Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Nói Làm Sao Cho Hết


trước sau

Hà Tĩnh Mạc ở bên ngoài đi tìm Hạ Linh Doanh suốt một ngày cũng không có kết quả phải quay trở về, về đến nhà, Tiêu Mạc Ngôn dường như đã hồi phục lại tinh thần, cô ngả người trên sô pha, nhìn Hà Tĩnh Mạc, giống như đã sớm đoán được kết quả này.



Hà Tĩnh Mạc cũng không biết phải mở miệng như thế nào, sợ nói ra sẽ lại đả kích Tiêu Mạc Ngôn, Tiêu Mạc Ngôn lại giống như có thể dễ dàng nhìn thấu lòng người, "Cô không cần khó xử, cô ấy đã muốn tránh, thì không ai có thể tìm được."



Nói xong, Tiêu Mạc Ngôn nhẹ thở dài, Tô Tích Nhan cùng Hà Tĩnh Mạc liếc nhìn nhau, tất cả đều trầm mặc không nói.



Đứng dậy, Tiêu Mạc Ngôn nhìn bên ngoài cửa sổ trời nhá nhem tối, cô nhớ lại giờ này hôm qua, cô vẫn còn ôm Hạ Linh Doanh trong phòng nói cười, hai người ngập tràn vui vẻ hạnh phúc. Mà trong chớp mắt, vợ cô đã không còn ở đây, nước mắt lại bắt đầu chảy cuồn cuộn trong lòng Tiêu Mạc Ngôn, cô hít sâu một hơi. Không được, không được để cho người khác lại thấy bộ dạng này, Tiêu Mạc Ngôn cầm lấy di động gọi điện.



"Đặt cho tôi một vé máy bay sớm nhất trở về Bắc Kinh, càng nhanh càng tốt."



"Chị phải đi sao?" Tô Tích Nhan có chút sốt ruột, người còn chưa tìm được sao lại có thể đi. Tiêu Mạc Ngôn gật đầu, "Nếu cô ấy muốn nghỉ ngơi, tôi sẽ cho cô ấy thời gian, cô ấy nghỉ ngơi đủ rồi, tự nhiên sẽ trở về nhà."



"Nhưng mà......" Tô Tích Nhan vẫn còn chuyện muốn nói, Hà Tĩnh Mạc trừng mắt kéo cô đi, Tô Tích Nhan bĩu môi, không dám nói thêm nữa. Tiêu Mạc Ngôn thấy sự tương tác giữa của hai người, mỉm cười: "Nếu tôi có thể giống như Tĩnh Mạc, có lẽ vợ tôi sẽ không bỏ đi, Tích Nhan, em phải biết quý trọng."



Đã lâu Tiêu Mạc Ngôn không có nói lời nghiêm chỉnh đàng hoàng như thế, Tô Tích Nhan nghe mà xót xa, cúi đầu: "Thật xin lỗi."



Tiêu Mạc Ngôn cười, bước lên, sờ sờ tóc cô nói: "Được rồi, đã nói không phải lỗi của em mà. Hơn nữa, cũng không phải sẽ không lại gặp nhau, sau này có cơ hội tôi lại đưa vợ mình đến chơi."



Tính tình của Tiêu tổng chính là như vậy, nâng lên được thì bỏ xuống được, cô cho dù có đau buồn, trong chớp mắt cũng có thể ép buộc bản thân điều chỉnh lại tâm trạng nhanh chóng trở về như trước. Mấy năm qua, chính là nhờ thương trường đã mài dũa tính kiên cường này của cô, cô tin tưởng, chỉ cần vợ nghỉ ngơi tốt, thì nhất định sẽ quay trở về. Vợ làm sao có thể từ bỏ được việc trừng phạt cô đây?



Phi trường 10h đêm, Hà Tĩnh Mạc cùng Tô Tích Nhan đưa tiễn Tiêu Mạc Ngôn xong quay về nhà đã có chút muộn, hai người vào phòng, tắm rửa sạch sẽ liền nằm ở trên giường.



Trên đường về, tâm trạng Tô Tích Nhan cứ thấp thỏm không yên, bình thường miệng không ngừng lải nhải mà giờ một câu cũng không nói, Hà Tĩnh Mạc nhìn cô rất nhiều lần, biết trong lòng cô không được thoải mái, cũng chỉ thở dài, chứ không khuyên nhủ gì.



