Tiêu Mạc Ngôn ngây ngốc nhìn Hạ Linh Doanh, ánh mắt trợn tròn bộ dạng như đứa trẻ kia khiến cho Hạ Linh Doanh nhìn có chút rung động, nàng ôm lấy cổ Tiêu Mạc Ngôn, niễng chân hôn lên.
Bất thình lình bị bờ môi thơm tho làm cho mơ mơ màng màng , Tiêu Mạc Ngôn bị động để Hạ Linh Doanh hôn môi, bộ dáng nhu nhược hiếm có kia lại vấy lên ngọn lửa trong lòng Hạ Linh Doanh, mà nàng thì không chỉ đơn giản hôn môi như vậy, Hạ Linh Doanh thở hổn hển đưa tay lên, xoa chân phải Tiêu Mạc Ngôn, đi lên một chút, thăm nhập vào váy.
"Phu, phu nhân!" Tiêu Mạc Ngôn run run một chút vội vàng bắt lấy tay Hạ Linh Doanh, đây là ở ngoài đường lớn ah! Hạ Linh Doanh mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn vẫn tiếp tục hành động, thậm chí còn nghịch ngợm cắn lên lớp áo trước ngực mềm mại của Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn hấp một ngụm khí lạnh, mặt đỏ lên kinh ngạc nhìn người trước mắt, đây là phu nhân sao? Nếu không ngăn cản chắc sẽ ở trước mắt bao nhiêu người trình diễn xuân cung đồ*, Tiêu Mạc Ngôn cắn môi đè lại tay Hạ Linh Doanh không cho nàng cử động, cau mày đồng tử nhìn chằm chắm ánh mắt của nàng. Tiêu Mạc Ngôn rất muốn biết phu nhân có phải bị cái gì nhập hay không, như thế nào lại có hành động "kích thích" như thế?
*xuân cùng đồ: làm chuyện ấy
Hạ Linh Doanh hưng trí bừng bừng nhìn khi dễ bộ dáng thẹn thùng của Tiêu Mạc Ngôn, lông mi cong lên, không nói chuyện.
"Ta lại làm sai chỗ nào?" Tiêu Mạc Ngôn nghĩ nghĩ hỏi, cô thật không chịu được ủy khuất, lại nói cô gần đây cố gắng công tác chăm chỉ tiến thủ, tinh thần bền bỉ ý chí dâng trào hướng về phía trước một lòng muốn làm nàng cảm động, phu nhân không khích lệ cũng không nói đi, như thế nào lại tỏ ra nghiêm trọng mà trừng phạt cô?
Hạ Linh Doanh xem cô như vậy cười khẽ ra tiếng, nhéo nhéo cái mũi của cô, đem Tiêu Mạc Ngôn ôm vào trong lòng, ôn nhu hỏi: "Làm vậy sinh khí* sao?"
*sinh khí: tức giận (vốn để tức giận cũng được, nhưng vì 2 người này ở trong lòng mình là một dạng hoài cổ một chút, cho nên cách nói chuyện của hai người cũng sẽ nghiêm trọng một chút =)) ~ )
"Không phải vậy." Tiêu Mạc Ngôn như chim nhỏ co lại chui vào trong lòng của Hạ Linh Doanh,đáng tiếc cô vốn cao ráo lại đang mang giày cao gót đến mười phân, bộ dạng nhu nhược như vậy rúc vào lòng Hạ Linh Doanh cảm giác thật khó chấp nhận.
"Em không có ý khi dễ Tiêu nhà em." Hạ Linh Doanh vỗ về tóc Tiêu Mạc Ngôn cười nói, Tiêu Mạc Ngôn bĩu môi, đè bả vai nàng xuống một chút, "Vậy em muốn làm sao? Biến người ta thành nai con ở trong lòng mà chọc ghẹo a?"
"Người xác định người là nai con không phải sư tử?" Hạ Linh Doanh không nể nang cười một tràng lớn, Tiêu Mạc Ngôn luôn là như vậy dỗ dành nàng, bởi vì nàng ngẫu hứng phát huy, cuộc sống luôn tràn ngập lạc thú.
"Chán ghét quá đi, không được cười, người ta nai con thẹn thùng, ôm mông chạy mất bây giờ."Tiêu Mạc Ngôn tự kỷ nói chính mình miệng cũng muốn ngoác đến mang tai, trong lòng nghĩ bản thân đúng thật là nhân tài, vừa có thể làm công vừa có thể làm thụ, lúc làm công uy vũ tiêu sái lúc làm thụ nhu nhược khả nhân*, trên thế giới này làm gì có loại người vĩ đại như thế tồn tại.
