Hạ Linh Doanh nhìn tư thế Hà Tĩnh Mạc và Tô Tích Nhan y như chồng đi đòi nợ cho vợ ở phía sau thì lập tức quay đầu nhìn Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn biến sắc, liền hiểu ngay được là chuyện đang diễn ra. Xong rồi, cô như vậy mà bị trúng kế, một kiếp sa chân, ngàn kiếp hận a!
Hạ Linh Doanh nhìn thấy thái độ này của Tiêu Mạc Ngôn trong khoảnh khắc tâm như chùn xuống, xem ra việc này thật sự có liên quan đến Tiêu Mạc Ngôn. Hạ Linh Doanh liếc Tiêu Mạc Ngôn, xem bộ dạng lo lắng của cô ấy mà hừ lạnh một tiếng. Người này, nhất định lại làm chuyện không đàng hoàng.
Lửa giận của Hà Tĩnh Mạc giờ đây không gì dập tắt nỗi, mặc dù thường ngày nàng hay chèn ép, nói móc Tô Tích Nhan, nhưng thật ra Tô Tích Nhan chính là bảo bối quan trọng nhất trong lòng nàng, mà bảo bối này chỉ có nàng mới được quyền động, người khác dám động, thì coi như ngu ngốc chọc vào lão hổ, chết là cái chắc.
Hà Tĩnh Mạc vọt tới trước mắt Tiêu Mạc Ngôn, hai mắt rực lửa nhìn cô, hít sâu một hơi, Tiêu Mạc Ngôn nhìn nàng nuốt nước bọt. Cô gái này cô cũng có điều tra qua, không chỉ có học thức, võ cũng rất tốt, judo hi-phop cái nào cũng tinh thông, thật không biết mình có thể đánh lại nàng hay không, Tiêu Mạc Ngôn âm thầm nắm tay, chuẩn bị nghênh chiến.
Cho dù tức đến mê muội đầu óc, Hà Tĩnh Mạc cũng không ngốc đến độ trực tiếp động võ với Tiêu Mạc Ngôn, nàng trừng mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, xoay người, lấy ra vật chứng còng tay để trên bàn. Nhắm đúng mục tiêu mới có thể đạt được hiệu quả tốt nhất, dù sao cũng là giáo viên nên Hà Tĩnh Mạc đã tính toán kỹ lưỡng, thay vì đơn độc đối phó Tiêu Mạc Không, chi bằng đem họng súng nhắm ngay cô ấy uy hiếp, như vậy, tài năng cỡ nào cũng phải chết.
Mà còng tay này rõ ràng là hướng về phía Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh nhìn thấy còng tay liền cau mày, đanh mặt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, lần này chơi lớn như vậy?
"Tiêu tổng, cô có ý gì?"
Hà Tĩnh Mạc cố gắng đè nén lửa giận, Tiêu Mạc Ngôn thật oan uổng muốn chết, "Ta có ý gì? Oan uổng ta nha, ta chạm còn không có chạm đến Tô Tích Nhan, là tự em ấy còng tay, không có liên quan gì đến ta."
"Tiêu tỷ tỷ, chị......"
Tô Tích Nhan ở một bên lau nước mắt cắn môi ủy khuất nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cách gọi này làm chấn động Hà Tĩnh Mạc cùng Hạ Linh Doanh. Hà Tĩnh Mạc nắm lấy cổ tay cô, nhìn xuống lớn tiếng hỏi: "Cậu gọi cô ấy là gì?"
Tô Tích Nhan ủy khuất nhìn nàng, nước màn ràn rụa chảy ra, cắn môi đến đỏ ứng, thật đáng thương muốn chết, "Tĩnh Mạc, mình là bị ép buộc, cả đời mình về sau phải gọi cô ấy Tiêu tỷ tỷ! Mình, mình không muốn sống nữa!"
"Tiêu Mạc Ngôn!"
Lần này không kịp đợi Hà Tĩnh Mạc nổi giận, mà người bình tĩnh như Hạ Linh Doanh đã phát điên rồi, chân mày nhíu chặt, không chớp mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Có chuyện này không?"
Tiêu Mạc Ngôn e ngại rụt rè đứng dậy, từ trước đến nay, cô chưa từng như vậy ở trước mặt người khác, chỉ là đã rất nhiều năm cô không nhìn thấy vợ mình tức giận đến như thế, cô làm sao có thể không nóng vội, cô bây giờ thật hối hận muốn chết vì đã cứu mạng cái tai họa này, sớm biết thế sẽ bỏ mặc Tô Tích Nhan lõa thể trên giường mặc người khác nhìn, đúng là, cô không thích hợp làm người tốt mà.
