Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Liên Tiếp Xui Xẻo


trước sau

Tô Tích Nhan dĩ nhiên thật không ngờ Hà Tĩnh Mạc lại hôn sâu như vậy, vốn đơn giản chỉ muốn quyến rũ nàng để có được nụ hôn thuần khiết đầu tiên, chiếm thế chủ động chừa một đường lui cho bản thân về sau có thể nói đến việc áp bức Hà Tĩnh Mạc, nhưng có điều, nụ hôn đầu tiên bây giờ cũng không thể lấy thuần khiết để hình dung. Mà tình thế của hai người, cũng hoàn toàn bị đảo ngược.


Tô Tích Nhan cảm giác chính mình đã bị Hà Tĩnh Mạc ăn một cách nhanh chóng, Hà Tĩnh Mạc cường thế đè Tô Tích Nhan nằm trên sô pha, rướn người về trước, ngực của hai người gắt gao dán chặt nhau, một tay Hà Tĩnh Mạc vuốt ve eo cô, một tay xoa mái tóc của cô, bản tihân thì chuyên tâm hôn môi.


Hà Tĩnh Mạc căn bản không thể kiểm soát hành vi của mình, nàng kiên nhẫn chờ đợi nhiều năm như vậy, ngoài mặt hay trong lòng đều không biết đã có bao nhiêu lần ảo tưởng đến thân thể Tô Tích Nhan, hương vị đó giống như hút thuốc phiện, rõ ràng biết không thể nào uống rượu độc để giải khát, nhưng nàng lại không cách nào khống chế được mê đắm. Mà nay, người thật ở ngay trước mắt nàng, thân thế ở trong mộng ngàn năm chờ đợi đang ở dưới thân, Hà Tĩnh Mạc sao có thể không kích động, làm sao có thể khống chế được khát vọng chôn sâu trong lòng.


Đầu óc của Hà Tĩnh Mạc nóng dần lên, hoàn toàn dựa vào bản năng mà tiến tới, cắn cắn môi Tô Tích Nhan, mở ra khớp hàm, bất kể cô giãy dụa, lưỡi tiến nhanh vào, bá đạo tuyên bố chủ quyền của mình. Hương vị ngọt ngào trong miệng làm cho nàng gần như quên đi tất cả, một lòng thầm nghĩ muốn giữ chặt người trước mắt.


Tô Tích Nhan bị Hà Tĩnh Mạc hôn khiến cả người từng đợt như nhũn ra, muối lui về sau, mặt lưng lại là sô pha, cơ thể liền trượt xuống một chút. Hà Tĩnh giống như sớm nhận ra cô đang làm gì, rốt cuộc ngừng hôn, nhướn người dậy, hai chân mở khai hai bên trái phải, ngồi khóa trên người Tô Tích Nhan, trong ánh mắt lo lắng kinh ngạc của cô, Hà Tĩnh Mạc vén tóc dài vướng víu ra phía sau cổ, hai tay quấn lấy eo Tô Tích Nhan.


Như thế..... Tư thế phóng đãng như thế......


Tô Tích Nhan cảm thấy bản thân mình đang bị giam cầm như nô lệ, mà Hà Tĩnh Mạc chính là chủ nhân của cô, hết thảy chỉ có thể tiếp nhận sự xâm chiếm của nàng, ý tưởng này làm cho Tô Tích Nhan hưng phấn cực độ, không ý thức than nhẹ thành tiếng.


"Ưm....."


Một tiếng này càng thêm kích thích thâm tâm Hà Tĩnh mạc, nàng khiến nụ hôn nóng bỏng hơn, tay phải dời lên trên, giữ chặt ót Tô Tích Nhan kéo về phía mình, giống như muốn nuốt trọn cô, lưỡi bên trong khoang miệng cô không chút do dự thảo phạt xung quanh, Tô Tích Nhan thở hổn hển liên tục, trên mặt đỏ ửng một mảnh. Cô biết không thể tiếp tục nếu không sẽ phát điên lên mất, đáng tiếc tay này dường như một chút sức lực cũng không có mà động đậy.


"Tĩnh, Tĩnh Mạc...... Đừng....."


Hà Tĩnh Mạc hôn thật hào hứng, còn có thể tiếp nhận được gì, nghe Tô Tích Nhan nói thậm chí cũng không buồn nhíu mày, tay không dễ chịu nhéo lấy ngực Tô Tích Nhan, tiếc tục bận rộn với công việc của mình.