*nhu nhược khả nhân: mềm mại uyển chuyển
"Ha ha." Hạ Linh Doanh cười nhéo hai má Tiêu Mạc Ngôn lôi cô từ trong mộng ra, Tiêu Mạc Ngôn bị nhéo đến nhe răng, cô nghẹn khuất nhìn Hạ Linh Doanh, ảo mộng lãng mạn vây xung quay một chốc tan biến. Hạ Linh Doanh dùng sức mạnh hơn mà nhéo, Tiêu Mạc Ngôn đau quá phải cầu xin tha thứ: "Sai rồi, phu nhân, ta sai rồi, sau này ta không dám!"
"Còn dám cợt nhã quấy rối nữa?" Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn từ trên xuống, trạng thái hai người rất giống mẹ và con gái. Mặt bị nhéo nên Tiêu Mạc Ngôn không có cách nào lắc đầu, chỉ có thể không ngừng cam đoan, "Không dám , đánh chết ta cũng không dám nữa!"
"Vậy em phải đánh chết người, người mới không dám sao?" Hạ Linh Doanh nhíu mày, càng nhéo mạnh hơn, Tiêu Mạc Ngôn biết hôm nay phu nhân muốn chơi trò tra tấn, liền đóng giả đáng thương, "Đau, phu nhân đau quá, ta thật sự biết sai rồi."
"Hữ? Người sai ở đâu nhỉ?" Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn không dám cợt nhã nữa, thở cũng không dám thở vội vàng đáp: "Lần sau làm việc ta nhất định đóng cửa, nhất định đóng cửa mà."
Hạ Linh Doanh cắn môi mặt ửng đỏ, quả nhiên, người này phẫn trư ăn lão hổ*, thật sự cái gì cũng nói được.
*phẫn trư ăn lão hổ: giả heo ăn cọp
"Hạ hạ." Mặt Tiêu Mạc Ngôn hàm chứa lệ đáng thương cười hề hề nhìn Hạ Linh Doanh, cô đau đến muốn chết. Hạ Linh Doanh là dùng sức thật, không có biện pháp, đối phó với người này không cần kính nể, người này làm gì biết đau. Hừ lạnh một tiếng, Hạ Linh Doanh buông lỏng tay ra, xoay người đi về phía xe đang đến. Tiêu Mạc Ngôn buồn bực xoa xoa mặt đi theo lên, nghĩ đến trên xe còn có lái xe, cô khụ một tiếng, thay đổi bộ dáng tiểu tức phụ vừa rồi, ngẩng đầu ưỡn ngực ngồi vào bên trong xe.
"Về nhà." Phẩy tay, Tiêu Mạc Ngôn bình tĩnh chỉ huy, lái xe gật gật đầu, mặt có chút hồng, bả vai cũng run run, rõ ràng đang nghẹn cười, Tiêu Mạc Ngôn buồn bực nhìn hắn, lại nhìn thấy bộ dạng cười xấu xa tương tự của phu nhân phản chiếu trên gương.
......
Nhìn trong gương kia mặt một nửa hồng một nửa trắng trông rất đẹp mắt đối xứng hai má cùng với dấu tay trên mặt, Tiêu Mạc Ngôn cắn chặt răng, hít sâu một hơi. Không báo thù này không phải quân tử, phu nhân, đêm dài từ từ em ráng mà đợi ta!
******************************************
Thời gian không thể cứ suốt ngày lãng phí vào mấy việc ăn chơi phóng túng đó đó mãi, mấy ngày kế tiếp thì không có được thong thả thoải mái như vậy,Tô Tích Nhan đi theo Tiêu Mạc Ngôn chạy đôn chạy đáo, trong quá trình này, thái độ của cô đối với Tiêu Mạc Ngôn cũng có chuyển biến lớn, nhìn Tiêu Mạc Ngôn nhẹ nhàng bâng quơ xử lý từng việc từng việc mà theo cô đều là không dễ dàng, thái độ Tô Tích Nhan ban đầu đối với Tiêu Mạc Ngôn là khinh thường khinh bỉ cho tới bây giờ là kính nể ngưỡng mộ, Hà Tĩnh Mạc nghe nàng nói chính là mỉm cười, Tiêu Mạc Ngôn thật ra rất biết hưởng thụ. Ba ngày trôi qua, Tiêu Mạc Ngôn đưa hai người tiễn ra sân bay, sảng khoái nói: "Về bên kia, hoàn thành tốt công việc của mình, có thời gian rảnh thì đến Bắc Kinh, bên đây ta xử lý công chuyện của Thánh Hoàng, đợi xong rồi, sẽ đưa phu nhân qua bên đó chơi. Tiểu Tô Tử đừng quên làm tốt công tác tiếp đãi."