"Phải, có chuyện này, vợ à, ta –"
"Được, người giỏi lắm!"
Hạ Linh Doanh cắt ngang lời nói của Tiêu Mạc Ngôn, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng vì tức giận, nàng biết Tiêu Mạc Ngôn phóng túng, nhưng không nghĩ được cô ấy đã đến tuổi này còn có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức như vậy.
"Tĩnh Mạc...... Hai người đừng trách Tiêu tỷ tỷ, đừng trách chị ấy......"
Tô Tích Nhan lau nước mắt lại còn tốt bụng giải vây cho Tiêu Mạc Ngôn, Hạ Linh Doanh cùng Hà Tĩnh Mạc cùng nhau quay đầu lại nhìn cô, Tiêu Mạc Ngôn ở một bên dựng thẳng tóc gáy, sao nữa đây, bộ sợ lửa chưa đủ lớn hay sao?!
Nước mắt Tô Tích Nhan từng giọt từng giọt rơi xuống, Hà Tĩnh Mạc đau lòng vô cùng, cô lại lau đi nước mắt, khóc thút thít, "Là mình không tốt, biết rõ Tiêu tỷ tỷ uống rượu, tắm xong cũng quên không đóng cửa, đều là tại mình sai...... Tại mình không cẩn thận......"
Tô Tích Nhan nghiễm nhiên hóa thân thành cô vợ bé đáng thương đến cực điểm, Hà Tĩnh Mạc đau lòng không chịu nỗi kéo cô ôm vào lòng, Hạ Linh Doanh ở một bên tím tái mặt mũi, Tiêu Mạc Ngôn như muốn nín thở.
Đúng vậy, cô có uống bia, hơn nữa cũng uống không ít, Hạ Linh Doanh cũng biết, lại thêm cái còng tay còn có vết thương trên cổ tay Tô Tích Nhan, chồng chất lên nhau, bằng chứng rành rành trước mắt, Tiêu Mạc Ngôn cũng hết đường giải thích.
"Vợ à, ta......"
Tiêu Mạc Ngôn đi lên phía trước muốn ôm lấy Hạ Linh Doanh, muốn giống như ngày trước dùng ngôn ngữ cơ thể cầu xin tha thứ. Hạ Linh Doanh bất ngờ đẩy cô ra, hai mắt ửng đỏ, nàng hung tợn nhìn Tiêu Mạc Ngôn, chỉ nói "Được", giận đến run người.
"Tô Tích Nhan!"
Tiêu Mạc Ngôn nổi giận, hôm nay cô nhất định phải dùng máu tươi để tẩy trừ thân thể thuần khiết của mình, bất thình lình xoay người, Tiêu Mạc Ngôn bấu chặt lấy tay Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan kinh hô một tiếng, nhắm mắt lại, cũng không né tránh, mặc cho Tiêu Mạc Ngôn ức hiếp. Cái này, Hà Tĩnh Mạc ở một bên lửa giận điên cuồng, không hề nghĩ ngợi, một bước xong lên trước, nắm lấy cổ tay Tiêu Mạc Ngôn, vặn ra phía sau, khóa cả người cô ấy trên sô pha.
"Đau đau đau !!!"
Tiêu Mạc Ngôn dán mặt trên sô pha đau đến hít một hơi, Hà Tĩnh Mạc cũng không buông tay, nàng quay đầu nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan hiểu ý, cũng không tránh né, xông lên trước, giơ tay đánh vào cổ Tiêu Mạc Ngôn giống như đập ruồi.
......
Tiêu tổng trước giờ chưa từng chịu qua xúc phạm như vậy, cô cắn môi nhìn Hạ Linh Doanh kêu cứu, Hạ Linh Doanh nhìn cô, trong mắt lộ ra một chút không đành lòng, nhưng cuối cùng vẫn bị nàng đè xuống, nàng thở dài, nhặt túi trên sô pha, xoay người bỏ đi.
Tiêu Mạc Ngôn, đã đến cái tuổi này, người còn gây chuyện với mấy cô gái trẻ này để làm gì? Cuộc sống như vậy em thấy quá mệt mỏi, người muốn kiếm chuyện, vậy thì phải có một người đi thôi.
Tiêu Mạc Ngôn sốt ruột, nghiến răng giãy dụa, Tô Tích Nhan vỗ nhẹ vào mông cô ấy, nhếch miệng nở nụ cười, Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan thở dài, buông lỏng tay Tiêu Mạc Ngôn.
Tiêu Mạc Ngôn nhanh đứng dậy, quay đầu hung dữ liếc Tô Tích Nhan, không nói thêm gì, vội đuổi theo Hạ Linh Doanh.
Vợ đâu có quen ai ở đây, một người xinh đẹp như vậy, nếu gặp phải biến thái thì phải làm sao đây?
Tiêu Mạc Ngôn lo lắng sốt ruột, rối như tơ vò, cô thật không nghĩ tới hôm nay lại bị đàn em chơi xỏ, đáng thương cũng thật đáng giận, Tô Tích Nhan, ta còn thương xót em thêm nữa ta sẽ không mang họ Tiêu, em dám đắc tội ta, ta tuyệt đối sẽ không cho em sốn yên ổn!
Tiêu Mạc Ngôn mang giày cao gót chạy ở trên đường, may là Hạ Linh Doanh không có đi nhanh, không tốn quá nhiều sức lực, cô cũng đã tìm thấy dáng người áo trắng kia.
"Vợ à, vợ à!"
Tiêu Mạc Ngôn xông lên ôm lấy Hạ Linh Doanh, siết chặt không chịu buông, Hạ Linh Doanh vốn cũng không muốn giãy dụa, mệt mỏi để mặc Tiêu Mạc Ngôn ôm lấy, không quan tâm.
"Em hiểu lầm ta, ta thật sự không có làm gì, ta thề mà."
Tiêu Mạc Ngôn chưa từng chịu qua oan ức như vậy, Hạ Linh Doanh không buồn nhìn cô, chậm rãi nói: "Em mệt lắm, Tiêu, đủ rồi, người để em đi."
"Em không tin ta?"
Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn Hạ Linh Doanh, sắc mặt bắt đầu khó coi, Hạ Linh Doanh nghe cậu một không tin này làm lòng tràn đầy đau đớn, nàng nhìn Tiêu Mạc Ngôn, cười lạnh: "Không tin sao, Tiêu tổng, nếu tôi không tin ngài, mấy năm nay chúng ta vượt qua như thế nào? Bên cạnh ngài còn chưa đủ hoa thơm cỏ dại hay sao? Có cần tôi chỉ ra từng người cho ngài không?"
Một câu "Tiêu tổng" lại thêm một chữ "Ngài" kia liền khơi dậy lửa giận trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, cô nới lỏng cánh tay, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc.
"Em muốn ta thế nào? Ta có thể thay đổi đã thay đổi, em còn muốn ta thế nào?
"Em muốn người thế nào ư?"
Hạ Linh Doanh hít sâu một hơi, ngăn không cho nước mắt rơi xuống, nghẹn ngào nói ra điều giữ ở trong lòng nàng thật lâu, bây giờ đã đến lúc.
"Mấy năm nay, người có nghĩ tới cảm thụ của em không? Cho dù là đối phó, cho dù là công việc, người cùng đối tác ôm áp bao nhiêu lần còn chưa đủ sao? Tiêu Mạc Ngôn, em chỉ là một người phụ nữ bình thường, là người phụ nữ bằng xương bằng thịt có cảm xúc, em cũng biết ghen cũng biết đau buồn, người có biết hay không ? Người biết không!"
Vụ việc còng tay lần này của Tô Tích Nhan đã khơi dậy nỗi uất ức chịu đựng nao năm nay của Hạ Linh Doanh, nàng dựa vào cơ hội này mà đem hết u uất buồn rầu trong lòng mình phát ra, Tiêu Mạc Ngôn nghe nàng nói như vậy, nét mặt ủ rũ, cau mày.
Vẻ mặt này......
Vẻ mặt này Hạ Linh Doanh không hề thấy trong mấy năm qua, nàng biết, đây là dấu hiệu bùng nổ của Tiêu Mạc Ngôn.
"Ta không nghĩ cho em?"
Tiêu Mạc Ngôn cười lạnh, giọng nói trầm thấp khàn đục, "Người không biết thì nói ta đường đường là Tổng tài của Thánh Hoàng, bởi vì trong nhà có vợ, nên không dám
"Vậy thì người muốn làm sao?!"
