Chương 105 TẤT CẢ KẾT THÚC RỒI (7)
Bôi thuốc cho cô xong, anh đỡ cô ngồi xuống. Hai người hướng mặt về phía ánh nắng. Thời gian lặng lẽ trôi đi.
Một lúc sau, hai người chuyển từ tư thế ngồi bả vai chạm nhau trở thành tựa sát lẫn nhau. Thêm một lúc nữa, cô nói với anh chuyện xin phê duyệt Mệnh lệnh Nữ hoàng.
"Anh biết rồi." Anh đáp lại nhẹ tênh.
"Em sẽ làm hết khả năng."
"Anh mỏi mắt mong chờ."
Khi ánh mặt trời hừng hực khí thế càn quét bao trùm lên non xanh nước biếc, vết tích anh để lại trên người cô được che dưới bộ đồ màu trắng. Cổ áo sơ mi của anh cũng che kín vết cào cô lưu lại trên cổ anh.
Sáu rưỡi sáng, Utah Tụng Hương đích thân đưa cô đến bãi đỗ xe. Giống như sự mong mỏi của một người lãnh đạo đất nước đối với một công dân, cũng như một người chồng gửi gắm kỳ vọng vào vợ mình, anh thận trọng hôn lên trán cô: "Mong chờ thời khắc lịch sử của Nữ hoàng bệ hạ."
Xe riêng của Nữ hoàng chạy trên đường Jose trong buổi sáng sớm. Chỗ ngồi ngày thường vẫn thuộc về Hà Tinh Tinh giờ đã trống không. Tô Thâm Tuyết từ chối Thư ký riêng mà Hoàng gia lựa chọn cho cô.
Ekip của Hoàng gia nhận ra, lần này sự quyết tâm đã được khắc trên khuôn mặt Nữ hoàng: Hoặc để trống vị trí Thư ký riêng của Nữ hoàng, hoặc để chỗ ngồi ở Văn phòng Nữ hoàng trống không.
Cuối cùng, vị trí Thư ký riêng của Nữ hoàng đành phải để trống.
Đường Jose buổi sáng sớm vẫn như xưa.
Người đi học mải miết đi học, người đi làm mải miết đi làm, bến xe buýt chật kín người chờ xe. Người đi đường vội vã, du khách ngồi trên xe buýt tham quan, không ai biết Nữ hoàng của đất nước này sắp mở cánh cửa đã phủ bụi hai mươi ba năm.
Tám giờ đúng, Tô Thâm Tuyết bước vào Tòa án trọng tài Hoàng gia, đi cùng cô còn có một Thư ký Hoàng gia và một họa sĩ cung đình chịu trách nhiệm ký họa và ghi chép.
Tòa án trọng tài Hoàng gia chỉ không bố trí ghế ngồi dự thính, còn lại thì bố cục gần giống tòa án bình thường. Vị trí trung tâm là quan tòa, hai bên chia đều thành hai dãy mười lăm ghế ngồi cho ủy viên bỏ phiếu.
Ba mươi vị trí ủy viên hội đồng xét xử ngồi kín chỗ.
Trong tòa án tối cao, thậm chí không có chỗ ngồi cho người đệ đơn.
Người đệ đơn phải đứng hoàn thành tất cả các trình tự theo quy định: Đệ trình yêu cầu, ba lần trần thuật, chờ kết quả, chờ đến mười hai giờ trưa.
Trước ba mươi mốt ánh mắt, Tô Thâm Tuyết đi từng bước về phía vị trí của người đệ đơn gần giống với hình lồng chim.
Tám giờ mười phút, Thư ký tòa nhận bản đề nghị của cô.
Chắc chắn phản ứng đầu tiên của ba mươi người có quyền bỏ phiếu khi đọc đơn tưởng trình của cô là: Nữ hoàng lười quá.
Thật ra không có gì hay ho để viết cả.
Bản tường trình chỉ có mấy dòng ngắn ngủi: Người đệ đơn muốn dùng Mệnh lệnh Nữ hoàng đặc xá cho một người nước ngoài có tên là Lục Kiêu Dương. Một tuần trước, vị khách nước ngoài này bị tống giam vì tội "Bất kính với Nữ hoàng".
Vì vị khách người nước ngoài đó mà Nữ hoàng không tiếc vận dụng cả Mệnh lệnh Nữ hoàng, nên đương nhiên không thể có chuyện anh ta bất kính với Nữ hoàng.
Nhưng! Anh ta bị nhân viên của Thủ tướng đưa vào. Hơn nữa, hôm sau, người có tên Lục Kiêu Dương này còn trở thành một người không quốc tịch. Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Chắc chắn, sáng hôm qua sau khi nhận được công điện khẩn từ Nữ hoàng, những người liên quan đã rõ ràng đầu đuôi ngọn ngành.
Ngọn nguồn sự việc đã cho thấy rõ, Thủ tướng và Nữ hoàng đang ngấm ngầm đấu với nhau.
Người ủng hộ Thủ tướng sẽ bỏ phiếu chống; người ủng hộ Nữ hoàng đương nhiên sẽ bỏ phiếu tán thành.
Tô Thâm Tuyết đã phân tích số liệu. Trong số ba mươi người nắm giữ quyền bỏ phiếu, có ít nhất hai mươi người đã ra quyết định trước khi bước vào Tòa án trọng tài. Trong mười người còn lại, có lẽ sẽ có một, hai vị để phiếu trắng, số còn lại chắc hẳn vẫn còn đang phân vân.
Việc cô cần làm là tranh thủ phiếu tán thành của những người đang phân vân kia.
Chín giờ, Tô Thâm Tuyết bắt đầu vòng điều trần đầu tiên.
Việc quần áo của Nữ hoàng xuất hiện trong nhà vị khách nước ngoài kia là vì cô bất cẩn làm bẩn. Lúc đó Nữ hoàng và Thủ tướng vẫn đang trong giai đoạn giận dỗi nên cô không làm sáng tỏ luôn, mới dẫn đến hiểu lầm thế này.
Trong vụ việc này, người vô tội nhất là Lục Kiêu Dương.
Dĩ nhiên, trong chuyện này, người hiểu lầm nhiều nhất chính là người nhìn tận mắt bắt tận tay, ngài Thủ tướng.
Chín giờ rưỡi là thời gian nghỉ lần một. Ba mươi ủy viên bỏ phiếu rời khỏi tòa án.
Cái gọi là nghỉ giữa tòa chẳng qua là để ngấm ngầm thống nhất ý kiến.
Chín giờ năm mươi phút, kết thúc giờ nghỉ.
Quan tòa bắt đầu tiến hành hỏi người đệ đơn: "Đương sự trong bản đề nghị có quan hệ thế nào với Người?"
"Bạn bè."
Quan tòa chìm vào sự im lặng dài đến mười giây.
"Tôi không thể có bạn sao?" Tô Thâm Tuyết hỏi.
Lại là mấy chục giây im ắng.
"Đương nhiên Nữ hoàng bệ hạ có thể có bạn bè. Nhưng người tự xưng là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân, không có tác phẩm nào nổi tiếng, dựa vào vẻ bề ngoài để vẽ tranh cho phụ nữ trẻ như anh ta, thì lẽ ra Nữ hoàng bệ hạ cần phải giữ khoảng cách nhất định mới phải. Bây giờ trong đầu các vị đang có suy nghĩ này phải không?" Tô Thâm Tuyết hỏi.
Họ vẫn không lên tiếng.
"Đoạn trên không phải là để bắt bẻ các vị, mà ta muốn chia sẻ với các vị. Đã