Tưởng Phỉ Phỉ là một cô gái xinh đẹp.
Cô nàng phát hiện thấy thể hiện tính yếu đuối đáng yêu cũng không cách nào thu hút được sự chú ý của Lâm Tống Tiện, liền dứt khoát thể hiện bản tính thật của mình, lại thấy có chút giống anh.
Lúc tiết tự học buổi sáng kết thúc, bên ngoài có chút ồn ào, hết âm thanh này đến âm thanh khác, tiếng ồn ào càng lúc càng lớn, một vài học sinh thậm chí còn chạy thẳng vào ban 3, thảo luận điều gì đó qua cửa sổ.
Tống Oanh đặt bút xuống, còn chưa kịp tỏ ra nghi hoặc đã nghe thấy tiếng hét vang dội từ dưới lầu vang lên, ầm ĩ, có phần thanh thuý của nữ sinh.
"Lâm Tống Tiện, tôi...thích...cậu"
Tiếng hét truyền đến tai mọi người rõ ràng, giống như sấm rền vang dội.
Không khí đột nhiên ồn ào, tất cả học sinh đều gạt đồ dùng sang một bên, vội vàng chạy ra khỏi phòng học
Nhìn xuống dưới, Tưởng Phỉ Phỉ đứng ở dưới, ngẩng đầu nhìn về hướng ban ba, chờ người nào đó đi ra.
Bên trong bộ đồng phục học sinh của cô nàng là chiếc áo hai dây màu đen, ống quần đã được sửa để lộ ra cổ chân nhỏ gầy, mái tóc dài có với vài sợi tóc tím ẩn hiện bên trong.
Cô nàng còn trang điểm thêm phấn mắt tím cùng màu son đỏ chót, hai gam màu khó kết hợp lại phù hợp đến bất ngờ trên gương mặt cô ấy, có lẽ vì nước da trắng ngần cùng ngũ quan hài hoà càng thu hút sự chú ý.
Điều nổi bật hơn nữa là bức tường bên cạnh cô nàng được viết bằng những sơn phun màu nhiều màu sắc, trông rất bắt mắt trên đó viết.
<Lâm Tống Tiện, tôi rất thích cậu>
Chữ viết trên đó kiêu ngạo giống như bộ dáng vô lo vô nghĩ của cô nàng lúc này, hành lang chật ních học sinh, bàn tán sôi nổi, vẻ mặt hưng phấn cùng kinh ngạc.
Thật kích thích khi tỏ tình trước đám đông, học sinh trong trường không ngờ được lại có thể chứng kiến việc như vậy tại đây. Mọi người kìm nén sự phấn khích cùng háo hức chờ đợi sự xuất hiện của người được nhắc tới. Cuối cùng, tại khu đất trống bên cạnh đó, Lâm Tống Tiện chầm chậm bước đến xuất hiện ở đó.
"Bất ngờ mà tôi chuẩn bị cho cậu." Tưởng Phỉ Phỉ chớp chớp mắt nhìn anh "Cậu thích không?"
Lâm Tống Tiện dường như đã hoàn hồn, nghe theo lời cô ấy nói, nhìn bức tường có tên anh ở trên đó, bên tai nhớ lại lời cô ấy nói.
"Bức tranh cậu vẽ trên tường thông báo rất bạo đấy, tôi cũng muốn làm như vậy."
"Vậy chúng ta cùng làm."
Tưởng Phỉ Phỉ nhìn anh, đôi mắt sáng ngời, dưới đáy mắt chứa đầy sự rung động cùng ái mộ, Lâm Tống Tiện thu hồi tầm mắt khỏi bức tường, có chút vẫn chưa tỉnh ngủ, ngáp ngắn ngáp dài.
"Cậu là kẻ phá hoại, còn tôi là sáng tạo nghệ thuật."
Giọng điệu thản nhiên, dáng vẻ lười biếng, giống như một con mèo trốn trên gác xép buổi trưa hè, Tưởng Phỉ Phỉ không hề tức giận, mà là biểu lộ tình yêu không che giấu.
Cô nàng đang muốn mở miệng.
