Chương 85 NỬA TÒA THÁP BABEL (7)
Ngày thứ hai sau khi trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết đến bệnh viện thăm Tang Nhu.
Chỉ có vài người biết nguyên nhân Tang Nhu nằm viện. Kính chống đạn trên tầng thượng số Một đường Jose bị sập xuống đã loại bỏ nguyên nhân do tai nạn.
Nói cách khác, nguyên nhân phá hoại do con người.
Mấy ngày trước, người dân thành phố Goose không biết rằng: Mức độ an toàn của thành phố này đã được âm thầm đặt đến mức cao nhất.
Những khu phục vụ công cộng dành cho du khách gần số Một đường Jose bị gián đoạn do sự cố đã hoạt động trở lại. Hải quan tiến hành sàng lọc và hạn chế số người nhập cảnh vào Goran. Dân nhập cư từ châu Phi và Ả Rập khi sử dụng phương tiện giao thông công cộng phải bị lục soát với mức độ khác biệt.
Tấm kính chống đạn ở số Một đường Jose đột ngột rơi xuống cũng dẫn đến việc Nữ hoàng trở về Cung điện Jose trước dự định.
Tối qua Tô Thâm Tuyết mới biết được những chuyện trên, mà có lẽ cô chỉ hiểu được một phần năm hoặc một phần mười chuyện này thôi.
Một ngày sau khi tỉnh lại, Tang Nhu đã được đưa về phòng bệnh bình thường. Hộ lý chịu trách nhiệm chăm sóc Tang Nhu chỉ biết người bệnh là thực tập sinh ở số Một đường Jose.
Tô Thâm Tuyết thăm Tang Nhu với danh nghĩa bạn của anh trai bệnh nhân. Trước khi đến, Hà Tinh Tinh đã liên lạc trước với bệnh viện. Lúc cô đến, phòng bệnh chỉ có một mình Tang Nhu.
Vừa nhìn qua, Tô Thâm Tuyết đã thấy rõ sự thay đổi của Tang Nhu.
Dù Tang Nhu luôn che giấu theo bản năng, nhưng chỉ một cái liếc, một lần ngoái nhìn, một ánh mắt chăm chú đã không thể che khuất tia sáng long lanh dưới đôi mắt ấy.
Cô gái trước mặt đã bảo vệ chồng cô bình yên vô sự, cũng bảo đảm cho mọi cơ quan của đất nước này có thể vận hành một cách an toàn cho đến tận bây giờ.
Tiếng "Cảm ơn" đối với Tang Nhu xuất phát từ tấm lòng.
Ngoài tiếng "Cảm ơn", Tô Thâm Tuyết không nghĩ ra nổi mình nên nói gì với Tang Nhu.
Cô biết, trong không gian chỉ có cô và Tang Nhu này, mọi ngôn từ kéo dài câu chuyện đều là lời nói không thật lòng.
Nhưng dù gì cô cũng đến thăm bệnh nhân, không thể chỉ nói một từ cảm ơn rồi ra về được. Tô Thâm Tuyết quyết định đứng trước cửa sổ, chờ thời gian trôi đi, Tang Nhu cũng đi đến cửa sổ.
Mấy lần gặp gỡ trước, Tô Thâm Tuyết toàn là người hỏi, và Tang Nhu trả lời.
Lần này thì ngược lại.
"Nữ hoàng bệ hạ, nghe nói khoảng thời gian trước cô bị ốm à?"
"Ừ."
"Bây giờ cô đã khỏe hơn chưa?"
"Khỏe rồi."
"Nữ hoàng bệ hạ, cô nhớ phải chú ý nghỉ ngơi."
"Tôi sẽ chú ý, cảm ơn."
Tô Thâm Tuyết nán lại phòng bệnh khoảng mười lăm phút.
Lúc rời đi, Tô Thâm Tuyết nghe thấy câu nói "Xin lỗi" khe khẽ từ Tang Nhu qua cánh cửa phòng bệnh.
Không lâu sau đó, Tô Thâm Tuyết đã biết câu "Xin lỗi" của Tang Nhu mang ý nghĩa gì.
Trong đêm thoang thoảng mùi thuốc sát trùng, cô gái trẻ tỉnh lại từ giấc chiếm bao. Cảnh tượng trong mơ làm trái tim cô đập thình thịch.