"Tĩnh Mạc." Cuối cùng, vẫn là Tô Tích Nhan xoay người ôm Hà Tĩnh Mạc trước, Hà Tĩnh Mạc quay lại, kéo cô vào trong lòng, "Đừng buồn mà."



Cho dù chỉ là gọi tên một tiếng, không nói gì thêm, Hà Tĩnh Mạc cũng biết trong lòng Tô Tích Nhan cảm thấy có lỗi, mặc kệ Tiêu Mạc Ngôn có thể giảng hòa tốt đẹp với Hạ Linh Doanh hay không, Tô Tích Nhan cũng đã vô cùng áy náy ở trong lòng. Tô Tích Nhan chôn đầu trong lòng Hà Tĩnh Mạc, buồn bã nói: "Trong lòng vẫn thấy khó chịu."



"Ừm, mình biết."



Hà Tĩnh Mạc siết chặt vòng tay, ngôn ngữ cơ thể càng có tác dụng an ủi lòng người hơn, Tô Tích Nhan tựa vào lồng ngực quen thuộc, nhẹ thở dài: "Tĩnh Mạc, mình khó chịu, không phải chỉ vì áy náy chuyện Hạ Hạ bỏ đi. Chỉ là mình nghĩ không thông......"



"Không nghĩ ra cái gì?" Hà Tĩnh Mạc hôn lên trán cô, Tô Tích Nhan ngửa đầu nhìn vào mắt nàng nói: "Tình yêu thật sự mong manh như vậy sao? Đã từng thề non hẹn biển cũng không có giá trị sao? Mình biết Tiêu tổng bình thường cà rỡn thích hái hoa ngắt cỏ, nhưng chị ấy thật sự chỉ trò chuyện mà thôi, không dám làm càn dù chỉ một chút. Hạ Hạ sao lại nhẫn tâm bỏ đi? Cô ấy rõ ràng luôn đau lòng vì Tiêu tổng, vì Tiêu tổng mỗi sáng đều dậy sớm lo cơm nước, vì sao chuyện gì cũng có thể nhẫn nhịn, mà lần này lại cố tình quyết tuyệt như vậy......"



"Mình có thể hiểu Hạ Hạ." Hà Tĩnh Mạc cắt ngang lời Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm vào ánh mắt nàng, vẻ mặt nghi ngờ.



"Hạ Hạ làm như vậy là sáng suốt."



Giọng nói Hà Tĩnh Mạc kiên định, Tô Tích Nhan bĩu môi, "Sáng suốt? Theo mình nghĩ, mặc kệ là vợ chồng hay là người yêu, có mâu thuẫn gì cũng phải giải quyết trước, nếu cứ cãi nhau xong đau lòng thì bỏ đi, thế giới này làm gì còn có thiên đường địa cửu*."


*thiên đường địa cửu: mãi mãi, trọn đời



"Cậu làm sao biết cô ấy không cố gắng nói chuyện rõ ràng với Tiêu tổng?"



Hà Tĩnh Mạc hỏi lại, Tô Tích Nhan không đồng tình lắc đầu, "Nói một lần không được, thì nói lần thứ hai, lần thứ hai vẫn không được thì lần thứ ba, chứ bỏ đi như vậy thì làm sao được? Tĩnh Mạc, mình cảm thấy cuộc sống vốn sẽ xảy ra nhiều chuyện bất trắc, đừng nói nửa năm, chỉ cần mấy tháng thôi cũng đủ xảy ra nhiều chuyện không tưởng, mọi người đều nói không thể đoán trước tương lai, nếu một phút chia tay ngắn ngủi lại biến cả đời thành người xa lạ, cô ấy sẽ hối hận đến chết."



Tô Tích Nhan nói tất cả đều là suy nghĩ sâu xa trong lòng mình, vì thế mà dù trong lòng có bao nhiêu tức giận hay nổi điên cũng chưa từng rời bỏ Hà Tĩnh Mạc. Cô thật sự sợ hãi, đời người ngắn ngủi như vậy, có bao nhiêu thời gian có thể lãng phí, đôi khi cô không biết vì sao mình lại lo sợ, sợ Hà Tĩnh Mạc đột nhiên bỏ cô đi, nên cô chỉ muốn bám dính lấy Hà Tĩnh Mạc, cả đời cũng không chia lìa.



