Chương 83 NỬA TÒA THÁP BABEL (5)
Ngày hôm sau, Utah Tụng Hương làm bữa sáng cho Tô Thâm Tuyết.
Bữa sáng đúng là có làm, nhưng người làm thì không thấy bóng dáng.
"Hôm nay ngài Thủ tướng đi làm sớm hơn bình thường hai mươi phút." Quản gia nói cho cô biết.
Nghe thấy thế, cô cũng chỉ gật đầu, không hỏi thêm nữa.
Tô Thâm Tuyết phải quay về trang trại nghỉ dưỡng ở vùng ngoại ô trước mười giờ sáng.
Tám giờ hai mươi phút, xe được lái ra khỏi bãi đỗ xe của số Một đường Jose.
Cô ngồi trên xe, đờ đẫn nhìn cảnh vật quen thuộc ngoài đường. Không biết cô đã nhìn bao lâu, cũng không biết xe đã di chuyển đến đoạn nào, cô nói với Hà Tinh Tinh: "Đưa tôi đến chỗ Lục Kiêu Dương."
"Nữ hoàng phải trở về trang trại trước mười giờ." Hà Tinh Tinh bình tĩnh đáp, xe tiếp tục lăn bánh về phía trước.
Tô Thâm Tuyết nhìn xuống mũi giày mình, nói: "Hà Tinh Tinh, nếu cô muốn thấy Nữ hoàng của đất nước này cứ bệnh mãi không dứt, thì cứ việc không nghe lời tôi đi."
Các bác sĩ kia luôn miệng nói bệnh tình của Nữ hoàng đã dần khởi sắc.
Tuy nhiên, họ không hề biết, đôi mắt đang nhìn vào gương kia càng ngày càng vô hồn. Họ càng không biết rằng, vào những lúc chỉ có một mình, đôi mắt kia cũng chỉ biết đờ đẫn nhìn chằm chằm về một hướng, đến tận khi khóe mắt đẫm lệ, chỉ cần chớp mắt một cái thôi, những giọt lệ ấy sẽ rơi xuống không ngừng như chuỗi ngọc bị đứt. Những lúc như thế, cô thậm chí còn lười đưa tay lên lau, để mặc cho đến khi nước mắt tự ngừng rơi.
Còn khóc được là còn tốt. Có những khi, ngay cả nước mắt cũng cạn khô.
Tô Thâm Tuyết cảm thấy, không rơi một giọt nước mắt nào còn đáng sợ hơn cả việc nước mắt rơi lã chã không ngừng.
Tụng Hương, tại sao anh chưa bao giờ nhận ra rằng, đôi mắt vẫn luôn hướng về anh kia đang dần thay đổi?
Chủ nhân của đôi mắt ấy vốn là vợ của anh cơ mà?
Chiếc xe chạy thẳng về hướng nơi ở của Lục Kiêu Dương.
Tiếc rằng, cửa phòng của Lục Kiêu Dương hiện đang đóng chặt. Đúng rồi, chàng trai trẻ đến từ bang Mississippi có nói, trước khi đến nhớ gọi điện thoại báo cho anh trước.
Không sao, cô có thể đợi.
Thế là, trong hồi ký của chàng trai trẻ đến từ Mississippi lại có thêm một dòng nữa: Khi còn trẻ, một Nữ hoàng xinh đẹp đã dành thời gian đứng chờ tôi trước cửa phòng trọ tôi thuê.
Nhảm nhí, nói như thể cô chung tình với anh lắm không bằng.
Tô Thâm Tuyết cười thầm nghĩ.
Đến chín giờ rưỡi, Lục Kiêu Dương vẫn chưa xuất hiện, Hà Tinh Tinh đã lên thúc giục hai lần rồi. Thế nhưng lần này, Tô Thâm Tuyết rất cố chấp, hôm nay cô quyết tâm phải gặp Lục Kiêu Dương cho bằng được.
