Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Chuyện Ái Muội Kia A


trước sau

Buổi tối khi mình ngủ cậu có vụng trộm chảy nước miếng hay không a, đừng thẹn thùng, nói đi a." Tô Tích Nhan cười xấu xa nhìn Hà Tĩnh Mạc, cơ thể như con bạch tuộc hoàn toàn quấn trên người nàng, nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc mắt sáng rực giống như nhìn thấy con mồi. Hà Tĩnh Mạc cũng không nói gì, chóp mũi tất cả đều là mùi hương trên người Tô Tích Nhan, cái này làm cho nàng có chút chịu không nỗi, nàng cắn môi, vẫn cố đẩy Tô Tích Nhan, chỉ muốn thoát ra khỏi bầu không khí mơ hồ áp đảo này.



Tô Tích Nhan cười vui vẻ vẫn không chịu buông tay, cô nhìn chằm chằm hai má đỏ bừng cùng với ánh mắt ngượng ngùng của Hà Tĩnh Mạc, lúc này cô mới nhận ra tư thế hiện tại của hai người có bao nhiêu mờ ám làm cho người ta suy tưởng, mặt cô liền đỏ lên, ngơ ngác nhìn người giãy dụa ở dưới thân.



Hà Tĩnh Mạc bị đè ở dưới thân lúc này trông đặc biệt nhu nhược, hai má ửng hồng, tóc dài lộn xộn, lại còn bởi vị giãy dụa mà lộ ra cần cổ trắng như tuyết, quan trọng chính là ánh mắt chịu đựng kia, đôi mắt ướt át... Trông giống như con thỏ nhỏ a.



Tô Tích Nhan cảm thấy bụng dưới nhộn nhạo chảy ra một dòng nước ấm, bùm một tiếng, đầu cũng muốn nổ ra hoa.



"Tô Tích Nhan..." Hà Tĩnh Mạc nhìn thấy ánh mắt Tô Tích Nhan có chút không đúng, thì thào gọi tên cô. Hà Tĩnh Mạc bị tư thế hiện tại của hai người lúc này làm không biết phải làm gì, muốn đẩy cô ra, lại không biết vì sao đẩy mãi không được, hơn nữa tay vô tình lại đụng phải chỗ mềm mại ở trước ngực của Tô Tích Nhan, làm cho nàng cảm thấy xấu hổ quẫn bách vô cùng. Tô Tích Nhan ngây ngốc nhìn chằm chằm nàng, bởi vì bụng dưới có một chút cảm giác tê dại, khiến cô theo bản năng khép chân lại, kẹp lấy chân Hà Tĩnh Mạc, vô thức rên một tiếng. Cảm giác thật tốt...



"Cậu –"



Hà Tĩnh Mạc bị hành động cùng âm thanh của kẻ mê muội này làm cho hoảng loạn vô cùng, tay dùng hết sức đẩy tay Tô Tích Nhan ra, người này, rốt cuộc có biết bản thân đang làm cái gì hay không? Sao có thể không biết xấu hổ như vậy?



"Cậu buông mình ra!"



Tô Tích Nhan không để ý tới Hà Tĩnh Mạc giãy dụa, không chớp mắt nhìn chằm chằm môi nàng, đều là người như nhau thì tại sao môi nàng lại đỏ mọng hơn của mình vậy? Không biết nếu hôn lên sẽ có cảm giác gì? Có phải là không giống nhau? Tô Tích Nhan quyết không bạc đãi chính mình, cô trong lòng suy nghĩ như vậy, liền rướn người về phía trước, tìm đến đôi môi đỏ mọng mà hôn lên. Nhìn thấy gương mặt đột nhiên phóng đại ra trước mắt, Hà Tĩnh Mạc thật sợ hãi, cơ thể không ngừng lui về phía sau, Tô Tích Nhan hôn phải không khí, cô phiền muộn nhíu mày, vươn tay giữ lấy ót Hà Tĩnh Mạc, không cho nàng nhúc nhích.



