Ngày hôm sau Tống Oanh tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu qua tấm rèm vẫn chưa đóng lại, cả căn phòng sáng bừng.
Cô ôm chăn ngồi trên giường, đầu tóc rối tung, trong đầu vẫn còn lưu lại ký ức, có chút không phân biệt được chuyện phát sinh hôm qua là thật hay là ảo giác của chính mình.
Lâm Tống Tiện đột ngột nhắn tin cho cô.
"Cậu tỉnh chưa?"
"Tớ đưa cậu đến một nơi."
Tống Oanh đã lâu không nghe thấy những lời này, cậu thiếu niên kỳ kỳ quái quái luôn thích dẫn cô đi đến những nơi làm những chuyện không tưởng.
Cô nhanh chóng vén chăn đứng dậy, bước chân xuống sàn nhà rồi lao vào phòng tắm.
Điện thoại ném trên giường hiển thị giao diện cuộc điện thoại.
"Đi đâu?"
"Ra đây, đưa cậu đi chơi."
Tống Oanh nhanh chóng tắm rửa rồi đi xuống lầu, Lâm Tống Tiện không biết tìm đâu ra một chiếc xe đạp đang đứng đợi dưới gốc cây lớn trước cửa tiểu khu.
Buổi sáng, ánh nắng xuyên qua những tán cây từng mảng vàng óng chiếu lên mái tóc của anh, Lâm Tống Tiện mặc một chiếc áo sơ mi trắng sạch sẽ, đôi mắt sáng đúng chuẩn một chàng trai đẹp trai sạch sẽ.
Tống Oanh ngồi trên yên sau của xe đạp, vòng tay qua giữ eo anh, Lâm Tống Tiện nắm chắc tay lái trong tay nhún chân giẫm bàn đạp.
Sợi xích phát ra âm thanh lạch cạch, xe chạy về hướng mặt trời mọc trong làn gió nhẹ.
Một góc áo sơ mi trắng trước mặt bị gió thổi bay bay, Tống Oanh co hai chân lên, trên chân đi mộy đôi giày vải sạch sẽ.
"Chỗ đó có xa không?"
"Không xa, sẽ đến ngay thôi."
Xe đạp lướt qua các con phố, hương thơm bột giặt sạch thoang thoảng quanh mũi, Tống Oanh thừa dịp Lâm Tống Tiện không chú ý, lặng lẽ ở đằng sau hít hà, chiếc áo sơ mi trắng bị thổi tung lên lướt qua trước mặt cô, cô vụng trộm đỏ mặt.
Phía trước có một đoạn đường xuống dốc, xe tăng tốc, lốp xe bên dưới vô tình va phải một viên đá nhỏ, Tống Oanh mất kiểm soát hướng thẳng đến phía trước, đầu đập mạnh vào lưng anh.
"Cẩn thận một chút." Lời nói của Lâm Tống Tiện theo gió truyền tới.
"Ôm chặt vào."
Tai cô có chút nóng lên, nhẹ nhàng siết chặt eo anh, khẽ "ồ" một tiếng.
Cuối cùng xe đạp cũng dừng lại ở cửa một xưởng gốm. Biển hiệu hình chú gấu hoạt hình dễ thương, nhiều hình dán khác nhau được dán trên tấm kính lớn, nhân viên phục vụ cửa hàng đồng loạt đều mặc tạp dề màu trắng sữa, một loạt sản phẩm thủ công bằng gốm sứ được đặt trên kệ sắt.
"Chúng ta làm gì?" Tống Oanh tò mò nhìn xung quanh, không giấu được vẻ ngạc nhiên.
"Làm cái này." Lâm Tống Tiện chỉ vào đôi cốc ở giữa kệ, là một đôi cốc sứ đơn giản, màu sắc đồng nhất, trên đó có một chữ Q được vẽ bằng tay.
"Chúng ta cũng làm hình dáng kiểu thế này sao?" Tống Oanh cầm nó lên nhìn kỹ, Lâm Tống Tiện lắc đầu.
"Không, chúng ta sẽ tự thiết kế riêng."
Lâm Tống Tiện hỏi nhân viên cửa hàng xin một tờ giấy cùng cây bút, ngồi xuống chiếc bàn gỗ, cúi mặt bắt đầu vẽ. Một lúc sau, kết quả hiện ra trên tay cô.
Là hai nhân vật tí hon đang nắm tay nhau, đường nét đơn giản nhưng rất linh động đáng yêu, có thể dễ dàng nhận ra là một cậu bé và một cô bé, ở góc dưới bên phải còn có một chữ "Tống".
Nhưng dù cho như vậy...
Tống Oanh vẫn cảm thấy có chút khó xử, lần đầu tiên cảm thấy vẽ xấu cũng là một dạng rất mất mặt.
"Tớ vẽ không đẹp lắm."
"Chẳng làm sao cả." Lâm Tống Tiện nghĩ "Cậu làm còn tớ vẽ."
Hai người mặc tạp dề được cung cấp trong cửa hàng, Lâm Tống Tiện giúp cô túm mái tóc buộc lại, xắn tay áo lên bắt đầu động thủ.
Phần bùn chậm chạp xoay xoay trong máy, Tống Oanh mới học được thủ pháp của nhân viên cửa hàng, giữ chặt phần rìa của thân bùn từ từ tạo hình dạng lên từng chút một.
Hai người chậm chạp làm từ từ, nhưng rất ổn định, của những người khác thì vứt bỏ đi những phế phấm, còn họ cuối cùng cũng hoàn thành hai chiếc cốc trong tay.
Lâm Tống Tiện lấy bút vẽ mẫu lên đó, tô màu hoàn thành bức tranh bằng một nét vẽ, cuối cùng anh viết chữ "Tống" kia dưới một góc.
Nhân viên bán hàng đi đưa chiếc cốc đi nung hai người có đến mấy tiếng rảnh rỗi. Lâm Tống Tiện lại dẫn Tống Oanh đi đến cuối phố, rẽ vào một con hẻm, ở đó có một cửa hàng nhỏ không có gì nổi bật lắm, đi vào mới phát hiện ra đó là một cửa hàng tự chụp ảnh.
Loại thiết bị tự chụp này Tống Oanh chỉ thấy rầm rộ khi còn học sơ trung. Ở bên trong có một không gian riêng biệt nhỏ để vài ba người có thể đứng, đối diện với máy ảnh, trên màn hình liền xuất hiện mặt của hai người có các khung kiểu dáng khác nhau trên màn hình.
Tống Oanh và Lâm Tống Tiện đứng cạnh nhau, cô hơi nghiêng người về phía trước, bả vai không thể tránh né được đụng vào ngực anh, hai người đối diện với màn hình mỉm cười.
Tích tích.
Lâm Tống Tiện nhấn nút điều khiển từ xa trên tay.
Hai người chụp khoảng hơn chục tấm ảnh, cuối cùng đi đến quầy để chọn lựa, Tống Oanh nhìn hai khuôn mặt trong cùng một khung hình, do dự, không đành lòng vứt bỏ đi tấm nào.
"Đều rửa hết." Đang loay hoay thì người bên cạnh đã lên tiếng, ông chủ nhìn máy tính, không cần nghĩ ngợi.
"Rửa thêm một cái thì sẽ thêm tiền."
"Không thành vấn đề." Lâm Tống Tiện nói "Tất cả những thứ này đều rửa hết."
Lúc hoàng hôn, Tống Oanh cầm cả một túi ảnh chụp đi ra, như thể chóng mặt, niềm vui làm cho choáng váng đầu óc.
Cô nhìn Lâm Tống Tiện sắp xếp lời nói của mình "Cậu... sao cậu lại đột nhiên nghĩ đến việc chụp ảnh?"
"Rất đột ngột sao?" Lâm Tống Tiện hỏi cô.
"Đúng vậy, trông không giống phong cách của cậu." Tống Oanh nói thật. Cô nghĩ rằng hôm nay Lâm Tống Tiện sẽ đưa cô đi thám hiểm trải nghiệm gì đó, loại đi chơi ngọt ngào thế này, rất không giống như những gì anh thường làm.