"Tôi nhất định phải gặp được cậu ấy!" Cô nói, còn luôn miệng cảnh cáo Hà Tinh Tinh, không cho cô ấy nhìn cô bằng đôi mắt thương hại. Cô không phải một kẻ đáng thương, cô huênh hoang, "Tôi cũng có bạn rồi."
Tô Thâm Tuyết cũng có bạn rồi. Nghĩ đến đây, cô lại cụp mắt, nước mắt chực trào ra.
Cô để mặc nước mắt rơi xuống, chỉ cần cô luôn cúi đầu, sẽ không một ai phát hiện ra Nữ hoàng đang khóc đâu.
Con trai nhà Utah có biết ấm áp có nghĩa là gì không? Có biết ấm áp có nghĩa là gì khi trao sự ấm áp cho người khác không?
Đồ ngốc, một câu "Tụng Hương, em yêu anh" của Tô Thâm Tuyết cũng chính là một loại hơi ấm đấy thôi.
Câu "Tụng Hương, em yêu anh" ấy của Tô Thâm Tuyết như đang từng bước dẫn đường. Cô muốn nói với anh rằng, Tụng Hương, anh đừng sợ, tình yêu sẽ không nuốt chửng anh đâu. Có lẽ khi yêu, người ta sẽ khó tránh khỏi tổn thương người khác và bị tổn thương. Nhưng dù khó khăn thế nào, người ta cũng sẽ phấn đấu hết mình. Tất cả cũng chỉ vì một giây phút ngọt ngào tận tim gan mà thôi.
Dù sao đi nữa, tốt nhất đừng đợi cho đến tận khi chúng ta đều đã già rồi mới biết trân trọng.
Đúng lúc này, một mảng màu hồng chợt thấp thoáng xuất hiện. Hóa ra chính là chàng trai trẻ đến từ Mississippi đang mang đôi giày màu hồng công chúa, tay xách theo túi mua sắm bước đến.
Thật tốt quá đi thôi. Mà điều còn tốt hơn cả là, túi mua sắm nào trong tay người này cũng đều to oạch, trông đầy ụ thế kia.
Mãi đến khi trước mắt đã sáng rõ, Tô Thâm Tuyết mới ngẩng đầu lên, nở nụ cười với Lục Kiêu Dương.
Tuy vậy, vẻ mặt của anh lại khiến cô cảm thấy phẫn nộ.
Vẻ mặt của anh cũng giống hệt như Hà Tinh Tinh vậy, cũng đang nhìn cô bằng ánh mắt thương hại. Cô có đến đây để bị người khác thương hại đâu cơ chứ?
Chẳng biết vì sao, hôm nay cô đặc biệt căm ghét việc người khác nhìn mình bằng ánh mắt như thế.
Cô đứng thẳng người lên, không thèm nhìn Lục Kiêu Dương, cũng không thèm chào tạm biệt.
Anh vội kéo tay cô lại: "Nữ hoàng bệ hạ, trước mặt cô lúc này là một chàng trai vừa bị một cô gái từ chối đến lần thứ năm, rất cần được an ủi đấy."
Từ chối đến lần thứ năm ư? Bị từ chối thì chắc khó chịu lắm, mà an ủi bạn bè cũng là chuyện không thể chối từ.
Nghĩ vậy, cô liền miễn cưỡng theo anh vào nhà. Cô cũng không khước từ mấy túi mua sắm to oạch kia.
Mà đương nhiên, an ủi bạn bè trước vẫn quan trọng hơn. Mà điều kiện tiên quyết để an ủi là tìm kiếm triệu chứng của vấn đề.
Tuy vậy, Lục Kiêu Dương lại không hề có chút biểu hiện nào ra vẻ chán chường vì thất tình. Anh cứ bận rộn sắp xếp lại phòng ốc. Nữ hoàng đích thân đến đây khiến anh không thể không dọn dẹp ghế sofa và bàn trà gọn gàng.
"Trông cậu không giống một người thất tình chút nào cả." Tô Thâm Tuyết u ám nhận xét.
Tay Lục Kiêu Dương khựng lại, ánh mắt đầy vẻ khó hiểu.
"Đừng nói với tôi là cậu không hề thất tình đấy nhé?"
"Chẳng lẽ tôi có nói với cô là tôi thất tình à?"
"Cậu nói cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần!"
"Nữ hoàng bệ hạ của tôi ơi!" Lục Kiêu Dương vỗ trán, "Bị một cô gái từ chối cũng có thể không liên quan đến thất tình cơ mà."
"Nhưng cậu nói, cậu bị một cô gái từ chối đến năm lần."
"Thưa Nữ hoàng, nghề nghiệp hiện tại của tôi là họa sĩ vẽ tranh khỏa thân, xác suất bị từ chối khi mời một cô gái làm người mẫu còn cao hơn nhiều so với khi mời một cô gái đi xem phim hay đi ăn nữa đấy." Lục Kiêu Dương phẫn nộ nói.
"Có nghĩa là, cô gái kia từ chối cậu năm lần là vì cậu mời cô ấy làm người mẫu ư?"
"Đương nhiên rồi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác phái đi hẹn hò đâu đấy."
Tô Thâm Tuyết lại ném cho anh vẻ mặt khinh bỉ.
"Tôi không nói khoác đâu, quả thật tôi chưa từng bị người khác phái từ chối, chứ không phải đang cố khoe mẽ với Nữ hoàng rằng tôi là một kẻ đến cây tre cũng phải lòng đâu." Chàng trai trẻ đến từ Mississippi thủ thỉ, "Không bị từ chối có thể có liên quan đến kỹ xảo ngỏ lời, từ lời nói đến thái độ, đương nhiên là còn phải biết mình biết ta nữa."
"Chẳng hạn như, tôi có cơ hội gặp Scarlett, đầu óc tôi nóng lên, liền chạy đến chỗ cô ấy nói rằng, ‘Xin hỏi, cô có đồng ý đi ăn cùng tôi không?’ Từ trước đến nay, tôi thường mặc kệ những giây phút xúc động bất chợt như thế, tôi lại càng không muốn giết thời gian rảnh rỗi của bản thân bằng cách hôm nay lấy lòng cô gái này, hôm sau lại dụ dỗ một cô gái
khác. Một khi cô gái tôi có cảm tình thật sự xuất hiện, tôi sẽ làm bài tập cùng cô ấy xong rồi mới đi ăn. Đó cũng chính là lý do tôi chưa bao giờ bị từ chối khi mời người khác hẹn hò đấy."
Nghe cũng có vẻ cũng có lý đấy chứ.
Tô Thâm Tuyết lại hỏi Lục Kiêu Dương, liệu anh có đủ khả năng hẹn Scarlett cùng đi ăn tối với mình không.
"Dĩ nhiên là có chứ, có điều tỷ lệ thành công chỉ khoảng một phần trăm mà thôi. Không những thế, một phần trăm này cũng chỉ có thể xảy ra trong trường hợp Scarlett bị ấm đầu nữa là đằng khác." Chàng thanh niên đến từ Mississippi thản nhiên đáp.
Có thể làm bạn với một người thẳng thắn thế này quả thật không tồi chút nào.
Cuối cùng cũng đã đến tiết mục mà Tô Thâm Tuyết mong đợi nhất: Xử lý túi mua sắm.
Hai người ngồi bệt xuống đất.
Tô Thâm Tuyết vạch một túi mua sắm ra, mặt mày hớn hở. Mấy thứ trong túi đều là mì cốc, đồ hộp, à đúng rồi, còn có cả khoai tây chiên mà cô thích.
Tiếc là cô không thể mang mấy thứ này về Cung điện Jose được, mà nơi này cũng không phải là Cung điện Jose.
Giờ là lúc thời gian tranh cướp bắt đầu.