"Nữ sinh kia, theo tôi đến văn phòng!" Thầy chủ nhiệm đến kịp lúc, nhìn cảnh tượng này, thầy cầm thước dạy học hung hăng đi tới, muốn mang theo Tưởng Phỉ Phỉ đi, không quên khiển trách đồng phục cô ấy cùng việc trang điểm loè loẹt tới trường.
"Nhìn những bạn học khác xem. Thật vô kỉ luật lại còn viết nguệch ngoạc trên tường trường. Ai cho em can đảm thế? Ngày mai mời phụ huynh em đến, em sẽ bị xử lý!"
Vừa dứt lời răn dạy, thầy giống như xả được cơn giận, nhìn thấy Lâm Tống Tiện vẫn luôn đứng bên cạnh, vẻ mặt thầy thả lỏng một chút nói "Lâm Tống Tiện, mặc dù chuyện này có liên quan đến em, nhưng do em chủ động báo cáo, lần này thầy không trách phạt. Nhưng em vẫn phải an phận chút, biết chưa?"
"Thầy chủ nhiệm, em là nạn nhân."
"Là cậu gọi thầy?" Tưởng Phỉ Phỉ không ngờ mở to mắt, Lâm Tống Tiện suy nghĩ một chút "Đúng vậy, chính là tôi nhờ người khác gọi thầy."
Nói xong, anh nhìn cô nàng không quên nói thêm "Nhân tiện, tôi không thích cậu. Lần sau đừng có kiểu chiếm dụng tài nguyên công cộng như vậy. Dù sao thì mọi người đều rất bận."
Tưởng Phỉ Phỉ trên mặt không giấu được nỗi buồn và khổ sở, khi được thầy chủ nhiệm xách đi, cô ấy đột nhiên có chút mất mát rồi ngẩng đầu lên nở một nụ cười thật tươi.
"Không sao, em tình nguyện chịu phạt."
Người đầu têu rời đi, học sinh xung quanh xem náo nhiệt cũng tản đi một chút, thầy chủ nhiệm gọi lao công đến lau tường, phông chữ bắt mắt bị làm mờ đi.
Phương Kỳ Dương, người vừa chạy đến văn phòng báo cáo thầy giờ chạy đến cạnh Lâm Tống Tiện, nhìn bóng dáng của Tưởng Phỉ Phỉ bị đưa đi, không khỏi lắc đầu cảm thán.
"Anh Tiện, khỏi phải nói chứ, cô em này khá u mê cậu đấy."
Lâm Tống Tiện phớt lờ cậu ta, xoay người bước vào tòa nhà dạy học.
"Hơn nữa, người ta cũng là nữ sinh, suy nghĩ kỹ thì cùng cô nàng cũng chẳng lỗ. Sao cậu không cân nhắc?"
"Cân nhắc điều gì?" Lâm Tống Tiện khó hiểu trả lời cậu ta.
"Cân nhắc về một tình yêu ngọt ngào hay gì đó! Em gái này không thơm sao?"
"Cậu có thể thu hồi suy nghĩ bẩn thỉu đó được không?"
Phương Kỳ Dương chỉ nghe thấy Lâm Tống Tiện nói một cách thẳng thắn.
"Tôi vẫn còn bé."
"......"
Hôm nay là thứ sáu, không khí sau giờ học vui vẻ, sôi nổi hơn bao giờ hết.
Phương Kỳ Dương nói rằng ban ngày Lâm Tống Tiện đã làm tổn thương cậu ta sâu sắc nên yêu cầu được bồi thường, phải để cậu ta đến nhà Lâm Tống Tiện chơi trong phòng chơi game đầy đủ tiện nghi, như vậy cậu ta mới miễn cưỡng tha thứ cho anh.
Lâm Tống Tiện lại nói anh hy vọng rằng cậu ta không cần bao giờ tha thứ cho mình.
Lời tuy nói vậy, nhưng Phương Kỳ Dương vẫn bấm chuông cửa nhà anh vào ngày thứ bảy, Lâm Tống Tiện tự mình xuống lầu