Hai đôi môi mỏng chạm vào nhau một giây, Tô Tích Nhan cảm giác cả người lâng lâng, vẻ mặt say mê, cảm giác trơn mềm thoải mái so với bản thân tự liếm môi mình thật khác biệt. Cô vươn đầu lưỡi muốn nếm thử hương vị của đôi môi kia, không nghĩ đến, Hà Tĩnh Mạc nhanh hơn cô một bước, hé miệng, không chút khách khí cắn xuống.



"Oa – đau –"



Tô Tích Nhan giãy dụa nới lỏng tay, lúc này đến phiên Hà Tĩnh Mạc phản công , nàng học theo bộ dạng ngông cuồng khi nãy của Tô Tích Nhan, lấy tay giữ cái ót của cô cố định một chỗ làm cho cô không thể phản kháng, răng nanh không một chút thương tiếc cắn lấy cái đồ mặt dày dám cưỡng hôn kia, cho đến khi trong miệng có hương vị của máu tươi, Hà Tĩnh Mạc mới chịu nhả ra, buông tha Tô Tích Nhan.



Lập tức từ dưới đất đứng lên, Tô Tích Nhan che miệng, nước mắt lưng tròng nhìn nàng, "Tĩnh Mạc, cậu cắn thật a? Đau chết mất!"



Mu bàn tay chà qua, nhìn trên mặt còn lưu lại vết máu thật rõ ràng, Tô Tích Nhan hít một ngụm khí lạnh, "Má ơi, ngày mai đi làm nhất định miệng sẽ như Trư Bát Giới, người khác hỏi mình biết nói như thế nào đây, Tĩnh Mạc, cậu cũng quá tàn nhẫn đi, mình hôn cậu một cái cậu liền cắn mình ra nông nỗi này?" Hà Tĩnh Mạc trừng mắt nhìn cô, "Đáng lắm! Cậu nói xem cái này là học từ ai? Cậu sao không học được cái gì tốt đẹp ? Đi học ép buộc người khác! Mình không cắn chết cậu là tốt lắm rồi!"



"Mình là phản ứng theo bản năng có được hay không? Cậu sao lại nhẫn tâm như vậy, phản ứng đầu tiên của loài người nguyên ngủy cũng là cướp đoạt mà?"



"Không biết xấu hổ!"



Tô Tích Nhan xoa miệng ra vẻ rội nghiệp nhìn nàng, "Xem, cho dù là ở trong TV hay trong tiểu thuyết thì nữ chính đều hy vọng bị đối đãi cường thế, cậu vì sao lại không quen. Mình không phải là tâm tính quá tốt sao, muốn cho cậu cảm thụ một chút cảm xúc hạnh phúc giống như nữ chính trong phim thần tượng của giới trẻ, cậu không cảm kích cũng không nói đi, lại còn cắn môi người ta như hai cây lạp xưởng.



"Mình không quen? Nữ chính trong phim thần tượng của giới trẻ?" Hà Tĩnh Mạc tức giận cười, người này có phải lúc nào cũng đều có thể ngụy biện giải thích này nọ.



"Đúng vậy đúng vậy." Tô Tích Nhan xoa miệng gật đầu, nếu như chịu phối hợp thì nàng đã hoàn thành nụ hôn đầu tiên tốt đẹp rồi, chứ sao lại biến thành máu me nhầy nhụa như vậy, ôi, ngày mai nhất định sẽ bị đám nhân viên ở Áng Nhiên cười nhạo.



Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nhìn cô: "Ý của cậu là nữ chính đều thích bị M?"



"......"



Hà Tĩnh Mạc trực tiếp nói làm cho Tô Tích Nhan thẹn thùng đến ê cả mặt, cô giả bộ nhu nhược cắn môi dưới, ai biết được lại cắn vào miệng vết thương, đau đến mặt cô muốn méo mó.



"Tốt. Mình cũng muốn cho cậu được làm một lần nữ chủ nhân, cho biết một chút cảm giác bị ép buộc." Hà Tĩnh Mạc không bác bỏ gật đầu, nhìn ánh mắt Tô Tích Nhan, đi đến trước mặt cô, một tay bắt lấy cổ tay cô, mạnh mẽ xoay người, đặt cô nằm trên sô pha.



"Ew."



Tô Tích Nhan thét chói tai, "Cứu mạng a!!!"



"Cậu kêu đi, càng kêu mình càng vui vẻ!" Hà Tĩnh Mạc cười xấu xa, thật có hứng thú đùa giỡn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan khóc không ra nước mắt, quay đầu nhìn nàng, "Đại vương, ngài tha người ta đi."



"Cậu bảo tha thì mình phải tha sao? Còn dám gọi cái gì đại vương hả?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, đùi phải áp lên hai cánh tay Tô Tích buông xuống, thả tay ra nhéo cằm cô, vô cùng giống bộ dạng Nữ bá vương. Hà Tĩnh Mạc vốn nghĩ đến Tô Tích Nhan sẽ quỳ xuống để cầu xin tha thứ, ai biết được Tô Tích Nhan lại bị mê mẩn bởi hành động của Hà Tĩnh Mạc, cô không chớp mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, vẻ mặt dại gái: "Tĩnh Mạc, thật đẹp trai a. Mau tiến hành bước tiếp theo đi, người ta đợi không nỗi nữa."



Hà Tĩnh Mạc bất lực nhìn cô, "Bạn học Tô Tích Nhan, cậu có biết xấu hổ hay không?"



Tô Tích Nhan cười khúc khích, nháy mắt với Hà Tĩnh Mạc, cười duyên: "Đại vương, người đã muốn nô gia*, nô gia không biết xấu hổ ở chỗ nào?"


*nô gia: cách phụ nữ tự gọi mình thời xưa.



"......"



Giọng nói kia hèn mọn đến tận xương cốt, biểu tình kia lại làm con tim mê muội, Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, nhìn ánh sáng lóe lên trong mắt cô, tim đập mất đi phương hướng. Người này, vì cái gì, ở đâu, vào lúc nào cũng có thể phát tình. Vội vã đứng dậy, Hà Tĩnh Mạc gần như bỏ chạy về phòng ngủ, đóng cửa thật mạnh, nàng thất vọng ném mình lên chiếc giường lớn, ngoài phòng, truyền đến tiếng cười lớn của Tô Tích Nhan.



"Ây da, đôi khi người ta có nhiều mị lực cũng thật sự là một gánh nặng. Hà đại vương, đừng có thèm nhỏ dải nhan sắc của người ta nha! Người ta không phải là hạng người tùy tiện này nọ đâu, chán ghét!"



"......"



Hà Tĩnh Mạc trằn trọc nằm trên giường làm sao cũng không thể dập tắt được lửa ở trong lòng, lại bị một lời vừa rồi của Tô Tích Nhan kích thích, trong lòng tất cả đều là bộ dáng quyến rũ khi nãy cô cười, còn có vành tai như pha lê, cằm cũng đẹp......



"Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc!"



Đang suy nghĩ, cửa bị gõ một tiếng "thùng thùng" vang lên, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Làm gì?" Như thế nào không thể cho người ta

được yên tĩnh một lúc? Hôm nay bị trúng tà hay là sao đây, xác chết hồi sinh hả?



"Nên đi tắm a."



Giọng nói của Tô Tích Nhan vang lên vui vẻ, trong lòng Hà Tĩnh Mạc nổi lên lửa giận, "Cậu chơi chưa đủ hả?"



"Mình thật sự đã chuẩn bị sẵn nước ấm cho cậu tắm ......" Giọng nói của Tô Tích Nhan thực ủy khuất, bất quá hôm nay cô thiệt rảnh rỗi đi trêu chọc Hà Tĩnh Mạc, người này sao lại phản ứng quá như thế, lúc học đại học cũng hay trêu chọc vậy mà, nhưng chưa từng thấy qua nàng phản ứng dữ dội đến vậy. Bên kia Hà Tĩnh Mạc thì lại khác, kiên trì cũng nhẫn nại lâu như vậy, thân thể của nàng cũng tâm tư hiện nay giống như một bó củi. Tô Tích Nhan tùy tiện đem chút lửa châm vào, nàng bị khiêu khích như vậy thì sao có thể không tức giận.