Cô vừa ôm mì cốc, vừa ôm khoai tây chiên, mắt nhìn hau háu vào hộp cá mòi, luôn miệng nhận cái này của tôi, cái kia cũng của tôi nốt.
Mặc dù cô không thể mang mấy thứ này về, nhưng cô có thể gửi lại chỗ Lục Kiêu Dương. Lần sau đến đây, mấy thứ này vẫn là của cô.
Lục Kiêu Dương chỉ nói, "Nữ hoàng bệ hạ không thể làm thế được, cái gì cô cũng muốn nhận về, vậy tôi ăn cái gì đây?"
Cô liếc mắt nhìn sang, hình như tên này nói cũng đúng.
Cô chỉ để lại cho Lục Kiêu Dương mấy thứ mà cô không thích lắm như khoai tây chiên vị cà rốt và dưa chua, trong khi lãnh thổ của cô lại chất đầy đống lớn đống nhỏ.
Tô Thâm Tuyết nghĩ ngợi chốc lát, sau đó đẩy hộp cá mòi nhỏ nhất về phía Lục Kiêu Dương.
"Cho cậu cái này đấy." Cô nói vẻ tiếc nuối.
Lục Kiêu Dương lại không thèm nhúc nhích, mắt cứ nhìn cô chòng chọc.
Ánh mắt tên này có vẻ hơi kỳ quái rồi đấy.
Cô nghĩ, có lẽ anh bất mãn vì được chia phần ít quá, suy cho cùng thì anh mới là người bỏ tiền ra mua.
Thế là, Tô Thâm Tuyết đành đẩy về phía Lục Kiêu Dương thêm một lọ củ cải ngâm chua ngọt. Trong tay cô hiện có tận ba lọ này. Đây là món ăn truyền thống từ nước ngoài, có thể ăn cùng với mì cốc.
Ấy thế mà, Lục Kiêu Dương vẫn không hề động đậy, mà cô lại không nhân nhượng thêm nữa.
"Lục Kiêu Dương, dù thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ không cho cậu thêm bất cứ thứ gì nữa đâu đấy."
Phiền chết đi được, không thèm phản ứng tí nào cả.
Chàng thanh niên Mississippi này càng lúc càng không coi cô ra gì rồi. Đúng là cô có ở đây ăn chực uống chùa. Nhưng lần trước cô đã dùng danh nghĩa Nữ hoàng nhận lời anh, nếu có một ngày anh muốn đến Goran định cư an hưởng tuổi già, cô nhất định sẽ cho anh một mảnh đất vô cùng đẹp vừa gần sông lại vừa gần núi rồi còn gì.
"Lục Kiêu Dương, nếu cậu còn như thế nữa, tôi sẽ thu hồi mảnh đất kia đấy." Cô nhíu mày nói.
Ấy thế mà, anh vẫn không nói năng gì, cũng không hề nhúc nhích.
"Lục Kiêu Dương, tôi cho cậu một giây, lên tiếng nói chuyện ngay lập tức cho tôi." Tô Thâm Tuyết hung hăng cảnh cáo.
"Nữ hoàng bệ hạ, cô cần tôi nói gì sao?" Cuối cùng anh cũng chịu mở miệng.
"Đương nhiên rồi." Tô Thâm Tuyết liếc anh, "Nhưng tôi cấm tiệt cậu than phiền chuyện tôi cướp nhiều đồ mà lại chỉ chia cho cậu có một ít thế kia đấy."
"Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu." Lục Kiêu Dương nói.
Ặc…
Mặc dù câu nói này của chàng trai trẻ đến từ Mississippi khá êm tai, nhưng không nên nằm trong khuôn khổ nói chuyện của hai người họ. Nói thế nào đi nữa, cô cũng là Nữ hoàng, lại còn là… một người phụ nữ đã có gia đình.
"Lục Kiêu Dương, mấy câu như ‘Tô Thâm Tuyết, cô thật đáng yêu’