Hạ Linh Doanh nhanh chóng đáp trả, Tiêu Mạc Ngôn hoàn toàn nổi giận, "Thái độ của em là muốn uy hiếp ta sao? Hạ Linh Doanh, em đã ngoài ba mươi mà còn vì lý do này ghen tuông hay sao? Nói cho cùng là tại em không tin ta!"
"Phải, em đúng là không tin người, người như vậy có thể làm cho em tin được sao?"
Hạ Linh Doanh hét lên câu này làm cho cả người Tiêu Mạc Ngôn chấn động, cô lùi về phía sau hai bước, nói không nên lời nhìn Hạ Linh Doanh, Hạ Linh Doanh rất nhanh liền phản ứng lại, nàng sợ đến phát run, tiến lên một bước, một mặt đầy nước mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, "Tiêu, em......"
Nàng không có ý này, nàng thật sự không có ý này, nàng là tức giận, là phẫn nộ, không biết làm cách nào để phát tiết mà thôi.
"Ha ha."
Tiêu Mạc Ngôn tự giễu cười mỉa mai, cô nhìn Hạ Linh Doanh, khóe mắt lấp lánh những giọt nước mắt: "Bây giờ ta mới biết, mấy năm nay, buồn cười nhất chính là ta."
Xoay người, không chút do dự, Tiêu Mạc Ngôn nhấc gót quay đi, lần đầu tiên bỏ mặc người quan trọng nhất trong lòng trên phố đông người qua lại.
Tiêu......
Gió lạnh thổi qua, mang theo nước mắt, Hạ Linh Doanh che miệng, nhẹ nhàng nức nở.
*********
Trong phòng ngủ, Tô Tích Nhan tựa mình vào giường, quẹt miệng nhìn Hà Tĩnh Mạc bôi thuốc mỡ cho cô.
Hà Tĩnh Mạc bôi thuốc mỡ xuống, thổi nhẹ, sau cùng, ngẩng lên nhìn Tô Tích Nhan, đau lòng hỏi: "Đau không?"
Tô Tích Nhan lắc đầu, ngây ngô cười: "Cậu thổi thì sẽ không đau."
"Cậu nha." Hà Tĩnh Mạc nhéo nhéo chóp mũi của cô, cất lại thuốc mỡ, đứng dậy đi rửa tay, nghe tiếng nước "Ào ào", Tô Tích Nhan có chút ngẩn người, lần này có phải đùa quá trớn không? Khi nãy nhìn thấy Hạ Hạ dường như thật sự vô cùng tức giận.
Hà Tĩnh Mạc rửa tay xong đi ra từ phóng tắm, nhìn thấy bộ dáng ngây người của Tô Tích Nhan, cười khúc khích: "Suy nghĩ cái gì, sao lại mơ màng như vậy?"
Tô Tích Nhan nhìn nàng, thở dài, nhét một cái gối dưới đầu, một cái gối để đứng.
"Tĩnh Mạc, cậu nói xem Tiêu Mạc Ngôn và Hạ Linh Doanh sẽ không thật cãi nhau chứ?"
"Bộ không phải cậu muốn như thế sao? Tiêu Mạc Ngôn đối xử cậu như vậy, cậu còn nói giúp cho cô ấy?" Hà Tĩnh Mạc vừa nói vừa quan sát Tô Tích Nhan, quả nhiên, Tô Tích Nhan cắn môi dưới, trong mắt xẹt qua một chút áy náy.
"Tuy nói Tiêu không phải lúc nào cũng đáng tin cậy, còn thèm nhỏ dải nhan sắc của mình, nhưng có ai lại không yêu thích cái đẹp, mình có thể thông cảm cho khát vọng của chị ấy đối với vẻ đẹp của mình."
"Khát vọng gì?"
Hà Tĩnh Mạc đi đến ngồi xuống bên cạnh Tô Tích Nhan, cười như không cười nhìn cô. Tô Tích Nhan ho một tiếng, "Không, mình cảm thấy Tiêu có chút đáng thương. Lần này đến Áng Nhiên, dù sao mình cũng nên tiếp đãi đàng hoàng, nếu hại vợ chồng người ta cãi lộn thì không được tốt lắm."
"Hả, cậu hiền lành tốt bụng vậy sao, vừa nãy là ai khóc sướt mướt nói Tiêu tổng làm gì mình?"
"Hừ, có trách thì trách mẹ mình sinh mình ra xinh đẹp như vậy, chứ không nên trách cô ấy. Tĩnh Mạc, cậu nói xem hai người đó sẽ không thật cãi nhau chứ?"