Cuối cùng, không chịu nổi Tô Tích Nhan cứ đeo bám không rời, Hà Tĩnh Mạc ủ rũ mở cửa ra, nàng cau mày nhìn Tô Tích Nhan, vẻ mặt thiếu kiên nhẫn. Tô Tích Nhan cũng bất kể nàng không vừa lòng, một phen kéo tay nàng kích động đi đến phòng tắm. Hà Tĩnh Mạc để nàng lôi kéo chính mình, biểu tình vẫn vậy không có vui ra, mở cửa, vào phòng tắm, bị một màn sương làm mờ mắt, Hà Tĩnh Mạc kinh ngạc nhìn một cảnh trước mắt.



Bồn tắm lớn đầy bọt tuyết, rải lên vài cánh hoa hồng, nước tinh khiết hòa với sắc đỏ của cánh hoa, còn có thoang thoảng một mùi thơm tự nhiên, phối hợp với tầng sương trong phòng, cảm giác giống như tiên cảnh.



"Thế nào?" Tô Tích Nhan dương dương tự đắc nhìn Hà Tĩnh Mạc, cô thật là thông minh, chỉ có như thế đã giải quyết được vấn đề của đối thủ, lại còn tận dụng biến yếu điểm thành ưu điểm, ôi, cũng chỉ có cô là dạng nhân tài thông minh tài trí mới có thể nghĩ ra biện pháp như vậy.



Hà Tĩnh Mạc ngửi mùi hương hoa hồng trong lòng cảm thấy ấm áp, nàng đi lên phía trước, nhẹ nhàng vòng qua, tay khẽ chạm lướt qua nước, mỉm cười nhìn Tô Tích Nhan,"Tích Nhan, mình thực hạnh phúc."



"Ha ha, cậu thích là tốt rồi......"



Vốn Tô Tích Nhan còn muốn khoe khoang lại bị cảnh đẹp trước mắt thu hút, Hà Tĩnh Mạc nửa ngồi bên kia, cơ thể cử động phơi bày da thịt trước ngực như tuyết trắng, cô nhìn đến mê mẩn, tim đập muốn nhảy ra ngoài. Hà Tĩnh Mạc cảm thấy tầm mắt cô có chút kỳ lạ, theo hướng tầm mắt của cô mà cúi đầu nhìn xuống, vẻ mặt đen lại.



"Tô Tích Nhan!"



"Woohoo" một cái rồi ra khỏi phòng tắm, Tô Tích Nhan cười to vài tiếng chạy đi mất, trong phòng tắm, Hà Tĩnh Mạc bất lực lắc đầu, nàng đứng dậy, kéo toàn bộ màn che trong phòng tắm, lại đóng cửa khóa hai lần, như thế này mới yên tâm đi tắm.



Như thế nào...... Như thế nào lại có cảm giác như đang phòng ngừa sói đây.



Hà Tĩnh Mạc không nghĩ tới vừa mới tắm rửa thoải mái xong, ngoài cửa, sói đã sớm chờ đợi ở đó. Vừa thấy Hà Tĩnh Mạc mặc áo ngủ đi ra, Tô Tích Nhan lập tức giả lả tiếp đón, cười nịnh nọt: "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc, mình mát-xa cho cậu nha."



"Cậu?"



Hà Tĩnh Mạc khinh bỉ nhìn cô, vẻ mặt khinh thường, một chút mặt mũi cũng không chừa cho cô, "Cậu còn có thể mát-xa sao? Thời điểm học đại học mình đã được trải nghiêm qua vụ án mát-xa thỏ của cậu, cuối cùng không phải là ấn đến ngỏm luôn đi, mình cám ơn cậu a, mình còn muốn sống thêm vài năm nữa."



"Ây, không phải lúc đó vẫn còn trẻ sao, tay chưa có chuyên nghiệp." Nói xong, Tô Tích Nhan đáng khinh giơ tay trắng bóng của mình lên, thật kiêu ngạo cười với nàng, "Thấy không, tinh tế linh hoạt như vậy, Tĩnh Mạc, chẳng lẽ cậu không muốn cảm thụ một chút sao?"





Hà Tĩnh Mạc đỏ mặt, cắn môi nhìn cô, phun ra mấy chữ: "Tô — Tích — Nhan !"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện