Chương 81 NỬA THÁP BABEL (3)
Vậy nên, hình bóng trước mắt cô lúc này không phải là ảo ảnh sao? Định thần lại, cô rối rít, "Xin chào, ngài Thủ tướng."
Đợi chờ suốt hai mươi mốt ngày, cảnh tượng mà Tang Nhu luôn hình dung đã thành sự thật.
Cô đứng trước mặt anh, chào một tiếng, "Xin chào, ngài Thủ tướng."
Trong tưởng tượng của cô, cảnh tượng này sẽ diễn ra trên một hành lang, một lối đi, hoặc tại một bục diễn thuyết ngoài trời. Có vài người theo sau anh, vừa nhìn thấy anh, cô sẽ cùng đồng nghiệp bước qua một bên, khi anh đi ngang qua cô, cô sẽ cất tiếng chào "Xin chào, ngài Thủ tướng" đồng nhịp với mọi người.
Nhưng Tang Nhu không thể ngờ được rằng, cô lại gặp anh ở khu vực bàn trà, chẳng có ai theo sau anh, cô cũng không đứng cùng đồng nghiệp.
Một lúc lâu sau, cô cũng không biết nên làm thế nào cho phải.
"Tôi nói này, cô thực tập sinh," anh nhìn cô cười cười trêu chọc, như thể anh khá thích thú khi thấy cô luống cuống, anh nghiêng người về phía trước, "Có thể rót cho tôi cốc nước không?"
Cô hoàn hồn, rối rít, "Vâng, thưa ngài Thủ tướng."
"Ngài Thủ tướng, xin ngài đợi một chút." Cô lóng ngóng mở tủ, tìm kiếm chồng cốc dùng một lần. Khi rút một chiếc cốc giấy ra, cô lại ngập ngừng. Tang Nhu không dám chắc liệu ngài Thủ tướng có dùng cốc giấy dùng một lần không. Theo như lời đồng nghiệp trong phòng Thư ký chia sẻ, Thủ tướng tương đối kỹ tính đối với đồ dùng sinh hoạt hằng ngày.
Cô không dám quay lại, cất tiếng hỏi: "Ngài Thủ tướng, anh cũng dùng cốc giấy dùng một lần chứ?"
"Đương nhiên rồi."
Tang Nhu thở phào. Ở đây chỉ có cốc giấy dùng một lần thôi. Khu vực bàn trà này chỉ dành cho nhân viên thư ký. Khu vực trà nước của Thủ tướng ở chỗ khác, chỉ có Thư ký trưởng mới có chìa khóa, mà người đó không có ở đây.
Sau khi rót đầy hai phần ba cốc nước đưa cho Utah Tụng Hương, Tang Nhu đứng sang một bên, hai tay buông thõng xuống.
Cô không thể tò mò mở to mắt nghiên cứu cách ngài Thủ tướng uống nước, nhưng có thể quan sát qua tấm gương dài.
Đương nhiên là cô chỉ dám nhìn trộm thôi.
Tang Nhu vừa mong anh uống cốc nước ấy thật nhanh, lại vừa mong anh đừng uống hết nước quá sớm.
Trong không gian nhỏ bé này, sự hiện diện của anh làm cô choáng ngợp.
Chiếc cốc giấy trống rỗng được trả về tay Tang Nhu.
"Ngài Thủ tướng, anh còn cần gì nữa không?" Cô trịnh trọng hỏi.
"Không cần nữa."
Utah Tụng Hương rời đi rồi, Tang Nhu vẫn đứng ngơ ngẩn trong khu vực bàn trà hồi lâu.
Lúc rời khỏi văn phòng, Tang Nhu còn mang theo cả chiếc cốc giấy mà Utah Tụng Hương đã dùng.
Cơn mưa trắng trời khiến Tang Nhu ảo não. Cô không mang theo ô, nhưng cô cần phải về nhà. Ở nhà vẫn còn khá nhiều việc cần làm. Khẽ cắn chặt răng, Tang Nhu quyết định tắm mưa, nhưng có người đã cản cô lại.
Là người bảo vệ của trung tâm quản lý nhân viên.
Người bảo vệ đưa cho Tang Nhu một chiếc ô. Đó là chiếc ô mà chỉ riêng số Một đường Jose mới có. Tang Nhu cảm động, hỏi người bảo vệ làm sao có được chiếc ô đó.
Người bảo vệ nói rằng vệ sĩ của Thủ tướng đã đưa nó cho anh ta. Vệ sĩ của Thủ tướng cũng nói rằng sẽ có người trong Văn phòng Thư ký cần đến nó.
Chiếc ô màu đen, to lớn và chắc chắn, cầm chiếc ô này đi giữa trời mưa sẽ không lo bị nước mưa hắt vào.
Cô cầm chặt chiếc ô, rời khỏi văn phòng làm việc, bước về trạm đợi xe buýt, mỉm cười với bất kỳ ai cô gặp trên đường.
Tang Nhu nhớ lại, dường như đã có một người nói vào bên tai cô.
"Rồi sẽ có người quan tâm cô, chỉ cần cô dám cố gắng phấn đấu."
…
Tối nay vừa có trận mưa to, Tô Thâm Tuyết mở cửa thư phòng ra đã nhìn thấy Utah Tụng Hương.
Cái con người này, chẳng phải đã nói là hôm nay sẽ không đến sao.
Hôm nay sẽ là ngày mà con trai trưởng nhà Utah ghét nhất trong tuần. Anh luôn phàn nàn vì hồ sơ trên bàn làm việc chất cao như núi.
Từ khi Tô Thâm Tuyết lấy danh nghĩa dưỡng bệnh về vùng ngoại ô, Utah Tụng Hương tới thăm cô vào mỗi cuối tuần. Nếu có thể, anh cũng sẽ tới vào thứ Tư nữa.
Hôm qua là cuối tuần, đêm qua anh vừa mới ở đây, sáng nay mới rời đi.
Sáng nay mới đi, tối lại tới.
Đối với sự xuất hiện đột ngột của anh, Tô Thâm Tuyết vui mừng khôn tả. Đương nhiên, cô không trưng hết niềm hạnh phúc của mình ra. Nếu không, con trai trưởng nhà Utah lại vênh mặt đắc ý cho xem.
Cô từ tốn bước đến gần, hỏi anh tại sao lại đến đây.
Anh chẳng nói chẳng rằng, cứ lặng lẽ ngắm nhìn cô.
Con người này, vừa nhìn đã biết là anh vào đây từ cửa sau rồi. Cây cối ở khu vực cửa sau không được tỉa tót, vừa qua một cơn mưa lớn, những tán cây vương đầy nước mưa, nhỏ xuống ướt thẫm vai và tóc anh.
Khu nghỉ dưỡng nằm ở vùng núi, đêm xuống nhiệt độ sẽ giảm đột ngột, như vậy anh sẽ ốm mất thôi.
Nhưng ngay lúc này đây, cô lại không mang theo khăn tay hay những thứ tương tự. Cũng may là chiếc áo khoác cô đang mặc làm bằng chất liệu cotton thấm nước. Cô nắm chặt tay áo, nhón chân, lau đi những giọt nước mưa trên vai anh.
Khi cô đang định lau tóc cho anh, anh nắm lấy tay cô.
Kéo nhẹ một cái, cô ngã nhào vào lòng anh, anh cứ thế ôm lấy cô.
Cái ôm kéo dài lâu thật lâu.
Cũng không biết là bao lâu, lâu đến mức cô suýt nữa thì nằm ngủ luôn trong vòng tay anh rồi.
Trước đây mỗi khi Utah Tụng Hương tới, bọn họ đều ngủ trong phòng riêng.
Việc ngủ riêng phòng là do chính cô yêu cầu. Mặc dù bác sĩ nói ngủ chung cũng không vấn đề gì, nhưng cô vẫn sợ mình sẽ lây bệnh cho anh.
Thế nhưng đêm nay anh không thể cho phép điều đó. Cũng không có gì sai khi nói rằng ngài Thủ tướng bị vợ hắt hủi lạnh nhạt khá lâu rồi.
Được rồi, cô còn có thể nói gì được nữa chứ? Vậy thì cô ngủ trên giường, anh ngủ ở sofa là được chứ gì. Nếu còn thấy không ổn, thì anh ngủ trên giường, còn cô nằm sofa vậy.
"Anh phản đối." Utah Tụng Hương giơ hai tay lên.
Anh cũng thể hiện sự phản đối của mình bằng hành động. Anh bế xốc cô lên, quẳng xuống giường, chỉ bằng một cú nhào tới như cầu thủ bóng đá, anh đã giữ chặt cô dưới thân mình.
"Suốt cả cuối tuần, tôi vẫn luôn muốn quấn lấy anh ấy, chẳng cần làm gì cả. Bạn có thể nói là khá nhàm chán, nhưng mà không, chẳng hề nhàm chán chút nào. Tôi còn bận đếm lông mi của anh ấy nữa kìa. Chiều nay tôi đã thử đếm đi đếm lại số lông mi của anh ấy đến tận ba mươi bảy lần." Đây là topic mà Tô Thâm Tuyết đọc được trên một diễn đàn cách đây không lâu.
Lúc này đây, Tô Thâm Tuyết đã phần nào hiểu được cảm giác đó.
Tốn thời gian vào việc đếm lông mi của một người đàn ông, càng đếm càng thấy hào hứng, nghe qua thật nhàm chán biết bao.
Nhưng cô đã làm việc nhàm chán ấy từ lâu rồi.
Điều khiến Tô Thâm Tuyết thấy thích thú là Utah Tụng Hương cũng không cho rằng đó là việc nhàm chán gì.
Anh cứ mặc kệ cô thôi.
Dần dần, dần dần, mí mắt cô trĩu nặng.
Trong cơn mơ màng, Tô Thâm Tuyết nghe thấy Utah Tụng Hương gọi tên mình.
"Dạ." Cô ậm ừ đáp.
"Tô Thâm Tuyết."
"Dạ."
"Em nhắc lại một lần nữa những lời trước đây em từng nói với anh đi."
"Những lời gì cơ?"
"Đừng ga lăng ngọt ngào với những cô gái khác."
"Đừng nở nụ cười khi đứng trước mặt cô gái khác."
Đừng ga lăng ngọt ngào với những cô gái khác. Đừng nở nụ cười khi đứng trước mặt cô gái khác? Cô đã từng nói như vậy sao? Nghĩ lại xem nào, dường như, đúng là cô đã từng nói như vậy thật.
Một tiếng gọi Tô Thâm Tuyết kéo cô quay lại thực tại.
"Em buồn ngủ." Cô nói với anh.
"Tô Thâm Tuyết, anh đang đợi em nhắc lại những lời đó với anh." Anh nói với cô.
Những lời đó là những lời gì. Tô Thâm Tuyết động não hồi lâu mới nhớ ra. Cô vẫn chưa nói sao?
Được rồi.
Cô cựa quậy trong lồng ngực anh, tìm tư thế thoải mái hơn, thì thầm: "Đừng ga lăng ngọt ngào với những cô gái khác. Đừng nở nụ cười khi đứng trước mặt cô gái khác."
Như vậy là được rồi chứ.
Nhưng Utah Tụng Hương nói là vẫn còn, trước kia cô còn nói nhiều điều nữa.
"Em không nhớ ra được, em buồn ngủ quá, mai nói tiếp được không?"
"Không được."
Vậy trước đây cô đã nói gì chứ? Bất kể là gì thì cô cũng không thể nhớ ra được. Lúc này, tâm trí cô đã trôi miên man rồi.
"Thâm Tuyết."
"Dạ."
"Trước đây em còn nói rằng ‘Đừng nở nụ cười trước mặt cô gái rất gầy với đôi mắt rất to kia.’ Thâm Tuyết, anh cần em nói lại câu đó. ‘Đừng nở nụ cười khi đứng trước cô gái nhỏ bé với đôi mắt to tròn kìa.’ Thâm Tuyết, anh muốn em thêm cả tên của anh vào trước câu nói này."
Cái con người này... thật là kỳ lạ quá. Sự kỳ lạ khó giải thích này khiến đầu óc cô quay cuồng choáng váng.
Nhưng nếu mà không nói thì chắc chắn anh sẽ không để cho cô ngủ.
Vậy đi, làm theo ý muốn của anh vậy.
Đúng rồi, còn phải thêm cả tên của anh vào trước câu nói đó nữa.
Cô nhắm mắt lại, yếu ớt lặp lại những điều anh muốn cô nói một cách máy móc.
"Tụng Hương, đừng nở nụ cười khi đứng trước cô gái nhỏ bé có đôi mắt to tròn kia."
Lần này, được rồi chứ?
Có lẽ phải mất một lúc lâu, cũng không rõ là bao lâu, cô mới nghe thấy anh trả lời.
"Tô Thâm Tuyết, anh nghe em."
Trong cơn mơ màng, cô còn nghe thấy anh nói, "Thâm Tuyết, cô ấy đã trở thành thực tập sinh tại số Một đường Jose."
"Thâm Tuyết, vài tuần nữa, cô ấy sẽ rời khỏi đây."
"Thâm Tuyết, anh đảm bảo với em, sẽ chẳng có gì thay đổi cả."
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết đã nằm mơ.
Cô không biết trong mơ đã xảy ra chuyện gì, nhưng cô biết giấc mơ đó tràn ngập cay đắng đau khổ. Vị đắng đó làm cô muốn khóc, nhưng mắt cô lại khô khốc.
Tỉnh lại từ cơn mộng, Utah Tụng Hương đã không còn ở