Cả đêm, bởi vì vừa rồi kích thích đủ loại biến hóa quá mức kịch liệt, Tô Tích ngây người một hồi liền ở trên giường lăn qua lăn lại như đang nướng bánh. Nhiều loại cảm xúc phức tạp đan xen ở trong lòng, nhất thời nhớ tới Hà Tĩnh Mạc vừa nãy không có nói lời cự tuyệt, Tô Tích Nhan cao hứng đá chân hất tay thêm lần nữa, trong phúc chốc nghĩ tới Hà Tĩnh Mạc cả đời này cũng không yêu thương cô, cuối cùng còn cùng người khác kết hôn, nước mắt bất chợt rơi, vừa khóc vừa cười ép buộc thần kinh một phen, cuối cùng mới chịu ngủ.
Ở bên kia, tình huống của Hà Tĩnh Mạc cũng không có khá khẩm gì, thậm chí còn tệ hơn so với Tô Tích Nhan, suốt cả đêm nàng cũng không có chợp mắt, nằm trên giường xem các ảnh chụp trước đây, nhìn khuôn mặt tươi cười kia mà nhớ lại kỷ niệm, cả đêm rơi nước mắt.
Không ai biết được mấy năm nay nàng đã trải qua như thế nào, cũng chưa từng nói với ai ở trong lòng nàng đau khổ ra sao, may mắn thay, may mắn này đồ ngốc này không có làm cho nàng thêm thương tâm khổ sở, may mắn đầu gỗ cuối cùng cũng được khai thông. Niềm vui to lớn dâng lên trong lòng nàng, làm cho nàng không có cách nào trong một thời gian ngắn có thể tiếp nhận được, nàng thật sự rất muốn đi sang phòng bên cạnh hôn lên bạn nhỏ vừa yêu vừa hận kia.
Ngày hôm sau, vào lúc bình minh, Hà Tĩnh Mạc nhìn di động đã 6 giờ, nhớ đến tối hôm qua Tô Tích Nhan uống không ít rượu, nàng buông sách trong tay ra, lê thân mình mệt mỏi muốn đi nấu chút cháo cho Tô Tích Nhan.
Không nghĩ tới Hà Tĩnh Mạc vừa mới đi đến nhà bếp thì đã thấy một bàn đầy đủ đồ ăn.
"Thức rồi à?" Tô Tích Nhan mặc tạp dề cười tủm tỉm thong thả đi ra, tạp dề này trước đây cô chưa từng mặc qua, chính là dành riêng cho Hà Tĩnh Mạc, nay mặc ở trên người cô, bộ dáng thật có nhiều chỗ khôi hài.
"Cậu làm?" Hà Tĩnh Mạc vẫn như vậy có chút không tin tưởng chỉ trên bàn, có chút nghi ngờ Tô Tích Nhan đi mua ở bên ngoài. Tô Tích Nhan gật đầu, cười tự hào, "Đúng vậy, cậu nếm thử đi, cậu thích nhất ăn tiểu lung bao tôm*, mình cố ý chưng."
*tiểu lung bao:một loại bánh bao nhỏ nhân thịt từ Thượng Hải chứa nước trái cây, loại Tĩnh Mạc thích ăn là biến thể nhân tôm.
Hà Tĩnh Mạc gật đầu, kéo ghế ra ngồi xuống, cầm lấy chiếc đũa chuẩn bị ăn, Tô Tích Nhan cũng theo đó ngồi xuống, nhìn nàng tràn ngập hi vọng. Buổi sáng chưa đến 4 giờ cô đã thức dậy, liền quyết tâm vì Hà Tĩnh Mạc mà chuẩn bị một bữa sáng tình yêu, nhất định không thể thất bại.
Hà Tĩnh Mạc ăn tiểu lung bao, nhai nuốt chậm rãi, lúc ban đầu biểu hiện có chút kỳ lạ, nhưng sau đó, trên mặt nàng liền nở nột nụ cười, mỉm cười nhìn Tô Tích Nhan, "Ăn ngon lắm."
"Thật không?" Tô Tích Nhan ngạc nhiên nhìn nàng, "Không nghĩ tới mình thật sự là thiên tài nha, lần đầu tiên xuống bếp thì đã làm tốt như vậy."
Nói xong, nàng cầm lấy chiếc đũa tính gắp lấy tiểu lung bao muốn nếm thử tay nghề của mình, dù sao đây cũng là lần đầu xuống bếp nấu cho Hà Tĩnh Mạc ăn, Tô Tích Nhan cố nén lo lắng muốn để cho nàng nếm thử trước nhất, công sức không phụ lòng người, cuối cùng nỗ lực cũng không uổng phí, xem ra cô đúng thật sự là thiên tài.
"Không cho!" Hà Tĩnh Mạc lập tức gõ đũa xuống, nhíu mày nhìn cô, đưa tay bảo vệ tiểu lung bao kéo sang phía mình "Chỉ cho phép mình ăn thôi, cậu không được ăn!"
"Được được, cậu ăn đi." Tô Tích Nhan bất đắc dĩ lại sủng nịch nhìn nàng, Hà Tĩnh Mạc cũng không thèm để ý cô, thật hạnh phúc ăn thêm một cái tiểu lung bao, Tô Tích Nhan nhìn bộ dáng vui vẻ của nàng khi ăn, so với chính mình ăn ngon càng thêm vui vẻ, tự hào cũng hạnh phúc ồ ạt dâng lên, nếu mỗi ngày Hà Tĩnh Mạc đều có thể vui vẻ như vậy, cô đồng ý mỗi ngày đều dậy sớm để làm điểm tâm, cho dù có vất vả như thế nào, chỉ cần Hà Tĩnh Mạc vui vẻ là tốt rồi.
Bữa ăn sáng, một người ăn một người xem thật là thoải mái ấm áp, bởi vì buổi sáng ở trường có công việc nên Hà Tĩnh Mạc chuẩn bị đi ra ngoài, Tô Tích Nhan ở phía sau cửa cười nhìn nàng đổi giày, "Tan tầm mình đến đón cậu."
"Được." Hà tĩnh không do dự nói, tuy rằng đã sớm quyết định tra tấn Tô Tích Nhan một phen để cô nếm đủ mọi loại tư vị, nhưng thứ hạnh phúc mong chờ đã lâu này giờ nắm trong tay lại làm cho người ta luyến tiếc không buông, làm cho người ta luyến tiếc đẩy ra.
"Không được đi làm muộn." Hà Tĩnh Mạc không yên tâm căn dặn, Tô Tích Nhan cười xem thường "Dông dài quá à."
Cho ăn no lại còn đi theo tiễn, lúc này Tô Tích Nhan mới cảm thấy mình vừa mệt vừa đói, trên mặt cô mang theo nét cười hướng đến nhà bếp, vừa rồi gạt Tĩnh Mạc, kỳ thật cô còn một xửng tiểu lung bao, lần đầu tiên làm có ý nghĩa như vậy, bản thân đương nhiên phải nếm thử.
Nhanh lẹ đem tiểu lung bao đến trên bàn ăn, Tô Tích Nhan gắp cái lớn nhất bỏ vào trong miệng không do dự mà nhai, thiếu một chút, cô đã phun ra sạch sẽ.
......
Mặn quá...... Tĩnh Mạc làm sao mà ăn được!
Tô Tích Nhan cầm lấy ly sữa đậu nành bên cạnh, một ngụm uống xuống, như thế nào lại mặn như vậy, uống cả ly sữa đậu nành còn cảm thấy lợ miệng, nàng lại gắp mấy cái tiểu lung bao ăn hết.
Một màn kế tiếp, Tô Tích Nhan ngồi đó cắn nửa cái tiểu lung bao mà ngẩn người.
Tĩnh Mạc nói với cô ăn ngon lắm......
Tĩnh Mạc che chở không cho cô ăn......
