Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Hết sức thiệt hại


trước sau

"Cô thì có việc lớn lao gì?" Hà Tĩnh Mạc không chừa lại chút mặt mũi nào cho Tô Tích Nhan, ngay cả trên mặt cũng viết rõ ràng hai chữ "làm ngơ" với nàng. Đối với hành vi đuổi người ngày hôm đó của mình, Tô Tích Nhan cũng hiểu cô bị ăn đòn là không oan ức gì cả, nên đành thôi không dám cùng người kia chấp nhặt, chỉ một mực lôi kéo cánh tay của Hà Tĩnh Mạc đi ra cổng sau của trường.



"Thôi mà, đi mau lên, chảnh cho lắm vào."



Hà Tĩnh Mạc liếc mắt, vùng vẫy tay ra "Lôi lôi kéo kéo cái gì, tôi là cô giáo, cô giáo đó hiểu không? Tôi phải giữ gìn hình ảnh của mình, buông ra mau."



Tô Tích Nhan nhíu mày, nhìn nàng nói: "Giữ gìn hình ảnh? Nếu để cho mấy búp măng non kia biết cô Hà của họ từng vì một con gián mà xém rụng mất cái răng cửa, chỉ cần mở miệng gió sẽ lùa vào, cậu nói xem bọn họ...."



"Tô Tích Nhan!"



"Có cần kêu cả cái tên cúng cơm ra vậy không?"



"..."



Một phen vừa đi vừa cãi nhau, cuối cùng hai người cũng tôi quán ăn họ thích nhất thời còn đi học. Vừa bước vào, Tô Tích Nhan đã tay bắt mặt mừng với các người quen cũ, trong khi đó Hà Tĩnh Mạc vẫn nhất quyết không nói một lời, giữ vững vẻ thờ ơ lạnh nhạt của mình.



Chỉ cho đến khi nhìn thấy Tô Tích Nhan hùng hục chôn mặt vào một bàn đầy đồ ăn, Hà Tĩnh Mạc nhịn không được mới mở miệng oán trách, "Nói tôi nghe xem sao cô lại trở ra thế này, lúc học đại học cũng đâu có tệ lắm, không sợ làm người khác sợ à."



"Làm sao? Lúc học đại học tôi rất đẹp mà?" Tô Tích Nhan ngẩng đầu, nhìn Hà Tĩnh Mạc cười hưng phấn, đôi mắt đẹp sáng rỡ. Hà Tĩnh Mạc nhìn thoáng qua, có chút không tự nhiên quay mặt đi, "Không đến mức xinh đẹp nhưng dù gì nhìn cũng được, đâu có giống như bây giờ y như mấy bà cô tuổi mãn kinh, gặp ai cũng tám chuyện được."



Tô Tích Nhan nghe thế không vui, vừa cắn mề gà vừa trừng mắt với Hà Tĩnh Mạc: "Cái gì mà bà cô tuổi mãn kinh? Tôi đây là thiếu nữ trải qua năm tháng tôi luyện lột xác thành nữ cường nhân biết không? Sao bất cứ cái gì đến miệng của cậu cũng biến thành khó nghe hết vậy."



"Nữ cường nhân?" Hà Tĩnh Mạc giống như nghe được chuyện tiếu lâm, cứ cười mãi không ngừng, Tô Tích Nhân oán hận nhìn nàng, "Cậu tưởng tôi không muốn ở lại trong trường làm một búp hoa sen ai gặp cũng thích như hồi xưa sao, nhưng vì sự lớn mạnh của Tô thị, nếu tôi cứ sống như trước kia thì tất cả mọi người sẽ chết đói."



Tiếng cười ngừng lại, Hà Tĩnh Mạc mím môi, nhìn Tô Tích Nhan không lên tiếng. Bên kia Tô Tích Nhan nói đến đoạn tủi thân, với tay cầm cốc bia, uống một hơi cạn sạch: "Cậu lại còn trách tôi uống rượu, không uống rượu làm sao tiếp khách, làm sao kinh doanh, nói cậu bao nhiêu lần cậu cũng không hiểu. Mấy ngày trước tôi dùng cơm với giám đốc Tiêu bên Thánh Hoàng, người đàn bà đó chẳng có chỗ nào là giống làm việc, rõ ràng là mượn rượu nói chuyện, một ly rượu là một lần giao dịch, họ kêu tôi uống sao tôi không uống được? Cậu đó, đúng là kiểu giáo viên tiêu biểu, giống như con mọt sách chỉ biết nhìn cuộc đời màu hồng qua những trang sách đẹp."



Hà Tĩnh Mạc không nói gì, chỉ im lặng nghe Tô Tích Nhan nói, trong mắt lóe lên một tia đau lòng. Bọn họ đều trách Tô Tích Nhan không hiểu chuyện, nào có ai biết đến sự bất lực của nàng. Nhưng cho dù là vậy, Hà Tĩnh Mạc cũng không muốn Tô Tích Nhan sống một cuộc đời như thế, tiền biết kiếm đến bao giờ cho đầy túi, chỉ có sức khỏe là một đi không trở lại, chỉ là, dùng biện pháp nào để khuyên nhủ nàng? Tính bướng bỉnh của nàng không phải ngày một ngày hai, thường chỉ cần quyết định chuyện gì thì dù có ai nói gì cũng không thay đổi.



"Thôi, không nói nữa, nói nữa tôi sẽ khóc mất, chúng ta vào việc chính thôi." Tô Tích Nhan phẩy phẩy tay, cô vốn không có thói quen chia sẻ tiếng lòng với người khác, tuy rằng người trước mắt không khác gì chị em sớm chiều thân thiết, nhưng dù sao vẫn có chút ngượng ngùng.



"Nói đi, tôi đang lắng nghe đây." Hà Tĩnh Mạc cầm lấy tách cà phê, tựa lưng vào ghế nhìn Tô Tích Nhan, thầm thở dài. Người này xưa giờ đều là vậy, luôn luôn tỏ ra mạnh mẽ, cố sống cố chết giữ gìn sĩ diện, cô không mệt mỏi sao?



"Lắng nghe cái gì, cậu cứ ngồi sao cũng được, cần gì nghiêm túc như vậy?" Nhìn Hà Tĩnh Mạc nghiêm chỉnh ngồi đó, Tô Tích Nhan tự nhiên thấy bối rối, cười xấu hổ nói: "Tôi chỉ muốn hỏi cậu một chút, có phải cậu xem thường chuyện tôi thích con gái không?"



"Xem thường?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, cô không thích từ này.



Lấy sự ăn ý nhiều năm qua của hai người, Tô Tích Nhan nhanh chóng hiểu được Hà Tĩnh Mạc đang suy nghĩ gì, cô thở dài, cầm lấy cốc bia bên cạnh, yên lặng uống rồi quay mặt nhìn ra cửa sổ, nét mặt bi thương.



"Chính tôi cũng không muốn như vậy, chỉ là không khống chế được tính hướng của mình, đối với đàn ông không hẳn là chán ghét, chỉ là không có hứng thú. Tĩnh Mạc, tôi không yêu cầu cậu hiểu tôi, chỉ hy vọng cậu đừng chê tôi. Dù sao, dù sao chúng ta cũng có tình chị em bao nhiêu năm nay rồi..." Tô Tích Nhan xoay mặt, hai mắt rưng rưng nhìn Hà Tĩnh Mạc, cảm giác đau xót làm cho người ta không nhịn được niềm tiếc thương.



Hà Tĩnh Mạc tỉnh bơ nhìn nàng, xoay xoay cốc cà phê trong tay, chậm rãi lên tiếng: "Tô Tích Nhan, cậu học diễn xuất từ lúc nào vậy?"



"..."



Tô Tích Nhan chịu thua rồi, cô dùng hết sức nhéo bắp đùi thật đau mới nhỏ ra được hai giọt nước mắt, tại sao dễ dàng bị nhìn thấu như vậy, chẳng lẽ cô thất bại đến thế sao!?



"Còn dám nói đối với đàn ông không có hứng thú, vậy ai vừa mới ngoác mồm ra cười cười nói nói như loa như kèn với cậu bé kia?"



Hà Tĩnh Mạc tiếp tục không cho Tô Tích Nhan giữ chút thể diện nào, cô hiểu rất rõ con người trước mắt này, nếu để cho nàng làm ra vẻ đáng thương thành công, vậy việc nhà nguyên tháng chắc chắn cô phải gánh hết.



"Cậu nói ai vậy." Tô Tích Nhan muốn che giấu xấu hổ, vội cầm lấy cốc bia ngửa đầu uống tiếp. Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, tốt bụng nhắc nhở: "Cốc vừa rồi cậu uống hết còn chưa rót tiếp mà, còn hừng hực uống cái cốc rỗng làm gì?"



"Phốc.." Phục vụ viên vừa đúng lúc mang thức ăn lên, nhịn không được cười ra tiếng. Tô Tích Nhan nắm chặt cái cốc, đỏ mặt nhìn Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc cũng nhìn cô không chớp mắt, không hề có ý lùi bước.