Trong mơ, cô khoe trọn cơ thể trẻ trung của mình trước người đàn ông ấy. Hãy nhìn em, ôm em, gọi em "Tiểu Nhu" như đêm lửa trại ấy, như tiếng thét "Tiểu Nhu" lẫn trong tiếng xe cứu thương. Anh có muốn không? Có muốn em không? Nếu muốn, Tiểu Nhu có thể cho anh tất cả. Tiểu Nhu bằng lòng cho anh tất cả, không cần bất kỳ sự đền đáp nào.
Choàng tỉnh giấc, cô ôm trái tim đập rộn rã đến đứng trước gương.
Người trong gương có một đôi mắt sáng long lanh, thậm chí ánh sáng trong đôi mắt long lanh ấy không thể nào che giấu nổi, dù là ban ngày hay đêm tối.
Sau đêm đó, cô mơ mộng hão huyền.
Là giấc mộng đột phá tâm lý xâm chiếm cả sinh lý.
Trên đường trở về Cung điện Jose, Tô Thâm Tuyết thấy trung tâm thương mại đang bán các sản phẩm liên quan đến sinh nhật Nữ hoàng.
Cô chợt nhớ ra, chỉ còn chưa đầy hai mươi ngày nữa là đến sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô.
Hà Tinh Tinh nói với cô, gần đây Văn phòng Thư ký của Nữ hoàng đã tổ chức mấy cuộc họp khẩn cấp vì sinh nhật hai mươi chín tuổi của cô. Nguyên nhân đến từ vấn đề an toàn của thành phố Goose dạo gần đây.
Trong lúc chờ đèn đỏ, Tô Thâm Tuyết nhìn thấy biển chỉ đường ghi tên một con phố. Con phố này khá quen thuộc. Ngẫm nghĩ một lát, Tô Thâm Tuyết mới nhớ ra đó là con phố nơi Lục Kiêu Dương đang sinh sống.
Không biết Lục Kiêu Dương có ăn vụng hết đồ cô gửi lại nhà anh không nữa?
Bây giờ còn chút thời gian, cô nên kiểm tra đột xuất mới phải.
Kiểm tra đột xuất, nghe thật thú vị.
Nhưng Hà Tinh Tinh từ chối cô bằng khuôn mặt lạnh tanh: Nữ hoàng bệ hạ, bây giờ không an toàn.
Đúng rồi, từ sáu giờ sáng nay, mọi lịch trình cá nhân của Nữ hoàng đều phải thông qua Trung tâm Hành chính của Thủ tướng. Nữ hoàng ra ngoài phải có từ sáu đến tám người tháp tùng. Ngoài ra, còn tăng thêm hai vệ sĩ riêng.
Thực hiện chủ trương "không lãng phí tiền thuế của nhân dân", ngài Thủ tướng đã bỏ tiền túi ra để thuê hai vệ sĩ này.
Ngài Thủ tướng thật chu đáo, hai vệ sĩ riêng đó là một nam một nữ.
Lúc ở bệnh viện, Tô Thâm Tuyết đã thử thăm dò, nữ vệ sĩ kia thậm chí còn theo cô vào tận nhà vệ sinh.
Đêm đó, Utah Tụng Hương đến Cung điện Jose, chưa được mười lăm phút đã có người gọi anh đi. Anh hôn trán cô dặn dò cô chú ý nghỉ ngơi.
Cô gật đầu.
Tháng Ba đến.
"Vì vấn đề sức khỏe, mười ngày tới Nữ hoàng tạm thời không có kế hoạch làm việc." Đây là tin tức được cập nhật trên trang web chính thức của Nữ hoàng.
Đầu tháng Ba, ekip của Nữ hoàng sắp xếp rất nhiều thời gian đọc sách ngoại văn cho Nữ hoàng. Đọc sách sáu tiếng, bơi sáu mươi phút và tản bộ sáu mươi phút.
Quả thật Tô Thâm Tuyết trải qua mấy ngày đầu của tháng Ba trong trạng thái thảnh thơi.
Buổi tối, Utah Tụng Hương không gọi điện bảo cô đến chỗ anh. Ban ngày vẫn có điện thoại theo thông lệ. Nếu ngài Thủ tướng có thời gian, anh sẽ nói vài lời ong bướm trêu ghẹo Phu nhân Thủ tướng.
Chiều hôm ấy, Tô Thâm Tuyết vừa tỉnh giấc đã nhận được điện thoại từ Utah Tụng Hương. Cô luôn uể oải sau khi ngủ trưa dậy, không chỉ uể oải mà còn thường xuyên ngẩn ngơ.
Trong mơ màng, Tô Thâm Tuyết nghe thấy tên Tang Nhu.
Nếu là bình thường, cái tên này chắc chắn sẽ làm cô tỉnh như sáo. Nhưng chiều hôm đó, cái tên Tang Nhu cũng y như không khí nặng nề trong căn phòng này, làm cho người ta không sao lên được tinh thần.
"Tang Nhu xuất viện hôm kia, hôm qua đã trở lại số Một đường Jose điểm danh." Đây là tin tức Tô Thâm Tuyết nhận được vào buổi chiều nặng nề đó.
Nói xong, Utah Tụng Hương im lặng chốc lát, còn cô tranh thủ lúc anh im lặng mà ngơ ngẩn nhìn tấm rèm cửa sổ không hề lay động.
Khoảng một phút sau, cuộc gọi kết thúc.
Tô Thâm Tuyết nhìn lịch, ngày Năm tháng Ba.
Đêm đó, Tô Thâm Tuyết nhận được điện thoại từ Utah Tụng Hương. Utah Tụng Hương gọi điện cho cô vào lúc này còn có thể vì nguyên nhân nào nữa chứ.
"Tụng Hương, em không khỏe." Cô nói với anh.
Trước kia, những lúc thế này cô cũng nói lời tương tự với anh, nhưng anh luôn có cách riêng của mình để cô phải lên xe đến chỗ anh. Lần này, con trai trưởng nhà Utah chu đáo hiếm thấy. Anh dặn dò qua điện thoại, nhắc cô chú ý ăn uống nghỉ ngơi, ngày mai anh sẽ sắp xếp thời gian đến gặp cô.
"Vâng, được, tạm biệt."
"Tạm biệt."
Cúp máy, Tô Thâm Tuyết sờ khóe mắt, nơi đó vẫn khô ráo.
Không đúng, ba tiếng trước, Tô Thâm Tuyết vừa mới nhìn thấy tấm ảnh Utah Tụng Hương dùng bữa tối cùng Tang Nhu, chụp vào bảy giờ năm phút tối nay.
Tấm ảnh Utah Tụng Hương dùng bữa tối cùng Tang Nhu xuất phát từ một tình nguyện viên.
Tình nguyện viên đó là một quản trị viên không chính thức của Cộng đồng Nữ hoàng. Tất cả thành viên trong cộng đồng hội nhóm kiểu này đều mang tính tự phát. Để đền đáp họ, Hà Tinh Tinh trao đổi địa chỉ thư điện tử cá nhân với quản trị viên của nhóm.
Khoảng bảy giờ hai mươi phút, hòm thư cá nhân của Hà Tinh Tinh xuất hiện tấm ảnh ngài Thủ tướng đi ăn tối cùng một cô gái trẻ.
Và cô gái ngài Thủ tướng đi ăn cùng có tên là Tang Nhu.
Hà Tinh Tinh lập tức liên hệ với người gửi thư.
Người gửi thư có tên Amy, là một trong những quản trị viên của Cộng đồng Nữ hoàng.
Ảnh do Amy chụp.
Amy là nhân viên của nhà hàng nơi ngài Thủ tướng và cô gái trẻ cùng ăn tối. Sáu giờ hôm nay, quản lý nhà hàng bỗng nhận được điện thoại báo tin có khách quý sắp đến thăm.
Nhà hàng nơi Amy làm việc là nhà hàng kiểu Pháp gần số Một đường Jose, nên thường xuyên có khách chính trị tầm cỡ đến thăm. Họ đề cao không gian riêng tư, khi ăn cơm cùng người nhà thì hoặc phong tỏa nhà hàng, hoặc bao trọn cả tầng.
Khoảng sáu giờ bốn mươi phút, Amy không thể nào ngờ người xuất hiện ở lối đi dành cho khách VIP lại là ngài Thủ tướng, điều làm Amy bất ngờ hơn cả là ngài Thủ tướng lại dẫn theo một cô gái trẻ.
Khu vực ngài Thủ tướng dùng cơm cùng cô gái trẻ không thuộc phạm vi Amy phục vụ. May là khu vực họ ngồi được thiết kế theo phong cách bán lộ thiên. Amy đã tìm cơ hội chụp lại ảnh Thủ tướng dùng cơm với cô gái.
Ngài Thủ tướng và cô gái trẻ dùng bữa khoảng nửa tiếng, sau khi ăn thì rời đi luôn.
Đích thân quản lý nhà hàng phục vụ Thủ tướng. Amy không biết lúc ngài Thủ tướng dùng cơm với cô gái trẻ,