"Anh chị...... Ở trong, còn ở trong phòng....."


Tô Tích Nhan không nghĩ đến sẽ lại trình diễn Xuân Cung Đồ*, không thể không bắt lấy tay mang ý quấy rối của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nôn nóng nhìn nàng, "Thì đã sao?"


*Xuân Cung Đồ: hình ảnh, tư thế quan hệ có tính 3 chấm, không dành cho con nít =))


Thì đã sao? Tô Tích Nhan muốn khóc, thím ơi, thím không phải bị tẩu hỏa nhập ma chứ hả, chuyện này nếu để anh chị nhìn thấy thì không phải hai đứa sẽ bị nướng chín lên ăn hay sao, lại còn thì đã sao?


Mặc kệ, Tô Tích Nhan dùng sức giãy dụa trong cái ôm của Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc cũng không chịu buông, bĩu môi, vẻ mặt tội nghiệp nhìn cô, "Mình chỉ vừa mới hôn có một chút."


"Lần sau, lần sau được không......" Biểu tình của Hà Tĩnh Mạc làm cho Tô Tích Nhan tiêu tan hết lo lắng, Hà Tĩnh Mạc vẫn cúi đầu không nói chuyện, bộ dạng không khác người chết, cảm giác giống như một đứa nhỏ muốn kẹo đường, thật không dễ dàng bỏ vào miệng đã bị đoạt mất. Chuyện này làm Tô Tích Nhan xấu hổ vô cùng, giống như tất cả đều là lỗi của cô, cô kéo Hà Tĩnh Mạc vào lòng liên tục dỗ dành, "Không gạt cậu, lần sau, lần sau nhất định theo ý cậu, cậu muốn thế nào thì làm thế đó, mình tuyệt đối không phản kháng."


"Thật không?!"


Nghe xong lời này, Hà Tĩnh Mạc của một giây trước còn cúi đầu ủ rũ liền nháy mắt trở nên tỉnh táo, đôi mắt long lanh chớp chớp nhìn cô, biểu hiện tâm trạng cũng tốt hơn. Tô Tích Nhan hít sâu một hơi, biết mình lại bị lừa, làm sao lại có cảm giác như vừa mới nuốt hết một đống răng vỡ vào bụng.


"Thật mà......"


Biết rõ bị hố, Tô Tích Nhan cũng phải chấp nhận, dựa vào sự hiểu biết Hà Tĩnh Mạc của cô, hôm nay nếu cô không chịu đồng ý nhường bước, việc này sẽ không kết thúc. Hà Tĩnh Mạc nghe xong lời này cuối cùng cũng yên tâm, nàng liếc mắt nhìn Tô Tích Nhan, xoay người lấy nước uống, "Mặc quần áo lại đàng hoàng, không có việc gì lại đi dụ dỗ ai hả? Ây, khát chết mình."


"......" Tô Tích Nhen đen mặt cúi đầu nhìn cổ áo mình bị Hà Tĩnh Mạc mở ra, cắn chặt răng, không thể, nhịn hết nỗi rồi.


"Tĩnh Mạc, mình vào phòng tâm sự đi."


Tô Tích Nhan mỉm cười đề nghị, Hà Tĩnh Mạc uống một hớp nước, nhìn chằm chằm cô nghi ngờ, "Vào phòng nói chuyện phiếm?"


"Ừ!" Tô Tích Nhan gật gật đầu, Hà Tĩnh Mạc chớp mắt, ranh mãnh nhìn cô, "Vào – phòng –?"


"......Hà Tĩnh Mạc, cậu bây giờ sao lại đồi bại như vậy?!" Tô Tích Nhan không thể nhịn được nữa bùng nổ, bây giờ cô nói cái gì cũng đều bị hiểu sai, não người này rốt cuộc suy nghĩ cái gì a. Hà Tĩnh Mạc cũng không chịu yếu thế, so với cô càng tức giận hơn: "Nửa đêm rồi cậu còn ồn ào, sợ anh chị không đủ nghe thấy có phải không? Trong lòng cậu là muốn gì? Còn kêu mình vào phòng? Không vào phòng liền lớn tiếng hét lên, cậu nói xem cậu, Tô Tích Nhan, rốt cuộc cậu muốn làm sao?"