"Được rồi, nói chuyện chính của cậu đi." Rốt cuộc Hà Tĩnh Mạc cũng cho Tô Tích Nhan xuống thang. Tô Tích Nhan cắn răng trừng mắt liếc nàng một cái, trước tiên cầm bia rót đầy vào cốc, sau đó mới tiếp tục nói: "Thì ý tôi là, tôi không sửa được chuyện tôi thích phụ nữ, nên nếu cậu cảm thấy ghê tởm hoặc không chấp nhận được, thì thôi cứ vậy đi."



"Cứ vậy đi?" Hà Tĩnh Mạc lặp lại một lần, giọng nói lạnh lùng pha lẫn chút không giận mà uy. Tô Tích Nhan không cười nữa, gật đầu thẳng thắn nói: "Nếu không chấp nhận được thì sao làm bạn được nữa?"



"Tôi nói tôi không chấp nhận bao giờ?" Hà Tĩnh Mạc rất nhanh đáp trả, trong mắt lóe lên một tia hờn giận. Tô Tích Nhan nhìn thấy nhưng rất vui vẻ, cô vô cùng hưng phấn nắm tay nàng, "Tĩnh Mạc, nói như vậy cậu không phản đối tôi thích phụ nữ phải không?"



Hà Tĩnh Mạc liếc nàng, tức giận nói: "Cậu cho rằng tôi chỉ mới biết chuyện cậu thích phụ nữ từ lúc thấy cậu sờ mông sao?"



"Hả?" Tô Tích Nhan kinh ngạc nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Chẳng lẽ không đúng?"



Hà Tĩnh Mạc khinh khỉnh nói, "Lúc học đại học tôi đã không ít lần thấy cậu lừa gạt mấy em gái ngây thơ rồi."



"Dẹp đi, tôi lừa gạt bao giờ, là các em ấy bị khí chất nữ vương của tôi hấp dẫn hiểu không?" Biết Hà Tĩnh Mạc không xem thường chuyện mình thích phụ nữ, Tô Tích Nhan cảm giác như cởi bỏ được hòn đá đè nặng trong lòng, lập tức bắt đầu hớn hở, xuân tình lai láng cười cười nói nói.



Hà Tĩnh Mạc liếc mắt nhìn trời, chầm chậm hỏi Tô Tích Nhan: "Nói vậy, cậu sợ tôi khinh thường cậu?" Nàng uyển chuyển lời nói, ánh mắt bất chợt xoay lại nhìn Tô Tích Nhan.



Tô Tích Nhan gật gật đầu, nắm tay nàng thật chặt, hào phóng thừa nhận, "Đương nhiên rồi, ngoại trừ anh trai, từ nhỏ đến lớn cậu là người thân nhất của tôi. Cuộc đời chỉ cần có một tri kỷ là đủ rồi, tôi cũng chỉ cần có cậu làm tri kỷ là đủ."



"Tri kỷ..." Hà Tĩnh Mạc lặp lại, nhìn Tô Tích Nhan đang nắm tay mình.



"Hihi, tôi rất vui, Tĩnh Mạc, hôm nay chúng ta nhất định phải uống thêm vài cốc."



"Uống đủ rồi." Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Không về nhà à?"



Tô Tích Nhan đang lúc cao hứng, hai má ửng hồng, cô chống cằm chớp chớp đôi mắt đẹp, quyến rũ nói, "Người ta uống rượu mà, làm sao lái xe được, cậu chở người ta về được không?"



Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, hung tợn nói: "Uống, uống cho cố vào,

tôi đã nói với cậu bao nhiêu lần, ở ngoài không được uống rượu, cậu có biết cậu uống rượu xong sẽ ra cái dạng gì không?"



"Biết sao không, hồ ly tinh thôi đấy mà, biến như thế nào thì tôi cũng là một cô gái xinh đẹp, hic, làm người có sức quyến rũ quá cũng là một loại buồn rầu nhỉ."



Tô Tích Nhan lại cạn thêm một cốc, vô cùng hưng phấn tự biên tự diễn. Hà Tĩnh Mạc nhíu chặt mày lại, thẳng thừng đoạt lấy cốc bia, nhanh gọn đem tiền vỗ lên mặt bàn.



"Tính tiền!"



Kéo cửa, Hà Tĩnh Mạc dìu Tô Tích Nhan ra khỏi quán. Gió lạnh hiu hiu thổi, Tô Tích Nhan phản ứng giống như trẻ con liếm liếm môi, buồn bực nhìn Hà Tĩnh Mạc nói "Cậu túm tôi ra ngoài đây làm gì? Món lòng gà tôi thích nhất vừa mới mang lên, cậu đúng là đồ phá gia chi tử, một bàn đầy đồ ăn kia kìa."



"Cậu còn dám nói tôi?" Hà Tĩnh Mạc nhướng mày, bực mình nói. Tô Tích Nhan vừa thấy vậy lập tức cười làm lành, "Ờ thì kiêng không ăn mấy đồ ăn không dinh dưỡng cũng được, mà Tĩnh Mạc nè, chúng ta đi đến sân thể dục tản bộ một chút được không, người ta đã lâu không được đi, nhớ....nhớ quá đi thôi."



"Cũng được." Hà Tĩnh Mạc hít sâu một hơi, nhìn Tô Tích Nhan: "Nhưng xin "người ta" đừng có vừa chu mỏ vừa nói chuyện với tôi có được hay không?"



...


Tranh cãi ầm ĩ một hồi cuối cùng cũng đến sân trường, Tô Tích Nhan ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, giang hai cánh tay, hưng phấn hô to: "Trời xanh ơi, mây trắng ơi, chị đã trở lại với các em đây này, có nhớ chị hay không."



"Khuya rồi, cậu còn trời xanh mây trắng cái nỗi gì." Hà Tĩnh Mạc im lặng nhìn Tô Tích Nhan. Tô Tích Nhan xoay người, cười híp mắt với Hà Tĩnh Mạc, "Tĩnh Mạc, tôi rất vui.."



Dưới ánh trăng, mái tóc cô rực sáng như dải lụa đào lay động trong gió, váy dài màu đen bao lấy thân hình cao gầy, làn da trắng nõn khẽ phiếm hồng, còn có kia đôi mắt câu hồn, Tô Tích Nhan cứ như vậy đứng nhìn Hà Tĩnh Mạc, hoàn toàn không biết bộ dáng cô bây giờ có bao nhiêu quyến rũ lòng người.



"Đừng làm rộn, đi bộ một chút được không?" Hà Tĩnh Mạc vẫn như trước dụ dỗ Tô Tích Nhan, màn đêm đã che giấu giúp nàng đôi má hồng nhàn nhạt, riêng giọng nói dỗ ngọt nhiều năm qua cũng không biến đổi gì nhiều.



"Được chứ, vừa hay để tôi phổ cập chút kiến thức thông dụng này cho cậu nhé." Tô Tích Nhan lại hưng phấn nói, nắm lấy cánh tay của Hà Tĩnh Mạc, giống như những ngày bên nhau thời đại học. Cô nhìn Hà Tĩnh Mạc, vui vẻ nói: "Tĩnh Mạc, cậu có biết kiểu như tôi được mấy cô xinh xắn trong giới gọi là gì không?"



"Cậu còn lộn xộn gì nữa?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, hiển nhiên hai người chú ý chọn lối đi vắng vẻ một chút. Tô Tích Nhan bĩu môi, "Cậu nghĩ gì thế?" Cái người này đúng là chuyên làm người ta mất hứng.



"Quên đi, như cậu gọi là gì?" Hà Tĩnh Mạc áp chế sự khó chịu trong lòng, nhìn Tô Tích Nhan hỏi, Tô Tích Nhan nhíu mày lại, ưỡn thẳng người, trong giọng nói đầy vẻ kiêu ngạo tự hào trả lời vang dội: "Cường công."



...



Hà Tĩnh Mạc sửng sốt nửa ngày, nhìn Tô Tích Nhan có chút nghi hoặc, "Cường công?"



Tô Tích Nhan chưa hiểu Hà Tĩnh Mạc có ý gì, ra sức gật đầu, "Ừ!"



Hà Tĩnh Mạc không nói lời nào nhìn nàng chằm chằm, Tô Tích Nhan cuồng ngạo đối diện cùng cô, tự nhiên có cảm giác mình như được muôn sao bao phủ, chớp mắt trở nên mạnh mẽ.



Im lặng nửa ngày, cuối cùng Hà Tĩnh Mạc cũng lấy lại được tinh thần, nhìn nàng, buồn bực hỏi: "Cái này... Cậu thực xác định... cậu không phải tiện thụ sao?"



...





"Vèo" một tiếng, muôn sao biến mất, Tô Tích Nhan mở to hai mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, sắc mặt giống như ăn phải viên đá vừa thối vừa cứng trong hố phân.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện