Chương 126 EM ĐÃ TỪNG NGHE THẤY CHƯA? (2)
Utah Tụng Hương nói xong, Tô Thâm Tuyết mới nhận ra chuyện gì đang diễn ra.
Người bắt cô đi bỏ phiếu chính là ngài Thủ tướng. Nhưng có vẻ như người đó sẽ giết cô ngay khi cô tham gia vào cuộc bầu chọn "đệ nhất phu nhân".
Chỉ vài giây ngắn ngủi mà sự bất mãn trong anh đã được kích hoạt hoàn toàn.
"Mau trả lời tôi!"
"Tôi..." Tô Thâm Tuyết hé miệng, nhưng nhất thời cũng không biết nên đáp một câu xã giao cho anh vui lòng, hay là nói sự thật.
"Chết tiệt!" Sự cáu kỉnh và tức tối hiện rõ trên khuôn mặt của Utah Tụng Hương, "Có vẻ như em bỏ phiếu thật đấy à!"
Không đợi Tô Thâm Tuyết trả lời, Utah Tụng Hương đã quy chụp cho cô một tội danh.
"Tô Thâm Tuyết, em đúng là ngốc hết thuốc chữa."
Người này gõ cửa phòng cô vào lúc nửa đêm để nói rằng cô là kẻ ngốc hết thuốc chữa? Đánh giá từ hành động vô cùng khó hiểu này, người hết thuốc chữa phải là anh mới đúng, nhưng không biết là đã xảy ra chuyện gì, "Không... không hề, tôi không hề tham gia bầu chọn." Tô Thâm Tuyết lại lắp ba lắp bắp.
"Không hề tham gia bầu chọn?"
Cô gật đầu.
"Tôi rút lại câu ‘Tô Thâm Tuyết ngu ngốc hết thuốc chữa’ vừa rồi." Giọng điệu của Utah Tụng Hương đã dịu đi đôi chút.
Tờ mờ sáng, cô mơ mơ màng màng đứng ở đây, đối diện với người chồng cũ tức giận và say khướt nói rằng mình đi nhầm phòng, nhất thời Tô Thâm Tuyết không biết phải làm sao.
Nhưng Utah Tụng Hương muốn cô tham gia vào cuộc bầu chọn là một chuyện vô cùng thật.
Sau vài phút suy nghĩ, cô lại lắp ba lắp bắp bổ sung thêm một câu: "Dạo này có quá nhiều chuyện xảy ra, tôi cũng đã quên mất việc đó rồi. Nếu... nếu anh muốn... nếu anh muốn, tối nay tôi sẽ... sẽ... tham gia bỏ phiếu..."
"Em dám!" Utah Tụng Hương đột nhiên hét lên.
Được thôi, lúc này dường như cô đã nắm bắt được suy nghĩ của ngài Thủ tướng rồi. Nếu bỏ phiếu cho cô gái có chiếc răng khểnh kia thì Tô Thâm Tuyết sẽ trở thành một kẻ ngốc hết thuốc chữa.
Lúc này đã gần hai giờ sáng rồi.
Tô Thâm Tuyết giả vờ ngáp dài một cái.
Nhưng, dường như Utah Tụng Hương không hề chú ý đến, anh chẳng hề nhúc nhích gì hết.
Cô chỉ còn cách lên tiếng: "Ngài Thủ tướng, ngài nên về đi thôi."
Khi bàn tay chặn tên cánh cửa buông xuống, Tô Thâm Tuyết mới thở phào.
Cửa đóng lại, nhưng người mà cô muốn tiễn đi lại bước vào.
Utah Tụng Hương giữ chặt cả hai tay cô áp lên cánh cửa.
Đây là tình huống gì thế này?
Không chỉ xâm nhập vào phòng cô, mà còn chất vấn cô: "Tô Thâm Tuyết, em cố ý đúng không, cố ý trước mặt tôi mà cứ tỏ vẻ ủ rũ cúi đầu. Em biết rõ hơn ai hết, tôi không thể chịu nổi được dáng vẻ này của em mà. Lại giở thủ đoạn mới ra nữa à?"