Tĩnh Mạc một hơi ăn hết cả xửng......
Bây cô mới biết, tất cả bất quá chỉ vì muốn làm cho cô vui. Dần dần hốc mắt có chút hồng, Tô Tích Nhan đứng dậy hít sâu một hơi. Cô may mắn, may mắn bản thân hiểu được lòng của mình, may mắn chính mình không có bỏ lỡ nữ nhân đáng giá này. Cô nắm chặt tay, trong
*********
Hà Tĩnh Mạc vừa đến trường thì có một cuộc họp, bởi vì sắp đến nghỉ hè, trường học bắt đầu tiến hành làm nhiều việc để chuẩn bị kết thúc công tác, vừa lúc lại có cơ hội cho Hà Tĩnh Mạc ngủ một giấc.
Đến lúc thức dậy, Hà Tĩnh Mạc nhìn thấy ánh mắt xem thường từ mấy vị chủ nhiệm khác, nàng bất đắc dĩ cười cười, cúi đầu xem di động.
Quả nhiên, di động đã bị tin nhắn của Tô Tích Nhan liên tiếp oanh tạc.
– Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, vừa xa cậu đã thấy nhớ cậu.
– Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, cậu đang làm gì? Có giống như mình nhớ cậu không?
– Vì cái gì không trả lời tin nhắn a, cậu không biết mình đợt sốt ruột lắm sao?
– Phát điên mất, còn không trả lời mình sẽ không để ý đến cậu nữa!
Hà Tĩnh Mạc cười cười, là người lớn, còn làm như kiểu hồi học đại học, mấy đầu ngón tay chạm lên màn hình, nàng đáp trả lại vài từ liền làm cho nỗi bất an cùng cáu kỉnh của Tô Tích Nhan tiêu tan đi hết.
– Ngoan, làm việc tốt, buổi tối gặp.
Hà Tĩnh Mạc thật không nghĩ tới còn có nhiều kinh ngạc hơn thế nữa, buổi chiều chưa đến giờ tan tầm, nhân viên giao hàng cua công ty chuyển phát nhanh mang đến một bó hồng lớn vào trong văn phòng, bó hoa quá lớn, hoàn toàn che mất đầu của cậu nhân viên này, theo sự hướng dẫn của các giáo viên khác, cậu ta chậm rãi mang hoa hồng đưa cho Hà Tĩnh Mạc.
"Cô Hà phải không? Hoa của cô, 999 đóa hoa hồng, phiền cô ký nhận."
"Của ai?" Hà Tĩnh Mạc không nhận, mà trước tiên muốn xác nhận, cậu ta cười cười, "Không có lưu tên."
Trong đầu hiện lên trước nhất chính là khuôn mặt bầu bĩnh của Tô Tích Nhan, Hà Tĩnh Mạc ngoéo môi một cái, người này khi nào thì học được làm trò lãng mạn như vậy, lại còn là hoa hồng? Trước kia không phải rất khinh thường cái việc chỉ có trẻ con mới làm này hay sao?
Không có từ chối, đem hoa hồng ký nhận, Hà Tĩnh Mạc xoay người, cân nhắc trước tìm một chỗ để, bó hoa thật sự quá lớn, nàng hết sức khó khăn mới ôm được, đang tìm một chỗ, ngoài cửa, một giọng nói quen thuộc trầm thấp vang lên.
"Tĩnh Mạc."
Đột nhiên quay lại, ánh mắt Hà Tĩnh Mạc sáng lên, ngoài cửa, Tô Tích Nhan đang nhìn nàng, chính xác là nhìn hoa trong tay nàng. Hà Tĩnh Mạc đang cầm bó hoa, trong mắt tràn đầy ý cười muốn nói cái gì đó, lời nói chưa kịp thốt lên thì đã nhìn thấy sắc mặt Tô Tích Nhan khó coi đến cực điểm liền im bặt. Trong lòng Hà Tĩnh Mạc chợt lạnh, tiêu rồi.