Tô Tích Nhan thiếu chút nữa là gạt nước mắt, được rồi, cô biết đạo sĩ đều là miệng mồm yêu quái nhanh nhảu. Chuyện này có nói thế nào, kết quả cái bô phân này vẫn là ụp hết lên đầu cô, một khi đã vậy, chi bằng cô thành thật nghe lời, ít bị chém hơn*.


*Cái này nói vắn tắt quá, mình hiểu theo nghĩa là thành thật chịu đựng, ít nói lại, sẽ bớt bị Tĩnh Mạc chặt chém hơn.


"Tĩnh Mạc, hai mình tâm sự đi, mình không phải là sợ anh chị nghe thấy thì không tốt sao?"


Tô Tích Nhan dùng giọng nhẹ nhàng mềm mại thương lượng, Hà Tĩnh Mạc cau mày nhìn cô, hoàn toàn không chấp nhận bộ dạng này: "Cậu muốn nói chuyện gì mà phải vào phòng để nói?"


Nàng cũng không phải là sợ vào phòng rồi sau đó Tô Tích Nhan sẽ dám làm gì mình, Hà Tĩnh Mạc là sợ nàng không thể khống thế được cảm xúc của bản thân...... Vừa nãy hôn, làm nàng biết lửa cháy trong lòng nàng mãnh liệt như thế nào, nếu lại đốt lên, Hà Tĩnh Mạc không thể cam đoan bản thân có thể dập được đám cháy này.


Tô Tích Nhan không nghĩ ra được là nàng có ý tốt, dù sao cũng đã bị ức hiếp đến mức độ này, cô yếu thế xem như bình mẻ không sợ nứt, nhe răng nói: "Mình chỉ là muốn hỏi cậu một chút, nụ hôn đầu tiên có cảm giác như thế nào?"


*Phá quán tử phá suất: nói như trên hoặc nói "bình sứt không cần giữ gìn".


Hà Tĩnh Mạc nghe cô nói như vậy liền nở nụ cười, chớp mắt nhìn cô, "Không phải nụ hôn

đầu tiên."


"Cậu nói cái gì?!" Mặt Tô Tích Nhan tái mét, lẽ nào cô bị đội nón xanh*? Cô không phải mối tình đầu của Hà Tĩnh Mạc? Hà Tĩnh Mạc nhìn biểu tình trên mặt cô là biết cô đang suy nghĩ cái gì, nhẹ nhàng mỉm cười, đưa tay bưng mặt Tô Tích Nhan, "Ngốc ạ, cậu lại suy nghĩ cái gì?"


*đội nón xanh: bị cắm sừng.


"Cậu mau nói thật cho mình biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Tô Tích Nhan không phải đang giỡn với nàng, bản mặt nghiêm lại đã muốn nổi giận, Hà Tĩnh Mạc hơi giương miệng cười, "Đương nhiên là cậu, chỉ có cậu, ngoài cậu ra, mình cũng sẽ không chạm vào bất cứ ai."


Nghe được lời này cảm thấy tốt hơn rồi, Tô Tích Nhan cũng yên tâm, nhưng nghĩ rồi lại nghĩ, cô lại cảm thấy có điều không đúng, tức thì trợn tròn mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc.


"Trước đây cậu hôn lén mình?"


"Cái mà nói hôn lén? Mình là hôn cậu một cách công khai." Hà Tĩnh Mạc đĩnh đạc tuyên bố, Tô Tích Nhan ngưỡng mộ nhìn nàng, "Công khai như thế nào?"


"Mình hôn khi cậu ngủ."


"......"


Tô Tích Nhan hết nói nỗi rồi, cô thật không hiểu được, trước đây sao không thấy được Hà Tĩnh Mạc giỏi ngụy biện như vậy, về sau nhất định sẽ bị nàng khi dễ đến chết.


"Nói đi, cậu còn muốn biết cái gì?"


Kể từ khi xác định mối quan hệ của hai người, Hà Tĩnh Mạc nói chuyện ngày càng chắc chắn cũng ngày càng độc đoán, ngay cả bản thân nàng cũng không cảm nhận được, nhưng Tô Tích Nhan lại cảm thấy rõ ràng nhất, cô vừa thích Hà Tĩnh Mạc mang khí chất nữ vương như vậy, lại vừa nghĩ đến cuộc sống sau này làm toát cả mồ hôi. Mặc kệ nói như thế nào, trong sâu thẳm Tô Tích Nhan vẫn là nhận định bản thân chính là thụ, lần đầu tiên của hai người, cô nhất định phải áp Hà Tĩnh Mạc cho bằng được*.


*Sâu thẳm trong lòng Tích Nhan, ẻm cũng tự nhận định ẻm là thụ, nhưng ẻm lại muốn áp Tĩnh Mạc, nhìn chung là ẻm không muốn yếu thế dù sự thật là ẻm yếu thiệt -_-


"Tĩnh Mạc, mình lại hỏi cậu một vấn đề riêng tư, lý thuyết mà nói, hai ta đã lớn đến tuổi này, bình thường...... Bình thường nếu có nhu cầu, cậu xử lý như thế nào a?"


Vấn đề này của Tô Tích Nhan thật đúng là riêng tư, vừa nói ra Hà Tĩnh Mạc đã đỏ mặt, mà cô cũng thật ngượng ngùng, lấy danh nghĩa làm nũng dụi đầu vào lòng Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc ôm đầu của cô, cau mày "Cậu đúng là đứa nhỏ xấu xa, cậu nói xem, cậu giải quyết như thế nào?"


"Mình liền xem phim, mấy loại phim đó, xem vài bộ." Tô Tích trực tiếp trả lời dễ dàng, một chút dấu hiệu nói dối cũng không có, Hà Tĩnh không tin bộ dạng này của cô, đẩy đầu cô, nhìn ánh mắt cô, "Nói thật đi."


Dưới cái nhìn chăm chú của Hà Tĩnh Mạc, mặt Tô Tích Nhan cũng đỏ lên, né tránh ánh mắt của nàng, không dám nhìn Hà Tĩnh Mạc, giọng nói nhỏ đến mức khó có thể nghe thấy, "Thì tự mình giải quyết."


"Cái gì? Nói lớn tí, không có nghe." Hà Tĩnh Mạc nén cười hỏi, Tô Tích Nhan biết nàng đang trêu chọc mình, nổi giận, cắn răng trả lời vang dội: "Mình nói là nếu mình cảm giác có dục vọng, thì tự mình lấy tay giải quyết, nghe hiểu chưa?"


"...... Em, mấy đứa đang nói chuyện gì vậy?"


Lời nói của Tô Tích Nhan làm cho Tô Nam thấy giống như âm thanh khi ăn phải đinh ốc, hai người đều giật cả mình, Hà Tĩnh Mạc bất ngờ rụt tay về, Tô Tích Nhan liếc mắt qua nhìn thấy anh trai cùng Hà Nhiễm Nhiễm đứng một bên, hết ngạc nhiên lại xấu hổ nhìn nàng.


Chuyện này, Tô Tích Nhan thật muốn khóc.


Tại sao hôm nay cô không may mắn đến như vậy?


Bị đổ tinh dầu không nói, cái đầu xinh đẹp như vậy lại bị vùi trong nước, bây giờ lại còn bị anh trai chị dâu nghe được bí mật khuê phòng động trời, cô chỉ cần chết là được rồi, ông trời ơi, ông còn có thể đối xử với tôi tàn nhẫn thế sao?"


Ngay lúc Tô Tích Nhan chỉ trích ông trời, di động vang lên, cô cau mày, cầm lấy di động, vừa thấy ID người gọi hiện lên, mặt mày tái nhợt, không phải chứ, ông trời ơi, ông giỡn với tôi giỡn đến ghiền rồi sao.


"Ai vậy? Sao không bắt máy?" Hà Tĩnh Mạc nghi hoặc nhìn cô, Tô Tích Nhan hít sâu một hơi, trả lời điện thoại: "Xin chào."


"Tiểu Tô Tử, có nhớ ta hay không?"


"Tiêu tổng, nửa đêm cô gọi điện thoại cho tôi sẽ không sợ Hạ tiểu thư nổi giận hay sao?"


"Đêm dài đằng đẵng, Tiêu tỉ tỉ của em không thể đi vào giấc ngủ, nhu cầu khẩn cấp muốn có được cái ôm ấm áp của em a."




"Ý gì đây?" Tô Tích Nhan đã quen với mấy trò bất ngờ của Tiêu Mạc Ngôn, nghe xong lời này, cô lập tức tỉnh táo đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện