Tháng Mười lại tới.Giữa tháng Mười, lần thứ hai Tô Thâm Tuyết đến gõ cửa nhà Lục Kiêu Dương, vẫn tranh thủ lúc đi dự sự kiện.Tính chất của sự kiện lần này là nhằm thúc đẩy phong trào xanh cho tất cả mọi người.
Tháng trước, Goran đã trở thành quốc gia đầu tiên trên thế giới có ngân hàng khí carbonic (CO2).Ngân hàng khí carbonic nhằm thống kê mức tiêu thụ điện, khí thải xe hơi, v.v, và lưu các số liệu tồn dư vào trang web.
Sau đó, ngân hàng khí carbonic sử dụng trí tuệ nhân tạo để tính toán lượng cây xanh cần trồng để cân bằng lượng khí thải.Với vai trò là Thống đốc Ngân hàng khí carbonic, Nữ hoàng đã tự mình làm gương, đi đến khu vực được chỉ định để trồng cây.Cô phải mất một ngày trời để hoàn thành việc trồng mười sáu cây xanh.Tranh thủ lúc nghỉ trưa, Tô Thâm Tuyết bảo Hà Tinh Tinh lái xe đưa cô đến chỗ ở của Lục Kiêu Dương.
Cô vẫn luôn nhớ đến phòng tranh của Lục Kiêu Dương.Lần này cô đã làm theo yêu cầu của Lục Kiêu Dương, gọi điện thông báo cho anh trước khi đến.Lục Kiêu Dương ra mở cửa, chàng trai trẻ đến từ Missisippi xuất hiện, đầu tóc gọn gàng, quần áo sạch sẽ.Tô Thâm Tuyết ngỏ ý muốn được tham quan phòng tranh của Lục Kiêu Dương.Một số bức tranh sơn dầu trong phòng tranh được phủ vải.
Lục Kiêu Dương nói rằng tranh vẽ là kế sinh nhai của anh.
Một bức tranh khỏa thân có thể mang lại cho anh một khoản thu nhập từ tám trăm đến một ngàn đô la Mỹ.Tiền bán tranh cộng thêm tiền típ, trung bình ba ngày bán được một bức tranh, Lục Kiêu Dương kiếm được bộn tiền.Đa số những người tìm đến Lục Kiêu Dương để vẽ tranh khỏa thân là các cô gái.
Cô nàng nóng bỏng hôm trước chỉ là một trong số những khách hàng đó.Không thể trở thành người mẫu khỏa thân thật thì có thể giả vờ.
Người mẫu Tô Thâm Tuyết đứng bất động một lúc.Vừa quay đầu lại, cô đã thấy Lục Kiêu Dương đang cầm cọ vẽ huơ lên giữa không trung.Cô hỏi anh đang làm gì, Lục Kiêu Dương trả lời rất thẳng thắn, "Tôi đang phác họa đường cong của Nữ hoàng." Ngừng một chút, anh hạ giọng thì thầm, "Nữ hoàng bệ hạ có dáng người mà mọi đàn ông đều mơ ước."Da mặt của chàng trai trẻ đến từ Missisippi dày thật đấy.
Nếu để đội cận vệ Hoàng gia nghe thấy những lời này, chắc chắn anh sẽ phải ở lại Goran trong ba năm.Cửa sổ hướng ra mặt đường cũng được đóng kín như rèm cửa.
Ghế sofa và bàn trà sạch sẽ gọn gàng, thậm chí trên bàn còn đặt vài món điểm tâm, bên cạnh những món điểm tâm mấy cây xanh.Tô Thâm Tuyết nhìn đồng hồ chằm chằm.
Khi kim giờ chỉ đến vị trí chính giữa, cô liền mỉm cười.
Lần trước Lục Kiêu Dương cũng chuẩn bị ăn trưa tầm giờ này.Thấy Lục Kiêu Dương đủng đỉnh như không, cô sốt ruột, đưa tay huơ huơ trước mặt Lục Kiêu Dương.Nét mặt Lục Kiêu Dương có vẻ như thắc mắc lắm.Cô xị mặt gợi ý: "Cậu nên chuẩn bị mỳ cà chua cho Nữ hoàng bệ hạ."Ngoài phòng tranh ra, đây là lý do thứ hai để Tô Thâm Tuyết đến đây.
Cô rất thích mỳ cà chua ở chỗ Lục Kiêu Dương.Nhưng thật đáng tiếc, thùng mỳ cà chua đã hết mất rồi.Song vẫn còn mỳ vị tiêu và cá mòi.Do đó, cuốn hồi ký của chàng trai trẻ đến từ Missisippi có thêm một đoạn: Thời còn trẻ, tôi rất vinh hạnh khi được chia sẻ cá mòi đóng hộp với Nữ hoàng, chúng tôi đã tranh nhau con cá mòi cuối cùng.
Nhưng cuối cùng chẳng ai ăn được con cá đó, bởi vì nó đã bị rơi xuống đất.
Vì chuyện đó, Nữ hoàng đã đá vào chân tôi một cú.Hồi ký đã hết.Lục Kiêu Dương dịu dàng nhìn cô.Có lẽ, trong khoảnh khắc đó, cô đừng nên xuất hiện trước mặt Lục Kiêu Dương nữa.Nhưng mà, đã đến lúc nói lời tạm biệt.Lục Kiêu Dương nói với cô, lần sau sẽ chuẩn bị cho Nữ hoàng thùng mỳ hải sản cùng mực đóng hộp.Cô hỏi anh có ngon không?"Ngon siêu cấp luôn." Lục Kiêu Dương cười đáp.Lúc đi xuống cầu thang, Tô Thâm Tuyết đã nghĩ đến hương vị của món mỳ hải sản và mực đóng hộp.Lần tiếp theo Tô Thâm Tuyết gặp Lục Kiêu Dương là vào cuối tháng Mười.Lần này, đến lượt Tô Thâm Tuyết ghi vào hồi ký: Năm hai mươi tám tuổi, tôi gặp phải một tình cảnh vô cùng xấu hổ.
Tôi trốn trong phòng tranh của chàng trai trẻ đến từ Missisppi tròn năm mươi phút.
Nguyên nhân là thế này, trong lúc tôi đang tham quan phòng tranh thì ông chủ phòng tranh của chàng trai trẻ đột ngột đến.
Tôi sợ chết khiếp, vội nấp dưới một tấm vải phủ tranh, trốn ở đó tận năm mươi phút.
Ông chủ phòng tranh kia lại còn rất hay chuyện, kể về vợ mình tận hai mươi phút, rồi lại mất thêm ba mươi phút nữa để nói về tình nhân của mình.Tháng Mười một đã tới.Ngày đầu tiên của tháng Mười một, Tô Jenny tới tìm Tô Thâm Tuyết.Tô Jenny không lọt vào danh sách "Mười thực tập sinh của số Một đường Jose."Vì việc này mà Tô Jenny phải nói đi nói lại tận ba lần rằng cô ta không thể tin được, cô tả cảm thấy là do các nhân viên đã sai sót nhầm lẫn.Vì chuyện này mà cô ta mới đến tận nơi.Cô ta còn nói, đây là lần đầu tiên cô ta làm một việc nghiêm túc đến vậy trong suốt mười chín năm cuộc đời.Tô Jenny không thể bị đánh trượt được, bởi vì cô ta đã chọn xong cả địa điểm tổ chức tiệc ăn mừng trúng tuyển rồi.Vậy cho nên?"Chị à, chị hãy giúp em gọi điện tới Văn phòng Thủ tướng Chính phủ, hỏi xem có phải bọn họ đã nhầm lẫn gì không." Tô Jenny giật giật tay áo của Tô Thâm Tuyết.Mới sớm ngày ra đã ngước đôi mắt thâm quầng gấu trúc, gọi một tiếng "chị" ngọt ngào tình cảm như vậy, cô còn có thể làm gì được nữa?Tô Thâm Tuyết gọi điện cho người phụ trách Văn phòng Thủ tướng.Danh sách không có gì sai sót, thậm chí, Tô Jenny còn chỉ được hơn một trăm điểm.Điểm đánh giá tổng kết chỉ đạt hơn một trăm điểm khiến Tô Jenny hơi bất ngờ.
Cô ta cứ tưởng mình phải đạt hơn năm trăm điểm cơ.Có lẽ cũng đúng như Tô Jenny đã nói, đây là chuyện cô ta làm một cách nghiêm túc nhất trong suốt mười chín năm qua.Điều đáng nói là gần đây Tô Jenny đã không còn hứng thú gì với Tổng thống Goran nữa.
Cô ta muốn trở thành một nhà văn, viết ra một tác phẩm vạch trần những góc khuất của bộ máy chính trị.
Cô ta còn nghĩ xong tên của cuốn sách rồi.
Nhưng đáng tiếc...!mới bắt đầu lẫm chẫm vào con đường viết văn đã bị ngáng đường rồi.Sau khi được Văn phòng Thủ tướng xác nhận không có nhầm lẫn gì, Tô Jenny chán nản ra về.Sau đó, Tô Thâm Tuyết nhận được tin, sau khi về nhà, Tô Jenny ru rú trong phòng.…Ban đêm, tại Số Một đường Jose.Trong lúc đi dạo sau bữa tối, Tô Thâm Tuyết kể cho Utah Tụng Hương nghe chuyện này.Utah Tụng Hương hoàn toàn không biết Tô Jenny đăng ký tham gia kỳ tuyển chọn này.
Anh biết rất ít về hoạt động "Thực tập sinh tại số Một đường Jose", cũng chưa từng gặp bất kỳ thực tập sinh nào tại số Một đường Jose, anh chỉ mang máng nhớ rằng hình như có một hoạt động như vậy.Vậy phải làm sao đây? Tô Jenny thậm chí còn nghĩ đến mối quan hệ mập mờ với ngài Thủ tướng ở Văn phòng Chính phủ nữa rồi.Nghĩ đến đây, cô hậm hực hất tay anh ra: Đều tại anh hết."Sao lại trách anh rồi?" Utah Tụng Hương khoanh tay trước ngực, tựa vào hiên nhà, vô cùng nhàn nhã ung dung.Cô không thèm để ý đến anh, quay người bước tiếp.Đi được một đoạn, không nghe thấy tiếng bước chân phía sau, cô quay đầu lại nhìn.
Utah Tụng Hương vẫn giữ nguyên tư thế cũ, hoàn toàn không có ý định đuổi theo cô.Hậm hực, cô phăm phăm quay lại, muốn trách anh tại sao lại không đuổi theo cô, nhưng lại cảm thấy mình có vẻ hơi vô lý.
Nếu cứ như vậy quay lại chỗ anh thì vô cùng mất mặt, mãi một lúc lâu sau...Vậy cô sẽ cho anh ba giây cơ hội.Chỉ cần anh gọi cô một tiếng "Thâm Tuyết" thì cô sẽ không giận dỗi chuyện anh không đuổi theo nữa.Ba giây trôi qua.Anh chẳng làm gì cả.Đột nhiên, tay cô bị kéo mạnh.Cô theo đà kéo, nhào vào lòng anh.
Lúc anh nâng cằm cô lên, cô còn ngập ngừng ra vẻ ỡm ờ.Suốt tuần qua, cô bận sự kiện, anh cũng bận việc, nên hai người chỉ toàn liên lạc qua điện thoại.
Ngày mai anh lại đi công tác.
Lần này, chuyến công tác của anh kéo dài tận một tuần.Nụ hôn chưa kéo dài được bao lâu, anh liền kéo cô rời đi.Vốn dĩ đây là buổi đi dạo sau bữa tối, nhưng anh không bước về phía vườn hoa mà là phòng ngủ của họ.
Cô khẽ nhắc nhở, "Ngài Thủ tướng ơi, nhầm hướng rồi.""Không nhầm đâu." Anh đáp.
"Đi...!dạo, không phải anh đã nói sẽ đi dạo cùng em sao?" Cô nhỏ nhẹ hỏi."Tô Thâm Tuyết, lúc này anh không thể đi dạo cùng em được."Anh đáp.
Chỉ trong chớp mắt, họ đã đến trước thang máy.
Anh ấn mở thang máy, một lần không đủ, anh ấn ba lần liên tiếp.
Cô định nhắc nhở anh, Tụng Hương, đừng làm hỏng nút bấm thang máy, nhưng cổ họng cô khô khốc.
Cánh cửa thang máy vừa mở ra, anh liền giật mạnh cô vào bên trong.
Cô được anh bế ra khỏi thang máy, khuôn mặt ửng hồng vùi vào ngực anh.Đêm khuya.Tô Thâm Tuyết lại nhắc đến chuyện của Tô Jenny với Tụng Hương.
Nói xong, còn thêm một câu, "Anh có thể gọi cho Văn phòng Thủ tướng, bảo...!bảo họ sắp xếp một vị trí không?"Khó khăn lắm, người đó mới chân thành gọi cô một tiếng "chị".Utah Tụng Hương không nói gì.Vì thế, cô chủ động hôn anh cho đến khi anh phải lật người đè lên cô.
Anh đưa tay vân vê vành tai cô, khàn giọng nói: "Đây có được coi là những lời bên gối mà Phu nhân Thủ tướng thầm thì với Thủ tướng không nhỉ."Cô cụp mắt, lí nhí đáp: "Chắc...!chắc là phải."Trời dần sáng.Cô cài cúc áo cho anh, hành lý của anh cũng được cô sắp xếp gọn gàng.
Đây là lần đầu tiên cô sắp xếp hành lý cho anh đi công tác.Hành lý đã được người phụ trách đời sống của anh mang đi rồi.Trong phòng ngủ lúc này chỉ còn cô và anh.
Cô vẫn mặc đồ ngủ, anh mặc quần áo chỉnh tề, bầu trời bên ngoài cửa sổ dần sáng.Hôm nay là cuối tuần.Đột nhiên, cô cảm thấy xót xa cho anh.
Hầu hết những người trẻ tầm tuổi anh lúc này đều đang ngủ nướng no nê.Sức mạnh của cái ôm thật là lớn."Sao thế?" Anh hỏi.Cô lắc đầu."Tô Thâm Tuyết." Anh bảo cô dừng lại, nhưng tay anh lại không hề đẩy cô ra.Cô tiếp tục ôm anh."Tô Thâm Tuyết" Lần này giọng anh có vẻ nhấn mạnh hơn, nhưng không có chút nào