Thong thả vẩy vẫy tay, Tiêu Mạc Ngôn không nói thêm nữa, quay đi để lại hai người nhìn thấy chỉ còn là bóng lưng, Tô Tích Nhan nhìn bóng dáng của Tiêu Mạc Ngôn thật lâu không nói chuyện, Hà Tĩnh Mạc giơ tay trước mắt cô vẫy vẫy, "Sao vậy? Nhìn đến mê mẩn?"
Tô Tích Nhan lấy lại tinh thần, nhìn nàng cười, thở dài: "Một nữ nhân như vậy thật đáng ngưỡng mộ, sự nghiệp gia đình cả hai đều tốt, Tĩnh Mạc, kỳ thật...... Cô ấy cũng thực không dễ dàng đâu." Cô ban đầu nghĩ Tiêu Mạc Ngôn bất quá chỉ là lão bà tranh giành giang sơn thiên hạ với cô mà thôi, trải qua mấy ngày tiếp xúc này, nhìn cô ấy đối mặt với tình hình khó khăn, bị người ta làm khó làm dễ nhưng vẫn lặng lẽ chấp nhận, giải quyết toàn bộ, bên trong chua xót thống khổ chưa bao giờ nghe Tiêu Mạc Ngôn nói qua. Thánh Hoàng lớn như vậy chỉ có một mình cô ấy chống đỡ, trọng trách đó sợ là so với chính mình nặng nề hơn không biết bao nhiêu lần.
"Ân." Hà Tĩnh Mạc gật đầu, nắm tay Tô Tích Nhan nhìn hướng Tiêu Mạc Ngôn đi.
Đợi hai người đáp máy bay về đến nhà trời đã tối, Tô Tích Nhan mở cửa kéo hành lý vào, nét mặt mệt mỏi.
Cửa mở ra bên trong không yên tĩnh như tưởng tượng, trái lại, nghe một tiếng hân hoan, ngọn đèn đánh úp chói cả mắt, Hà Tĩnh Mạc cùng Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn cảnh tượng trước mắt.
"Hai đứa, có hay không nhớ anh chị a?"
Tô Nam như con tinh tinh dạng hai tay nhảy ra, hắn hưng phấn nhìn hai người, đi ra ngoài lâu như vậy, nhớ Tô Tích Nhan muốn chết. Một bên Hà Nhiễm Nhiễm cũng đi ra, nàng mỉm cười nhìn hai người dắt tay nhau, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.
"Hê, ở chung không tệ nha, còn nắm tay?"
Giọng Tô Nam sang sảng, phát hiện mới này khiến hắn cười toe toét, Hà Tĩnh Mạc cùng Tô Tích Nhan có chút không được tự nhiên buông lỏng tay ra.
"Về khi nào vậy?" Tô Tích Nhan nhíu mày nhìn Tô Nam, tuy rằng thái độ cũng không khá hơn trước, nhưng cũng coi như đã cả thiện hơn rồi. Tô Nam rất vui mừng, kéo Hà Nhiễm Nhiễm đi, bả vai run lên cười nói: "Hôm qua mới về, đến Áng Nhiên nghe nói hai em đi Bắc Kinh, nên về nhà chờ, thế nào, thuận lợi không?"
"Ân." Tô Tích
Hà Tĩnh Mạc biết Hà Nhiễm Nhiễm sợ nàng bị Tô Tích Nhan khi dễ, mỉm cười gật gật đầu. Hà Nhiễm Nhiễm nhẹ nhõm thở một hơi dài, vỗ vỗ bả vai em gái.
"Các người không phải là về đây ở luôn chứ?" Tô Tích Nhan rót nước đưa cho Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhận lấy nhưng không nói chuyện, hai người động tác tự nhiên không có chút che dấu, Tô Nam không chút để ý, Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên kinh ngạc không thôi, hai người khi nào trở nên hòa hợp như vậy? Không phải lúc trước không có cải vã thì không thấy vui sao?
"Đúng vậy, thì sao, à em, anh có chuyện này muốn thương lượng với em." Tô Nam cười hì hì kề sát vào Tô Tích Nhan, trong lời nói ý nhắc hắn muốn tâm sự. Tô Tích Nhan lại nghĩ khác, sợ anh trai sẽ mang Hà Tĩnh Mạc đi không cho ở cùng với cô nữa, trong lúc nhất thời cảm xúc như ngã vào đáy cốc*, cô uống một ngụm nước, mặt không đổi sắc, thản nhiên hỏi: "Chuyện gì ?"
*ngã vào đáy cốc: cảm xúc vô cùng kém.
"Chính là anh với chị dâu đi du lịch bên ngoài cảm thấy cũng không tệ." Tô Nam cân nhắc trước sau nên như thế nào mở miệng.
"Cho nên?" Tô Tích Nhan tâm đột nhiên nhảy dựng, không chớp mắt nhìn chằm chằm Tô Nam. Tô Nam nhìn Tô Tích Nhan có chút không yên lòng, nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn là dùng hết dũng khí nói: "Chúng ta...... Chúng ta sẽ tiếp tục đi du lịch thế giới."
"Tốt." Tô Tích Nhan như có hoa nở trong lòng, không hề nghĩ ngợi liền đáp, nguyên bản bộ mặt cứng ngắc liền dịu đi, muốn hù chết cô, Tĩnh Mạc không đi là tốt rồi. Lần này đến phiên Tô Nam không kịp thích ứng, hắn mở to hai mắt nhìn Tô Tích Nhan, không thể tin được người trước mắt chính là em gái mình.
Hà Tĩnh Mạc cúi đầu một bên khóe miệng khẽ nhếch, Tô Tích Nhan nhận thấy bản thân biểu hiện quá lộ liễu, vội vàng mất bò mới lo làm chuồng* cầm tay Tô Nam, "Anh à, anh vì cái gì mà không nói trước với em, em sẽ nhớ anh lắm."
*mất bò mới lo làm chuồng: ví trường hợp không biết lo xa, không biết phòng bị trước, đến khi chuyện xảy ra rồi mới tìm cách đề phòng.
Tô Nam đối với Hà Nhiễm Nhiễm cười cười, hắn nói mà, Tô Tích Nhan như thế nào đột nhiên lại đổi tính. Em gái bảo bối của hắn là luyến tiếc hắn!
"Nếu em không buông tha cho anh thì khi nào anh mới có cuộc sống của riêng mình, khi nào thì đi? Ngày mai sao? Em đi tiễn anh nha!"
Tô Tích Nhan quay đầu nói làm cho Tô Nam đang uống nước thiếu điều muốn nghẹn chết, hắn không tin nỗi nhìn Tô Tích Nhan, trong mắt hiện lên một tia cô đơn vô cùng thương tâm. Hắn mới đi có vài ngày thái độ em gái lại thay đổi như vậy, không cần hắn nữa?
Trên mặt giống như có gió lạnh thổi qua, Tô Nam bị sự thật em gái không cần hắn nữa tra tấn đến thống khổ, Hà Nhiễm Nhiễm dở khóc dở cười nhìn hắn, "Anh sao lại như vậy? Tích Nhan trưởng thành không phải tốt lắm sao?"
"Ừ, nhưng mà –" Tô Nam thì thào nói, cảm xúc không nhiều như trước, Tô Tích Nhan cười cười, giống như ngày nào nũng nịu ôm cánh tay của Tô Nam, "Anh ~ em không phải là đang tạo cơ hội cho anh cùng chị dâu vui vẻ sao?"
Hà Nhiễm Nhiễm ở một bên an ủi Tô Nam cũng có phần kinh ngạc, hai người cùng nhau nhìn chằm chằm Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn ba người, có ý đi ra hỗ trợ giải vậy. Tô Tích Nhan có chút xấu hổ khụ một tiếng, uống một ngụm nước, nói sang chuyện khác: "Đã quyết định như vậy sao còn trở về,không phải có gì chứ?"
"Nga." Tô Nam phục hồi tinh thần lại, tiếp lời em gái: "Hải, là tại Nhiễm Nhiễm, lo lắng cho Tĩnh Mạc, nói là đi chơi nhưng lại có nhiều tâm sự."
"Tâm sự gì?" Tô Tích Nhan liếc mắt lén nhìn Hà Tĩnh Mạc một cái, thấy nàng nhìn chằm chằm mình cười, mặt có chút nóng lên.
"Bạn học cũ của Nhiễm Nhiễm đi công tác ở Mỹ mới vừa trở về." Tô Nam cười đem ánh mắt nhìn về Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan nhíu mày, "Thì sao?" Bạn học cũ về thì liên quan gì Tĩnh Mạc?
Hà Nhiễm Nhiễm nhìn Hà Tĩnh Mạc cười nói: "Chính là Ngụy Ninh lúc trước chị có nói qua, hắn cuối tuần trước mới vừa trở về, chị không phải nói sẽ giới thiệu cho em sao? Chị để ý anh ta, thành thục, thực ổn trọng, là kiểu người mà em thích."
Hà Tĩnh Mạc nghe chị mình nói xong ngẩn ra một lúc, thứ nhất không phản bác lại lời chị gái, mà là xoay người nhìn Tô Tích Nhan.