Trong ánh rạng đông hôm ấy, con trai trưởng nhà Utah đã dùng điều kiện "đánh vào gáy một cú" để đổi lấy cơ hội hẹn hò với con gái lớn nhà họ Tô.Tay cô đập vào gáy anh, buổi hẹn hò này xem như đã được ấn định.Khoảnh khắc chuyên cơ của Thủ tướng rời sân bay, cô thầm mong đợi anh có thể nhanh chóng trở về, để hẹn hò cùng cô."Em sẽ mặc váy, còn anh sẽ mặc áo hoodie."Khó khăn lắm cô mới chờ được ngày anh trở về Goran.
Nhưng suốt mấy ngày kể từ khi trở về, anh vẫn không mảy may đả động gì đến chuyện hẹn hò.Buổi tối thứ tư kể từ khi anh trở về, anh gọi điện thoại muốn cô sang chỗ anh.
Cô thầm nghĩ, lần này nhất định là để bàn bạc về buổi hẹn hò kia rồi.
Nghĩ vậy, cô liền mang tâm trạng háo hức đến gặp anh, ai ngờ lại bị anh hành hạ đến xương cốt rã rời, thế mà cuối cùng vẫn không nghe anh nhắc gì đến chuyện hẹn hò.
Đã mấy lần cô muốn nói nhưng lại đành cố nhịn.
Cô cho rằng, một Nữ hoàng phải có sự dè dặt của phái nữ mới được.
Chuyện hẹn hò này vốn là do anh chủ động nói ra, dù sao mỗi lần anh đi nước ngoài về đều phải xử lý hàng đống việc, thôi thì cứ để anh làm việc xong rồi lại hẹn hò cũng được.Buổi tối thứ sáu kể từ khi anh trở về, anh lại gọi điện thoại cho cô.
Cô thầm nghĩ, lần này chắc chắn là bảo cô đến để bàn chuyện hẹn hò rồi.
Ấy vậy mà, chuyện ấy lại vẫn không xảy ra.
Hai người cũng chỉ hoàn thành một đêm chung chăn gối như bao đôi nam nữ trưởng thành khác mà thôi.
Đến lúc bình minh, tay anh lại bắt đầu hư hỏng.
Cô biết đây là dấu hiệu báo trước khi anh lại muốn làm chuyện đó, bèn chiều theo anh, chỉ khẽ hỏi: "Dạo này anh bận việc lắm sao?""Cũng tạm.""Cũng tạm ư? Vậy…" Cô vừa nói vừa nhìn anh với ánh mắt đầy mong ngóng, nhưng anh lại vẫn không nói năng gì khiến cô tức chết đi được, chỉ biết thở hổn hển, ồn ào đòi Hà Tinh Tinh đến đón mình về.
Ấy thế mà, anh lại còn dám hùng hồn bảo cô phải ở lại "dập lửa" rồi mới có thể đi.
Sao lại có chuyện như thế chứ?"Tô Thâm Tuyết, dáng vẻ thở hổn hển này của em chính là mồi lửa đấy." Chỉ một chớp mắt cũng đủ để cô mềm lòng, cuối cùng, cô quả thật đã làm tròn trách nhiệm của một người "dập lửa" rồi.Lúc Tô Thâm Tuyết rời đi, Utah Tụng Hương vẫn chưa tỉnh giấc.Sáng tinh mơ, trên đường trở về Cung điện Jose, anh đã gọi điện cho cô, tỏ vẻ bất mãn đối với chuyện cô bỏ đi mà không nói tiếng nào."Tô Thâm Tuyết, em có biết khi tỉnh dậy mà không nhìn thấy em, anh đã cảm thấy kỳ quái thế nào không?" Giọng nói của người đàn ông vừa mới thức dậy vô cùng êm tai.
Anh sợ cô nghe không rõ, còn bổ sung thêm, "Em đã đến đây, ý nghĩ ‘Tô Thâm Tuyết đã ở đây đêm nay’ như một chương trình được cài đặt vào tiềm thức trước khi anh chìm vào giấc ngủ.
Não bộ tiếp nhận thông tin này, vậy mà điều đầu tiên khi tỉnh dậy lại không thấy em ở bên cạnh, cảm giác thật sự vô cùng khó chịu.""Cho nên?" Vừa thiếu ngủ lại vừa tiêu hao quá nhiều thể lực khiến Tô Thâm Tuyết nghe Utah Tụng Hương nói hồi lâu vẫn cứ ù ù cạc cạc."Cho nên…" Anh kết luận với vẻ hiển nhiên, "Lần sau, trước khi em rời đi, ít nhất phải báo cho anh biết một tiếng."Hóa ra là ham muốn kiểm soát đang tác oai tác quái.
Tên này ghét nhất là những chuyện lệch khỏi kế hoạch đã được định sẵn, chẳng hạn như chuyện sáng nay cô rời đi chẳng nói chẳng rằng.Cô không nói cho anh biết rằng, sở dĩ cô làm vậy chủ yếu là vì giận anh.
Thật ra, trong lòng cô biết rõ lý do chính mà anh gọi cô đến là gì.Em mặc váy, anh mặc áo hoodie, đều chỉ là những lời nói cửa miệng sau khi được thỏa mãn về mặt sinh lý mà thôi."Đừng tin những lời nói trên giường của đàn ông." Đây là lời khuyên mà biết bao chuyên gia tư vấn tình cảm đã một mực nhắn nhủ đến phụ nữ.Cô uể oải nói: "Em cúp máy đây."Vào giây cuối cùng, anh chợt gọi cô lại.Chừng một phút sau, cuộc trò chuyện kết thúc.Vài giây sau, Tô Thâm Tuyết nghe thấy bản thân mình thét lên chói tai, ngay cả Hà Tinh Tinh cũng giật nảy mình: "Nữ hoàng…"Tuy vậy, cô chỉ không ngừng ra hiệu, muốn Hà Tinh Tinh yên lặng.Hà Tinh Tinh, yên lặng, yên lặng nào, đừng quấy rầy tôi suy nghĩ, bây giờ tôi đang suy nghĩ một chuyện vô cùng quan trọng đấy.Hà Tinh Tinh hỏi cô đang suy nghĩ chuyện gì mới biết được, hóa ra cô đang nghĩ xem, khi đi hẹn hò phải mặc bộ váy nào.Ban nãy, Utah Tụng Hương đã nói trong điện thoại rằng cuối tuần anh muốn hẹn hò cùng cô.Giữ hình ảnh, phải giữ hình ảnh.Cô vờ vịt nói: "Em không thích hẹn hò, mà em ghét nhất kiểu hẹn hò Nữ hoàng và Thủ tướng, nhàm chán chết đi được.""Thật trùng hợp, anh cũng ghét phải hẹn hò theo kiểu Nữ hoàng và Thủ tướng lắm rồi.""Điều em ghét nhì là buổi hẹn hò kiểu Thủ tướng và Phu nhân Thủ tướng.
Mười sáu vệ sĩ của Thủ tướng quả thật khiến người ta chán ngán không thôi.""Làm sao đây, Tô Thâm Tuyết, chúng ta lại tình cờ hợp ý nhau rồi." Utah Tụng Hương khẽ cười, nụ cười này của anh khiến trái tim cô ngứa ngáy, "Vậy… Hẹn hò theo kiểu con trai trưởng nhà Utah và con gái lớn nhà họ Tô thì có đỡ hơn chút nào không?"Phải nói là không thể tốt hơn nữa mới phải.Cô lại vờ vịt suy nghĩ hồi lâu, đáp: "Vậy thì hẹn hò theo kiểu đấy đi."Sau khi cúp điện thoại, cô không kìm được mà thét to sung sướng, tiếng thét chói tai ngay giữa trưa Chủ nhật lại có vẻ buồn cười hơn bao giờ hết.Hai giờ chiều, tại một phòng trà bên cạnh bờ biển, Utah Tụng Hương vẫn chưa xuất hiện.Không sao, anh là người bận rộn, bắt anh phải đến đúng giờ có vẻ là một yêu cầu thái quá, đến trễ chừng mười phút hay ba mươi phút cũng bình thường thôi.Hai giờ rưỡi, anh vẫn không xuất hiện, thế thì chờ thêm chút nữa vậy.Ba giờ, anh vẫn chưa đến, Tô Thâm Tuyết đã thầm mắng chửi anh xối xả rồi.Cô đã nghĩ ra tận ba cách để trừng phạt, giờ chỉ còn chờ anh xuất hiện nữa thôi.Khốn kiếp, còn không mau đến đi, nếu không, cô sẽ không chỉ làm khó anh ba lần thôi đâu.Bốn giờ, vẫn không thấy bóng dáng Utah Tụng Hương đâu.Cô ngồi lẻ loi trong phòng trà.
Bên ngoài cửa sổ là cảnh đẹp dành cho các đôi tình nhân vô cùng nổi tiếng tại Goran này.Từ cửa sổ, cô có thể nhìn thấy từng đôi tình nhân đang tản bộ trên bờ cát.
Có cô gái ngồi sau yên xe đạp của chàng trai, bánh xe lăn trên bãi cát, tạo thành hình trái tim.
Ở khu vực nước cạn, các chàng trai cô gái không ngừng nghịch nước.
Gần đó là từng dãy ô che nắng, núp dưới bóng ô là từng cặp đôi đang nằm thư giãn trên băng ghế dài.
Thậm chí, đôi tình nhân đang di chuyển về phía phòng trà kia cũng đã bắt đầu ôm hôn nhau đắm đuối.Địa điểm hẹn hò là do Utah Tụng Hương quyết định, nghe nói là Lý Khánh Châu đề xuất.Thứ nhất, đây là khu vực ngắm cảnh vô cùng hút khách của Goran, chủ yếu là tiếp đón du khách nước ngoài, mà các đôi tình nhân đang chìm trong tình yêu cũng sẽ không mảy may quan tâm người vừa lướt ngang qua mình trông có quen mặt hay không.
Thứ hai, an ninh trật tự nơi này khá tốt, khắp nơi là các đội tuần tra, lại gần bệnh viện.Vì buổi hẹn hò này, Tô Thâm Tuyết đã chuẩn bị rất nhiều thứ.Hôm nay cô mang một chiếc túi to, trọng lượng không hề nhẹ, trong túi có áo tắm của cả anh và cô, mũ che, kính mát và kem chống nắng.
Không chỉ thế, vì sợ anh không quen uống nước ở ngoài, cô còn chuẩn bị sẵn bình nước mà anh quen dùng.Bốn giờ rưỡi, Tô Thâm Tuyết đến quầy thanh toán, chi trả bằng tiền mặt.
Xem đi, để tránh phiền phức cho cả hai, cô còn chuẩn bị sẵn cả tiền mặt để chi tiêu.
Cô cũng không sợ bị người khác nhận ra.
Tóc mái dày kết hợp với gọng kính đen, lại thêm kỹ thuật hóa trang thượng thừa của chuyên gia trang điểm, đến cả Christie cũng không thể nhận ra cô.Thanh toán xong, Tô Thâm Tuyết vẫn chưa thôi hy vọng.
Cô tìm một nơi khác gần đó, dán mắt nhìn về phía phòng trà.Một lúc sau, sợ Utah Tụng Hương quên mất buổi hẹn, cô còn mượn cớ xác nhận lại địa điểm gặp gỡ để gọi cho anh, mà ở đầu dây bên kia, anh cũng hứa hẹn sẽ nhanh chóng đến nơi.Đến năm giờ, anh vẫn chưa xuất hiện.Cô vẫn chưa chịu thua, lấy điện thoại ra xem, trên màn hình không thông báo bất cứ cuộc gọi nhỡ nào.
Thậm chí, cô còn lên mạng lướt web.
Suốt mấy giờ qua, Goran không hề xảy ra bất cứ tình huống bất ngờ nào.Như vậy là… Utah Tụng Hương thất hẹn rồi.Lý do thất hẹn? Không biết.Như đã hẹn trước, bảy giờ rưỡi, Hà Tinh Tinh sẽ đến đón cô.Từ giờ đến bảy giờ rưỡi còn hai tiếng rưỡi.
Vất vả lắm cô mới có cơ hội được tự do không ai kè kè bên cạnh thế này.
Xét cho cùng, ai có thể nghĩ cô gái đeo túi cái to uỵch, trang điểm quê mùa kia lại là Nữ hoàng của đất nước này cơ chứ?Tô Thâm Tuyết quyết định nhân cơ hội này để vui chơi thỏa thích một phen, chơi một mình cũng được.Mua đồ uống thôi.
Đúng rồi, phải mua loại đồ uống có chỉ số phẩm màu được cho là vượt ngưỡng mà bình thường cô không được uống ấy.Đồ uống còn phải đi kèm với một chiếc hamburger cỡ lớn nữa.
Cô ngồi bắt tréo chân ngồi bên bờ biển, ăn ngấu nghiến.Ăn uống xong xuôi, Tô Thâm Tuyết mua vé vào một khu vui chơi.Ai nói cô không được ngồi tàu lượn siêu tốc chứ!Lúc tàu lượn siêu tốc từ trên cao lao xuống, Tô Thâm Tuyết ra sức hét to: "Utah Tụng Hương, sau này em sẽ không bao giờ hẹn hò với anh nữa!" Bởi lẽ, điều này thật sự quá khó chấp nhận, còn khó chịu hơn gấp trăm nghìn lần so với bộ tem lưu niệm của sân vận động Old Trafford, thậm chí còn quá đáng hơn cả việc anh trả lời sai hết tất cả những câu hỏi kiểm tra kia.Điều này có nghĩa là gì?Cô giáo ơi, em biết đáp án đấy.
Điều này cho thấy em đã yêu anh ấy nhiều hơn rồi, nhiều hơn trước kia gấp trăm nghìn lần.Điều này còn cho thấy rõ điều gì?Điều này còn thể hiện rõ, kể từ giây phút trải qua cảm giác đâm chồi rồi lại héo úa, trái tim này đã không thể chịu thêm gánh nặng được nữa.
Khi những vết hằn đầu tiên xuất hiện trên khóe mắt, tận đáy lòng cô đã dần khát khao có thể nép vào một bến bờ bình yên.Đã ngồi tàu lượn siêu tốc rồi, sao có thể thiếu vòng xoay ngựa gỗ đây?Hơn nữa, muốn ngồi vòng xoay ngựa gỗ thì không thể thiếu kem trà xanh.Vòng xoay ngựa gỗ đi một vòng, kem trà xanh trong tay ít đi một mẩu.
Vòng xoay ngựa gỗ xoay hết vòng thứ hai, kem trà xanh lại ít đi một chút nữa.
Đến khi vòng xoay ngựa gỗ đi hết năm vòng, kem trong tay đã bị cô ăn sạch.
Nhưng ngựa gỗ vẫn đang xoay, cô ăn nhanh quá rồi.Lúc vòng xoay dừng lại, Tô Thâm Tuyết vẫn đang ngồi trên con ngựa gỗ màu xanh nhạt.Nhân viên của khu vui chơi đến trước mặt cô, hỏi cô có sao không?Cô nói, vòng xoay ngựa gỗ còn đang xoay, nhưng cô đã ăn sạch kem mất rồi."Chỉ vì như thế thôi sao?" Nhân viên kia có vẻ vô cùng kinh ngạc.Sao mà phải kinh ngạc như thế cơ chứ.
Theo kế hoạch của cô,