Chương 124 BỖNG CÓ MỘT NGÀY (5)
"Em…" Utah Tụng Hương nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt tràn ngập ham muốn ném cô đến tận chân trời, "Em thật sự hết thuốc chữa rồi."
Vì nhắc đến Lục Kiêu Dương mà thành kẻ hết thuốc chữa à. Cô đang nói là thật mà.
"Tô Thâm Tuyết!"
Làm gì? Cô đưa mắt nhìn anh.
"Nói đi, em cố tình phải không?"
Nói gì vậy.
"Em cố tình hành hạ anh, đúng không?"
Làm gì có chuyện đấy.
"Tô Thâm Tuyết, chúng ta ly hôn rồi, anh không có nghĩa vụ rót nước cho em lúc em uống say khướt, cũng không có nghĩa vụ nghe em than vãn, hơn nữa…!" Anh thở hổn hển, "Càng không nghĩa vụ nghe em oán trách Lục Kiêu Dương tệ bạc."
Trong kế hoạch, cô không định nhắc đến Lục Kiêu Dương.
Nhưng vì anh nhắc đến Lục Kiêu Dương, cô liền hùa theo lời anh. Bây giờ bị Utah Tụng Hương nói như vậy, cô lại thành ra giống người không biết thế nào là đúng sai.
"Xin lỗi." Cô nói khẽ.
"Hơn nữa…"
Hơn nữa? Còn hơn nữa gì?
Anh lẳng lặng nhìn cô, trong mắt là cảm xúc còn trầm lắng hơn cả nỗi đau khổ mà cô từng thấy.
Cô giáo ơi, em vẫn đau lòng cho anh ấy, ngay tại thời khắc này.
Người mà em dành bao năm tháng để bảo vệ che chở, bây giờ đang phải chịu đựng đau khổ. Mà nỗi đau này, vừa hay là do em ban tặng.
"Hơn nữa, Tô Thâm Tuyết, không phải là không thể. Thỉnh thoảng muốn gọi điện cho anh vào đêm khuya cũng được; muốn sai anh rót nước cho em; muốn anh lắng nghe nỗi muộn phiền của em; thậm chí, muốn than phiền với anh về người đàn ông khác, anh cũng sẽ thử giúp đỡ. Nhưng…" Dừng một chút, anh chậm rãi nói, "Nhưng, nếu không thật sự có ý đó, thì đừng nói ‘Tụng Hương, em muốn gặp anh’."
Xung quanh vô cùng yên ắng.
Ánh mắt anh nhìn cô đầy đau khổ, khóe miệng nhếch lên nụ cười gượng.
"Có biết không, bởi vì câu nói ‘Tụng Hương, em muốn gặp anh’, thậm chí anh còn đi giày ngược, chỉ sợ chậm một phút thôi, cô ấy sẽ đổi ý."
Tô Thâm Tuyết cúi gằm.
Tay anh duỗi thẳng đến trước mặt cô rồi dừng lại. Lát sau anh vuốt tóc mái trên trán cô: "Sâu rượu."
Anh tìm được giày của cô, xỏ giày lên chân cô, sau đó là đến túi và áo khoác. Cô để kệ anh làm, kệ anh kéo cô đến trước cửa phòng.
"Tụng Hương, anh muốn làm gì?" Cô hỏi.
"Rót nước cho Nữ hoàng xong rồi; nghe Nữ hoàng bệ hạ trút giận xong rồi; tiếp theo không phải là nên đưa Nữ hoàng bệ hạ về nhà sao?"
Về nhà, nếu có thể cô cũng muốn về.
Nhưng bây giờ không phải lúc để quay về, cô cần phải hoàn thành một chuyện.
Tránh bàn tay của Utah Tụng Hương, cô vòng ngược lại.
"Tô Thâm Tuyết, ngày mai là thứ Hai. Em cũng biết, thứ Hai anh có rất nhiều công việc cần giải quyết." Anh đi theo sau cô.
Tô Thâm Tuyết tiếp tục đi vào trong.
"Tô Thâm Tuyết, em còn muốn làm gì?"
Cô ném túi xuống đất, tiếp theo là áo khoác, cuối cùng đến phiên giày.
Nhìn giày mỗi bên một chiếc xiêu vẹo ngổn ngang, Tô Thâm Tuyết rất hài lòng. Cô nhếch miệng cười, quay đầu lại, ngước đôi mắt đầy hờn giận lên: "Sao? Em vẫn chưa kêu ca đủ về cậu nhóc Lục Kiêu Dương kia đâu."
Lại là Lục Kiêu Dương, Utah Tụng Hương nhướng mày.
"Nói đi, em còn muốn làm gì?"
Thật ra, cô cũng không biết mình muốn làm gì nữa. Mục đích của cô là giữ anh lại trong căn phòng này đến khi trời sáng, trong lúc đó tạo ra hiện trường thoạt nhìn tương đối mờ ám, làm cho người ta nghĩ bậy nghĩ bạ đến chuyện tiếp xúc gần gũi.
"Tối nay em không muốn về nhà." Cô chậm rãi nói.
Vừa thốt lên câu nói này, nhiệt độ căn phòng lập tức tăng vọt lên. Nhiệt độ cao vọt bất thình lình này dường như xuất phát từ hơi thở mãnh liệt của người đối diện.
Hơi thở mãnh liệt ấy khiến cô nói lắp bắp mà không tự chủ được.
"Tụng Hương… Anh… làm… làm gì thế?" Cô lắp ba lắp bắp hỏi.
Thật ra cô muốn hỏi, sao anh lại nhìn em bằng ánh mắt ấy.
"Tô Thâm Tuyết, em đúng là tính xấu không đổi!" Dường như anh muốn bóp chết cô.
Cô giậm chân, mình lại phạm phải sai lầm gì rồi?
"Anh vừa nói với em, nếu không có ý đó thì đừng nói lung tung rồi mà."
Hử?
"Có biết thời điểm này, một người phụ nữ nói với một người đàn ông ‘Tối nay em không muốn về nhà’ là có hàm ý gì không, hửm?"
Utah Tụng Hương vừa dứt lời, chân cô bất giác mềm nhũn. Anh lập tức kéo cô lại.
"Em… Em… không cố tình, anh cũng thấy là em… Em đã uống rượu, uống rượu liền… liền…" Cô lắp ba lắp bắp, chú ý tới nơi mắt anh hướng đến. Cô vội vàng đưa tay che lại cổ áo.
Anh khẽ chửi thề một tiếng "Sắp điên rồi", sau đó đẩy mạnh cô ra khỏi tầm mắt, bước nhanh vào phòng tắm như muốn chạy trốn.
Tô Thâm Tuyết nhân lúc Utah Tụng Hương tắm, tìm di động của anh, ấn phím tắt nguồn. Chắc chắn mấy tiếng sau, cấp dưới của anh sẽ xới tung Trái đất lên để tìm ngài Thủ tướng.
Mọi chuyện đã xong, bước chân Tô Thâm Tuyết vô thức đi từ bên này sang bên kia, vòng hết cả căn phòng, nhưng vẫn không dám bén mảng tới khu vực cửa phòng tắm.
Chắc là được rồi nhỉ? Trước đó khoảng cách giữa hai người đã rất gần rồi.
Tô Thâm Tuyết lặng lẽ mở điện thoại di động của mình ra, thấy tin nhắn Hà Tinh Tinh gửi đến, cô liền cười khổ.
Cần gây chấn động hơn nữa, đúng không? Cũng đúng, kết quả cô muốn đạt tới là thu hút toàn bộ sự chú ý của người dân Goran.
Tô Thâm Tuyết uống một hơi hết chỗ rượu còn lại, trốn sau rèm cửa sổ, cố ý để lộ đôi chân và chờ đợi.
Mùi sữa tắm thoang thoảng phả ra, rèm cửa sổ được đẩy sang một bên.
A, bị bắt rồi.
Cô không buồn để ý tới vẻ lạnh lùng của người đàn ông đang đứng trước mặt.
Cô hoa chân múa tay, dùng ngôn ngữ ký hiệu nói với anh.
Tụng Hương, chúng ta chơi trò giả vờ không nhìn thấy em nhé?
Ánh mắt anh lãnh đạm, giọng điệu cũng vậy: "Tô Thâm Tuyết, chúng ta ly hôn rồi."
Tiếp tục sử dụng ngôn ngữ ký hiệu.
- Tụng Hương, bây giờ em muốn chơi trò giả vờ không nhìn thấy em.
"Tô Thâm Tuyết!"
- Nào.
"Chết tiệt, em lại uống rượu tiếp à?"
- Đúng vậy, ngài Thủ tướng, nhưng em chỉ uống một chút xíu thôi. Em bảo đảm, em không say, nếu không, anh thử đố em đếm ngón tay thử xem.
Utah Tụng Hương lạnh lùng nhìn cô.
Tay cô khua khoắng thật nhanh.
- Tụng Hương, chơi trò giả vờ không nhìn thấy em với em đi.
Ánh mắt cô tha thiết mong chờ.
Utah Tụng Hương giơ tay lên, tấm rèm cửa sổ một lần nữa chắn giữa cô và anh.
Ngài Thủ tướng làm thế này là tưởng khuất mắt trông coi rồi phải không?
Kéo một bên rèm, giọng nói ngài Thủ tướng giận dữ đùng đùng: "Tô Thâm Tuyết, em lấy tư cách gì? Em lấy tư cách gì mà bảo anh chơi trò chơi chết tiệt đó với em. Nếu Nữ hoàng bệ hạ muốn chơi thật thì gọi điện cho anh chàng người Thụy Điển kia đi."
Bảo cô gọi điện thoại cho anh chàng người Thụy Điển kia là nói thật lòng đấy à? Theo quan sát của cô tại phòng làm việc hôm ấy, ngài Thủ tướng rất ghét Cohn – người anh em của Kahn mà.
Có thật lòng hay không thì sẽ biết ngay thôi.
Tô Thâm Tuyết chậm rãi "ồ" lên một tiếng, nói như lẩm bẩm: "Vậy em gọi cho anh…"
"Em dám!" Anh quát lên.
Cô giáo ơi, có lẽ câu "Tô Thâm Tuyết, em cố tình hành hạ anh" của Tụng Hương là đúng thật rồi.
Cô cúi gằm nhìn mũi chân mình.
Cô nói: "Chơi với em một lần không được sao?"
Lúc này, cô không phân biệt được mình thật sự muốn chơi trò đó, hay vì muốn tạo ra cử chỉ thân mật với anh nữa.
"Tô Thâm Tuyết, chúng ta đã ly hôn rồi."
Đúng vậy, đây cũng là lời cô luôn nhắc nhở bản thân.
Giọng nói từ đầu kia rèm cửa sổ càng tức giận: "Chúng ta đã ly hôn rồi, anh không có nghĩa vụ chơi trò chơi quái đản đó với em!"
Không chơi trò quái đản đó phải không, vậy thì chơi trò quái đản khác.
"Tụng Hương, vậy chúng ta chơi trò giả vờ chưa ly hôn đi." Cô nói.
Cô giáo ơi, da mặt của em thật dày phải không?
"Tô Thâm Tuyết, em muốn chơi trò giả vờ chưa ly hôn phải không?" Bây giờ, cơn thịnh nộ của người đàn ông đã lên đến cấp lốc xoáy rồi.
Tô Thâm Tuyết kiên trì: "Ừm."
"Soạt!", rèm cửa sổ lại được mở tung ra.
Cơn gió tạo ra khi mở rèm cửa cuốn lọn tóc trên trán cô lên, nó còn chưa kịp rơi xuống, môi anh đã áp mạnh lên môi cô.
Mọi chuyện xảy ra đúng như cô mong muốn.
Một giây, hai giây, ba giây, thế này đã đủ rồi nhỉ?
Giây thứ tư.
Cô dồn hết sức đẩy anh ra, anh vẫn không hề nhúc nhích, cô chỉ có thể ra sức lắc đầu, nhằm tránh khỏi sự cướp đoạt của anh. Sức của anh mạnh hơn nữa, cơ thể như ngọn núi giam cô giữa tấm kính sát đất và anh.
Hôn ba giây và hôn ba phút đâu có gì khác biệt. Cô bỏ cuộc không chống cự nữa, cười khổ, mang tâm lý cam chịu. Cô tin rằng, trời vừa sáng, Utah Tụng Hương sẽ biết con gái lớn nhà họ Tô lại giở trò bịp bợm rồi. Khi anh chất vấn cô, cô có thể nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Trong chuyện này, người được hời vẫn là anh."
Cuối cùng, anh buông cô ra, đầu gục vào hõm vai cô, lẩm bẩm với giọng buồn rầu chán nản: "Thâm Tuyết, có phải anh lại một lần nữa làm hỏng tất cả rồi không, là chính em đưa ra muốn chơi trò giả vờ chưa ly hôn mà."
Cô ngơ ngác nhìn trần nhà.
"Cốc, cốc, cốc", tiếng gõ cửa vang lên, Tô Thâm Tuyết tắt vòi nước đi. Cô đã ở trong phòng vệ sinh khoảng chừng nửa tiếng rồi. Liếc nhìn bản thân trong gương, đầu ngón tay cô khẽ chạm vào cánh môi.
"Tô Thâm Tuyết?" Utah Tụng Hương đứng bên kia cánh cửa cất tiếng gọi.
Bây giờ mới hai giờ sáng, ít nhất còn phải ở trong căn phòng này bốn tiếng nữa.
Cô mở cửa ra.
Hai người cách nhau một khung cửa. Lúc này, cảm giác lúng túng mới ùa đến.
Vợ trước đề nghị với chồng trước chơi trò "giả vờ chưa ly hôn", chồng trước liều lĩnh hôn vợ trước.
Toàn chuyện vớ vẩn đâu đâu thế này.
Bốn mắt nhìn nhau, lại không hẹn mà cùng quay đi.
Cô lướt qua anh, anh đi theo sau cô. Đột nhiên, Tô Thâm Tuyết không biết nên làm gì. Cô đứng ngồi không yên, thẫn thờ đi qua đi lại.
Anh đứng trước cửa sổ nói khẽ, "Để anh đưa em về."
Làm sao có thể?
Cô nhanh chóng đi đến trước mặt anh. Nhớ đến chuyện muốn đá anh sáu phát mà mình nói trước đó, cô liền nhấc chân lên, nhưng lại nhụt chí trước ánh mắt cảnh cáo của anh. Cô bèn thu chân lại, gượng gạo đứng đó.
"Tô Thâm Tuyết, rốt cuộc em muốn làm gì?" Utah Tụng Hương hỏi cô.
Rốt cuộc cô muốn làm gì, trời vừa sáng anh sẽ biết.
"Em vừa nói rồi, đêm nay em không muốn về." Giọng của cô lí nhí như muỗi kêu.
Cứ tiếp tục ngồi không thế này cũng không phải là cách hay. Còn mấy tiếng nữa trời mới sáng, cô bỏ lại một câu "Em ngủ trên giường, anh ngủ sofa" với Utah Tụng Hương, rồi trốn vào trong chăn bằng tốc độ tia chớp.
Sau một lát, cô ngập ngừng kéo chăn xuống, Utah Tụng Hương vẫn đứng trước cửa sổ. Lại thêm một lúc nữa, cô lặp lại mánh cũ, nhưng Utah Tụng Hương đã đi đến trước