Lại... lại nữa rồi.
"Tôi đâu có bảo anh tới gõ cửa phòng tôi chứ." Cô bực bội nói.
Anh trầm mặc.
Cô lơ đễnh nhìn quanh.
"Em... em biết rõ là..." Anh ngừng lại, rồi hạ giọng thật trầm, "Em biết rõ là tôi không thể nào chịu đựng được cái dáng vẻ này của em mà."
Chính thái độ dằn vặt của tên này đã khiến cô phải bày ra dáng vẻ đó. Mà rốt cuộc là dáng vẻ gì mới được cơ chứ?
"Dáng vẻ gì của tôi cơ?" Cô hỏi.
"Trên bãi cỏ, cúi đầu rời đi, cúi gằm như kiểu đầu em muốn cắm luôn xuống đất ấy, cái điệu bộ đó... tôi thật sự không chịu nổi."
Tô Thâm Tuyết biết, bất kể là cách thức trò chuyện, hay là nội dung cuộc trò chuyện giữa họ thì đều không được đúng lắm. Nhưng lúc này đây lại chính là khoảnh khắc mà trái tim con người ta mềm yếu mong manh nhất.
Cô bĩu môi.
"Lúc đó... em tìm tôi có việc gì." Anh hỏi.
"Không có việc gì hết." Cô đáp.
"Lúc đó... tôi nói đi đi là nói lũ quạ, không phải nói em."
Tiếng "ừ" của Tô Thâm Tuyết còn nhỏ hơn cả tiếng thở nữa. Nghĩ ngợi gì đó, cô lại bồi thêm một câu "Lúc đó, tôi đang không được vui. Còn nữa, tôi vừa đọc được một tin cáo phó không may mắn."
Utah Tụng Hương gục đầu vào cánh cửa.
Trán cô chạm nhẹ vào cánh tay anh.
Khách tham dự bữa tiệc cưới tổ chức ngoài trời suốt đêm, còn Tô Thâm Tuyết và Utah Tụng Hương ngồi trên ban công, bên cạnh đặt rượu và hoa quả tráng miệng, cô mặc áo khoác của anh.
Ngay cả Tô Thâm Tuyết cũng không biết làm thế nào mà mọi chuyện lại trở nên như vậy. Lúc đầu cô chỉ muốn nói chuyện với anh, rồi anh đề nghị đi ra ban công.
Không khí ở ban công khá tốt, vậy nên bọn họ mới đi ra.
"Tô Thâm Tuyết, tham dự lễ cưới sao có thể không uống một vài ly được chứ." Utah Tụng Hương nói với cô.
Cũng đúng, nơi này cách xa thành phố, Nữ hoàng và Thủ tướng hiếm khi có được những giây phút thảnh thơi như vậy. Anh đi lấy rượu, còn cô đợi ở trong phòng, trước khi rời đi anh luôn miệng hứa rằng sẽ trở lại ngay, dặn cô không được ngủ trước.
Gần đây mối quan hệ giữa Nữ hoàng và Thủ tướng khá căng thẳng. Đêm nay cũng là một cơ hội tốt, đương nhiên cô sẽ không để lỡ.
Utah Tụng Hương mang rượu và cả hoa quả ăn nhẹ nữa.
Dưới bầu trời đầy sao lấp lánh, hai người cùng ngồi trên ban công, nâng chén cạn ly.
Sau vài ngụm rượu, cô bắt đầu trải nỗi lòng. Những thành viên Hoàng gia ai nấy đều kiêu ngạo, đặc biệt là Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ.
Anh lặng im nghe cô nói. Cô cứ nói mãi nói hoài, rồi thở dài, Tụng Hương, nếu trước đây anh cũng giống như thế này thì tốt biết bao.
Câu này vừa nói ra, tự cô cũng chìm vào im lặng.
Anh lại rót rượu cho cô.
Họ cụng ly.
Cô tiếp tục phàn nàn, anh tiếp tục lắng nghe. Gió đêm thổi qua, anh muốn kéo lại cổ chiếc áo khoác đang choàng quanh người cô. Con trai trưởng nhà Utah bỗng tỏ ra đứng đắn như vậy, cô thật sự cảm thấy không quen.
Cô liếc nhìn anh.
"Tô Thâm Tuyết, em đừng nhìn tôi như vậy." Đây là giọng điệu khi muốn cảnh cáo người khác của con trai trưởng nhà Utah.
Đấy nhìn xem, giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, cô bật cười ha ha.
"Cũng đừng cười như vậy."
Không được nhìn anh như vậy, cũng không được cười như vậy?
"Tại sao chứ?" Cô hỏi.
"Chẳng tại sao cả." Anh đáp.
Lần thứ ba họ nâng ly.
Tô Thâm Tuyết phát hiện ly rượu của mình đã cạn ba lần, nhưng ly rượu của Utah Tụng Hương chỉ vơi đi một chút. Thật sự là không công bằng. À phải, cô vẫn luôn băn khoăn về sáu cú đá trong khách sạn lần trước, lần này có thể mượn rượu để đòi nợ rồi.
Lần thứ nhất anh né được, lần thứ hai, lần thứ ba anh cũng né được. Cô sốt ruột, vội vàng hét lên rằng anh nhường cô một cú thì mất gì cơ chứ? Men rượu khiến cho suy nghĩ của cô trở nên quyết liệt hơn. Cô bắt đầu tuôn ra những câu kiểu như "liệu có phải bây giờ chỉ có cô gái có răng khểnh mới có thể đá được anh?".
"Liệu có phải bây giờ chỉ có cô gái có răng khểnh mới có thể đá được anh?" là ký ức cuối cùng mà Tô Thâm Tuyết nhớ được trên ban công đêm đó.
Trong cơn mơ màng, cô ngã vào một vòng tay ấm nóng. Cô khóc trong vòng tay đó, giống y như hồi tháng Năm trong một căn phòng khách sạn vô danh ở Budapest.
"Tụng Hương, mất hết rồi, không còn nữa rồi."
Mất hết rồi, không còn nữa rồi. Tụng Hương, chẳng còn điều gì có thể tuyệt vọng hơn chuyện đang xảy ra nữa.
Khi cô tỉnh dậy, nắng vàng treo trên khung cửa sổ, cô vẫn đang ở trong phòng nghỉ tại lâu đài. Hà Tinh Tinh đang thu dọn đồ đạc cho cô. Cổ họng cô bỏng rát.
Uống nước xong, Tô Thâm Tuyết nhìn ban công một hồi, rồi nhìn xuống vị trí bên cạnh cô ở trên giường.
Cô hồi hộp căng thẳng vén chăn lên. Chiếc gối bên kia có dấu hiệu lún xuống khiến cô càng cảm thấy bất an.
Cô giả vờ vô tình hỏi chuyện vu vơ với Hà Tinh Tinh. Hà Tinh Tinh nói với Tô Thâm Tuyết rằng cô ấy mở cửa phòng của Nữ hoàng lúc năm giờ hai mươi phút sáng.
"Cô không nhìn thấy ai khác sao?" Cô hỏi trong nỗi sợ hãi, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào vết trũng sâu trên chiếc gối.
"Không có."
Cô thở phào nhẹ nhõm và tiếp tục cuộc trò chuyện. Chẳng có gì thay đổi trong phòng của Nữ hoàng so với lúc Hà Tinh Tinh rời đi cả. Còn ban công...
"Nữ hoàng bệ hạ, ban công cũng không có gì." Hà Tinh Tinh mở cửa ra ban công.
Cuối cùng thì Tô Thâm Tuyết cũng hoàn toàn nhẹ nhõm.
Cặp vợ chồng mới cưới sẽ ở trong lâu đài để hưởng tuần trăng mật. Ngài Thủ tướng đã rời đi lúc sáu giờ sáng nay. Khách mời đã về hết khoảng hai phần ba. Tổng lý sẽ ở lại đây một đêm. Hà Tinh Tinh thông báo lại cho Tô Thâm Tuyết.
