạn gần trường, đây là nơi tổ chức tất cả các buổi tiệc tốt nghiệp cao trung trước đây, bên cạnh còn có bức tường kỷ niệm, dán đầy những lời chúc cùng tâm nguyện, thỉnh thoảng cũng có thể tìm thấy tên của những anh chị khoá trên.
Sau kỳ thi tuyển sinh đại học, gánh nặng trên vai hoàn toàn được trút bỏ, mỗi người đều có một chút khác biệt khi đến trường. Điểm khác biệt rõ ràng nhất là mỗi người đều khoác lên mình những bộ quần áo riêng biệt thay vì trong bộ đồng phục xanh trắng, lộ ra màu sắc tươi mới.
Ngay khi thầy Hứa bước vào nhìn thấy bọn họ, mắt thầy sáng lên kinh ngạc thốt ra một tiếng.
"Các em hôm nay có vẻ rất vui nhỉ."
"Thi xong đúng là rất vui vẻ."
"Thầy Hứa! Em sẽ nhớ thầy lắm. Nào, thầy trò mình cụng cái đi." Cậu học sinh hôm nay gan lớn bưng ly bia đến, thầy Hứa chống nạnh "Này, có mấy ngày không gặp, sao giống như sinh ly từ biệt thế vậy."
"Không phải cũng gần như vậy sao? Qua hôm nay, không biết bao giờ có thể gặp lại." Thanh âm đột nhiên vang lên, rõ ràng rất nhẹ, nhưng lại đột nhiên làm cảnh vật yên tĩnh.
Không khí trong chớp mắt chợt tĩnh lặng, thầy Hứa vỗ bả vai, cười lên tiếng "Làm gì vậy, sao nghe thương cảm thế."
"Con người sống một đời, phải luôn hướng về phía trước. Có người sẽ cùng chúng ta bước đi một đoạn, đó chính là duyên phận khó gặp, thế giới rộng lớn vẫn chờ đợi các em ở tương lai phía trước."
"Sau kỳ thi tuyển sinh, bước vào trường đại học, đây chính là độ tuổi đẹp nhất của các em, cuộc sống của các em bây giờ mới thực sự bắt đầu."
Thầy Hứa hiếm khi ngoại lệ uống với bọn họ, không phải với tư cách là một giáo viên. Khi màn đêm buông xuống, thức ăn trên bàn không còn nhiều, những chai rỗng chất thành đống ở góc bàn.
Họ dựa vào ghế bắt đầu nói về tương lai, ước mơ tán gẫu về quá khứ.
Vừa nói vừa cười, một số đã say một số vẫn còn tỉnh táo.
Rất nhanh đã đến lúc tàn cuộc, có người dẫn đầu viết điều ước lên tường, mọi người vội vàng lấy giấy bút ra.
Thầy Hứa cũng tham gia, cầm tờ giấy trong tay, cúi xuống viết trên bàn.
Học sinh trêu trọc "Thầy Hứa, em chúc thầy sẽ là giáo viên xuất sắc năm nay."
"Được tăng lương!"
"Được thưởng!"
"Học sinh lớp sau sẽ l ngoan ngoãn, biết nghe lời!"
Giữa những tiếng cười đùa, thầy Hứa khép bút lại đặt vào tay, tờ giấy được ép