Hai người bước chầm chậm trên con phố. Ánh chiều tà trải dài soi bóng từng người đi đường, thật giống như một bức tranh dịu dàng.
Lâm Tống Tiện đưa tay ra sau đầu thản nhiên hỏi "Tớ là phong cách thế nào?"
Tống Oanh suy nghĩ một chút "Kỳ kỳ quái quái?"
Anh nghiêng đầu nhìn cô, ánh mắt trầm mặc, chần chờ trong chốc lát, khóe miệng nhếch lên một nụ cười.
Lâm Tống Tiện đưa tay ra vuốt tóc cô một cách thản nhiên.
"Vậy thì cậu sẽ là dịu dàng đáng yêu."
"Hả?" Cô kinh ngạc ngẩng mặt lên.
"Chúng ta là trời sinh một cặp."
Chiếc cốc sứ nung xong đã được cho vào hộp đặt trước mặt, đáy màu sữa mặt trên in hình hai nhân vật nhỏ dễ thương, hai chữ kia đều giống nhau, nằm sát bên.
Nhân viên không ngớt lời khen ngợi "Cặp cốc này là cặp cốc đẹp nhất mà chúng tôi từng thấy kể từ khi chúng tôi mở cửa hàng. Rất giống như hai bạn, rất xứng đôi."
Trên đường trở về, Tống Oanh vẫn ngồi ở yên sau xe. Cặp cốc sứ được gói cẩn thận được đặt trên đùi cô. Cô dùng một tay nắm chặt lấy góc áo của Lâm Tống Tiện, tay kia cầm chiếc cốc.
Chàng trai đang đạp xe đằng trước, tấm lưng thon gọn rõ ràng, mái tóc đen bay bay trong làn gió, áo hơi phập phồng.
Người qua đường trong tầm mắt đều quay đầu lại. Con phố dài dường như không có điểm cuối. Mặt trời lặn nhuộm đỏ mọi thứ như một bức tranh sơn dầu. Những tòa nhà hai bên cao lớn mang phong cách cổ điển. Qua khe hở, có thể nhìn thấy mặt hồ lấp lánh đang lăn tăn gợn sóng.
Đây có lẽ là buổi tối dịu dàng nhất mà Tống Oanh từng trải qua.
Đến tầng dưới tiểu khu, Lâm Tống Tiện đưa cô về nhà, Tống Oanh ôm thu hoạch của hôm nay, đứng trước mặt anh nói lời tạm biệt.
"Hôm nay tớ rất vui, A Tiện, cảm ơn cậu." Trông cô cảm ơn rất chân thành bộ dáng như rất thành tâm, Lâm Tống Tiện không khỏi cười khẽ.
"Dễ dàng thỏa mãn như vậy sao."
"Tớ còn tưởng là cậu sẽ mang tới đi những nơi như trước kia cơ." Tống Oanh nghiêng đầu suy tư rồi đưa ra kết luận.
"Không nghĩ tới lại là một ngày bình thường như vậy, rất đơn giản nhưng rất vui."
"Từ nay về sau, chúng ta đều sẽ như bây giờ." Ánh mắt Lâm Tống Tiện khẽ động.
Lên đại học, yêu đương rồi kết hôn.
Không có gì bất thường, cuộc sống diễn ra suôn sẻ.
——————
Trước khi Phương Kỳ Dương ra nước ngoài, cậu ta đặt một phòng bao lớn, gọi điện cho tất cả bạn học cùng bạn bè xung quanh, muốn trước khi chia tay được mọi người tiễn.
Đến cuối cùng cậu ta cũng thuê một phòng xa hoa rộng rãi, là một căn phòng VIP trong câu lạc bộ hàng đầu ở Cẩm Thành. Đồ uống và đồ ăn đắt tiền trên thực đơn được chất đầy trên bàn, nhân viên phục vụ vẫn đang mang đồ đến.
Cậu ta thả mình ngồi giữa ghế sô pha như một ông chủ cầm chiếc micro, giọng nói được khuếch đại lên nhiều lần, lan tỏa đến mọi ngóc ngách trong phòng.
"Thưa quý vị, cùng toàn thể những người bạn của tôi, hôm nay tôi xin chiêu đãi các cậu, mọi người cứ ăn uống hết mình, vui vẻ cho đến khi bình minh."
"Phương công tử tôi đây thật sự sẽ rất vui."
Cảnh tượng trước mắt lại càng náo nhiệt hơn, tất cả mọi người cùng nhau hò hét tâng bốc cậu ta, Phương Kỳ Dương đắc ý bắt chéo chân, cậu ta sẽ đi ra nước ngoài để học tập vì vậy đang buộc phải tạo ra ảo giác rằng cậu ta bây giờ đang trên đỉnh cao của cuộc đời.
Căn phòng sôi động hẳn lên, tiếng nhạc đinh tai nhức óc. Bên trong là một dãy phòng, bên ngoài có một sảnh nhỏ, Lâm Tống Tiện cảm thấy quá ồn ào, ngồi ngoài sảnh nhỏ bên ngoài xem thực đơn, Tống Oanh trên đường đến đây vẫn chưa ăn tối, Phương Kỳ Dương lại toàn gọi những món ăn chơi, thật sự không thích hợp.
Cách đó không xa là cửa kính trong suốt từ trần đến sàn, có thể nhìn toàn cảnh khu trung tâm sầm uất nhất của Cẩm Thành, Phương Kỳ Dương ngồi bên cạnh Lâm Tống
"Cháo gà xé nhỏ, thêm mì sợi, ít ớt một chút, không cho rau mùi." Lâm Tống Tiện gọi món rồi nói với nhân viên phục vụ, nhân viên ghi chép từng món một, liền đóng menu lại đưa nó cho anh xem trước.
"Phiền anh dọn đồ ăn nhanh lên một chút, cám ơn."
Phương Kỳ Dương đem hết hành động của anh thu vào mắt, dang hai tay trên ghế sô pha lặng lẽ quan sát, đột nhiên nhớ ra điều gì đó.
"Này, anh Tiện, cậu đã điền nguyện vọng của mình chưa, người trong nhà không tìm cậu sao?" Điểm cũng chuẩn bị có, nhưng nhà họ Lâm này không hề động tĩnh gì, dựa vào sự hiểu biết của anh về hai người, không giống như phong cách trước đây.
"Không." Lâm Tống Tiện sắc mặt như thường.
"Lần trước tôi đã nói rõ rồi, Lâm Bùi Thâm chắc cũng chẳng muốn xen vào chuyện này nữa. Còn người phụ nữ đó... chắc cũng không để tâm đến chuyện này."
"Thật sao?" Phương Kỳ Dương không thể tin được, lẩm bẩm.
"Không ai có thể can thiệp vào quyết định của tôi." Đáy mắt Lâm Tống Tiện tuỳ tiện, trên gương mặt ẩn chứa sự lạnh lùng, kiên quyết.
"Không ai có quyền can dự vào cuộc sống của tôi."
Lúc Tống Oanh tới, mọi thứ đã sẵn sàng, cháo và mì vẫn còn bốc khói nghi ngút được đặt lặng lẽ trên mặt kính, trái ngược hẳn với khung cảnh ồn ào náo nhiệt phía trong.
Lâm Tống Tiện giúp cô lau dụng cụ đồ ăn rồi đưa cho cô.
"Phương Kỳ Dương đâu?" Cô cắn vài miếng nhớ đến nhân vật chính của ngày hôm nay. Lâm Tống Tiện chỉ tay vào trong. Trong nhóm người, Phương Kỳ Dương ở giữa, như mặt trăng giữa các vì sao.
"Hôm nay cậu ấy có vẻ vui nhỉ." Tống Oanh liếc nhìn liền phát hiện ra.
"Đúng vậy, cái tên ngu xuẩn đó."
"?"
"Anh Tiện! Sao cậu lại nói tôi như vậy!" Phương Kỳ Dương hét lên, không tin nổi khi nghe câu này.
"Tôi nói cái gì sao?" Lâm Tống Tiện bình tĩnh nói "Cậu nghe lầm rồi."
"Dù sao tôi cũng mặc kệ, cậu làm tổn thương trái tim non nớt của tôi, cậu phải tự mình uống hai ly." Cậu ta đưa ly rượu cho anh. Lâm Tống Tiện không muốn đáp lại, nhưng đụng phải đôi mắt vừa phẫn nộ vừa uỷ khuất của Phương Kỳ Dương, anh dừng lại động tác nhận lấy.
"Cho cậu chút thể diện."
Phương Kỳ Dương cười khà khà, quay đầu nói chuyện với Tống Oanh, không lâu sau lại có người tìm đến cậu ta, thế là lại bị bọn họ kéo đi.
Cậu ta là nhân vật chính nên tất nhiên không thể vắng mặt, Lâm Tống Tiện cũng khó có thể may mắn thoát khỏi.
Trong phòng, các chàng trai tụ tập uống rượu trò chuyện, thỉnh thoảng lại có tiếng va chạm của xắc xắc. Micro luôn có người chiếm giữ, không biết lát nữa sẽ xuất hiện trong tay ai, tiếng hát lúc hay lúc không, ánh đèn lung linh mờ ảo, ngoài cửa sổ màn đêm cũng dần dần thay thế.
Lâm Tống Tiện bị Phương Kỳ Dương, Trương Trạch và mọi người kéo đi, Tống Oanh ở bên cạnh ngồi một hồi bị tiếng ồn làm cho đầu óc ong ong, sau khi nói chuyện với anh, cô tìm một góc yên tĩnh để ngồi.
Đám người này dường như không biết mệt mỏi, màn đêm dần dần kéo xuống, bầu không khí xung quanh vẫn không hề suy giảm.
Tống Oanh giữa chừng có chút khát nước, Phương Kỳ Dương nhìn thấy liền mang hai chai thuỷ tình đồ uống đầy màu sắc đưa cho cô.
"Em gái Tống, cái này không có cồn, cậu có thể uống như nước."
"À được." Tống Oanh ngoan ngoãn đáp ứng, rót một nửa cốc, mùi vị rất ngọt, không có vị gì kích thích.
Cô bất giác uống hết một chai rồi uể oải dựa vào ghế sô pha, lúc này mới nhận ra mình đã bị Phương Kỳ Dương lừa.
Tống Oanh nhớ lại lời mắng lúc nãy của Lâm Tống Tiện, cô không khỏi cau mày lặp lại điều đó.
"Phương Kỳ Dương đúng là đồ đại ngu xuẩn."
"Cái gì?" Một bóng đen phủ lên đầu cô, Tống Oanh ngẩng mặt lên nhìn là Lâm Tống Tiện.
Cô chớp mắt, tưởng mình bị ảo giác.
"Cậu đang nói cái gì vậy?" Vừa rồi anh không nghe rõ, lặp lại hỏi lần nữa, thuận tay đỡ lấy thân hình nghiêng nghiêng của Tống Oanh, một giây sau, cô trực tiếp hướng về phía anh dựa vào.
"A Tiện?" Cô dựa vào Lâm Tống Tiện, hai mắt mở to tựa hồ như không tin tưởng.
"Là tớ." Anh lên tiếng trấn an.
Tống Oanh không nhúc nhích nhìn anh chằm chằm, nghiêm túc xem xét, ngẩng đầu lên trịnh trọng quan sát, cách anh rất gần.
Trong căn phòng nửa sáng nửa tối, đôi mắt kia vừa đen vừa sáng.
Cô đột nhiên đưa tay ra chạm vào mặt anh, đầu ngón tay tinh tế khẽ miêu tả.
"A Tiện, dung mạo cậu thật dễ nhìn."
Tan cuộc, hầu hết những người trong phòng đều đã rời đi, thanh âm to của Phương Kỳ Dương truyền tới, mơ hồ nghe thấy như đang bàn luận về bữa tiệc tối nay.
Tống Oanh vẫn như cũ không nhìn đi chỗ khác, ánh mắt thể hiện rõ sự si mê. Cô nhìn anh, mái tóc đen lộn xộn tản mát hai bên má, đôi môi hơi hé mở, đầu não trống rỗng, hình như chỉ đơn thuần chăm chỉ ngắm nhìn anh.
Lâm