Ôm cô dâu trước khi tạm biệt, Tô Thâm Tuyết rời khỏi lâu đài cổ và trở về Cung điện Jose lúc mười giờ.
Tại khu vực công cộng ở lối vào Cung điện Jose, số người biểu tình với những tấm biểu ngữ tăng mạnh, hôm qua có hàng chục người thì nay đã lên đến hàng trăm người.
Nhìn thấy xe riêng của Nữ hoàng xuất hiện, những người này vẫy mạnh những tấm biểu ngữ đang cầm trên tay với dòng chữ được ghi rõ: Yêu cầu Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ xin lỗi công khai về hành vi của mình.
Nguyên nhân khiến số lượng phản đối tăng đột biến là do tối hôm qua, Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học và Công nghệ đã đăng lên mạng xã hội cá nhân một bức ảnh bà ta đi sự kiện, ghế VIP trị giá 50.000 đô la Mỹ, trang phục trị giá hàng chục triệu đồng. Nếu những bức ảnh du lịch trước đây là vô tình thì hành động lần này được cho là cố ý.
Trong nhiều ngày liên tiếp, điện thoại di động của Phu nhân Bộ trưởng Bộ Công nghệ đều trong tình trạng tắt máy, chỉ biết được một tin tức duy nhất là bà ta hiện đang ở với bà ngoại tại Washington.
Có bà ngoại có tiếng nói ở Washington là chỗ dựa để Phu nhân Bộ trưởng có tự tin ngang nhiên thách thức thế giới bên ngoài.
Ngày mai là cuối tuần, nếu Phu nhân Bộ trưởng nhất quyết không xin lỗi thì sẽ càng có nhiều người biểu tình hơn.
Cô gọi đến Washington, và người bắt máy trả lời rằng Phu nhân Bộ trưởng đã ra ngoài.
Sáu giờ tối, tình hình có chuyển biến.
Phu nhân Bộ trưởng Bộ Khoa học Công nghệ không chỉ công khai gửi lời xin lỗi tới toàn thể nhân dân Goran trên mạng xã hội mà còn quay video bày tỏ rằng bà ta vô cùng hổ thẹn về hành động của mình.
Xóa sạch mọi bài đăng trên mạng xã hội, xuất hiện với gương mặt nhợt nhạt không trang điểm, cuối cùng là cúi đầu thật sâu, cách thức Phu nhân Bộ trưởng thể hiện thái độ ăn năn cũng không đến nỗi nào.
Liệu Phu nhân Bộ trưởng có thật sự cảm thấy hối lỗi không?
Thôi bớt đi, bài đăng xin lỗi và những bức ảnh kia chỉ được đăng tải cách nhau chưa đầy hai mươi tư giờ.
Về lý do Phu nhân Bộ trưởng đột nhiên quay ngoắt một trăm tám mươi độ, Cục Quan hệ Công chúng Hoàng gia luôn giữ im lặng với Nữ hoàng, cả đội ngũ Hoàng gia cũng vậy. Cuối cùng đích thân người phụ trách Văn phòng đã dõng dạc khẳng định, số Một đường Jose đã gọi điện đến Washington.
Khi màn đêm buông xuống, những người biểu tình tập trung tại cổng Cung điện Jose lần lượt rời đi. Làn sóng chống lại Hoàng gia trên mạng xã hội cũng dần lắng xuống sau lời xin lỗi của Phu nhân Bộ trưởng.
Tô Thâm Tuyết liên tục tự nhủ sự việc đã được giải quyết thỏa đáng, cô cũng không cần biết nguyên nhân thực sự. Nhưng đến tám giờ mười phút, Tô Thâm Tuyết vẫn yêu cầu Hà Tinh Tinh chuẩn bị xe.
Tám giờ hai mươi phút tối, Nữ hoàng lên xe và yêu cầu: Đưa tôi đến số Một đường Jose để bàn một số công chuyện với ngài Thủ tướng.
Chín giờ, xe chạy vào số Một đường Jose. Lần này xe của cô không đi vào bãi đỗ xe dành cho người nhà. Cô không còn là phu nhân của Thủ tướng nữa, đương nhiên không thể vào bãi đỗ xe của