Hà Tĩnh Mạc cảm thấy nội tâm Tô Tích Nhan bất an, đưa tay nhéo mặt cô, "Cậu suy nghĩ gì đâu không? Mình sẽ không rời xa cậu. Tiêu tổng Hạ Hạ khác chứ, hoàn cảnh cuộc sống của hai người họ về mặt hình thức thật sự không giống với chúng ta. Chúng ta coi như từ nhỏ đã ở bên nhau, thói quen cuộc sống dung hợp lẫn nhau dần dần thay đổi. Cho nên không giống với hai người họ, từ nhỏ Tiêu tổng đã được vạn người che chở, cho nên tính tình của cô ấy có chút kiêu ngạo ngông cuồng. Cô ấy ôn hòa với chúng ta, nhưng không hẳn cũng sẽ đối với Hạ Hạ như thế, ở trước mặt người thân nhất của mình, con người thường rất ích kỷ."



"Cái này cũng giống như mình ở bên ngoài chịu thua thiệt, về nhà thì lấy cậu ra trút giận đó hả, ây." Tô Tích Nhan bắt đầu nghĩ lại bản thân, Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn cô, "Đã biết sai lầm rồi sao?"



"Ò." Tô Tích Nhan xấu hổ ôm lấy Hà Tĩnh Mạc, "Nhưng mà mình nghĩ không ra, Hạ Hạ không lo lắng sao? Nếu cô ấy vì không thể ứng phó được xung quanh Tiêu Mạc Ngôn có nhiều hoa thơm cỏ dại, mệt mỏi mà bỏ đi, không sợ mình đi như vậy thì Tiêu Mạc Ngôn sẽ yêu thương người khác sao? Dù sao, con người cũng hay thay đổi."



"Hay thay đổi?" Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan vội vàng lắc đầu bảo đảm: "Mình nhất định sẽ không thay đổi!"



"Hừ, cậu nhớ được thì tốt." Hà Tĩnh Mạc nhéo lỗ tai Tô Tích Nhan: "Không nghĩ tới đứa trẻ nhà chúng ta trưởng thành rồi, còn biết lo lắng chuyện của người khác nha."



"Ghét, nói giống như trước đây mình chỉ biết nghĩ cho bản thân vậy." Tô Tích Nhan phản đối, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười, "Thật ra cậu lo lắng cũng không phải không đúng, nhưng cậu có nghĩ thử hay chưa, đạo lý như vậy đến cậu cũng biết thì làm sao Hạ Hạ lại không biết? Cô ấy đương nhiên sẽ sợ hãi lo lắng, càng để ý một người càng dễ lo lắng mất còn."



"Vậy sao cô ấy còn đi?"



Tô Tích Nhan cau mày, chỗ này cô vẫn thấy rối rắm, Hà Tĩnh Mạc lắc đầu: "Sợ không có nghĩa là nhường nhịn, nếu Tiêu Mạc Ngôn chỉ có nửa năm cũng không đợi được, trong lòng Hạ Linh Doanh còn chờ mong cái gì nữa? Lần này đi, coi

như là điều chỉnh lại, cũng là một dạng thử thách. Tích Nhan, phải tin tưởng, hai người họ sẽ hạnh phúc, họ trải qua nhiều chuyện như vậy, đôi bên đã muốn khảm* chung một chỗ, cho dù có làm thế nào cũng không thể tách rời."


*khảm trong khảm thạch, nghĩa là khảm/đính đá.



Một câu nói thật có uy làm Tô Tích Nhan ngậm miệng không nói được gì, cô chớp mắt im re nhìn Hà Tĩnh Mạc cả buổi. Hà Tĩnh Mạc nhìn cô cười dịu dàng, nàng thích nhất là Tô Tích Nhan như lúc này, ánh mắt chăm chú ngây ngô, đáng yêu vô cùng.



"Tĩnh Mạc, sao cậu nghĩ được nhiều thứ vậy?"



Tô Tích Nhan nghẹn khuất nửa ngày mới hỏi được một câu, Hà Tỉnh Mạc cười khẽ: "Đều là phái nữ, có gì không thể nghĩ ra."



"Nhưng mà mình đâu có nghĩ ra, mình nghĩ, Tiêu tổng cũng nghĩ không ra."



Tô Tích Nhan nhớ tới vẻ mặt đau buồn của Tiêu Mạc Ngôn khi xoay người lại nhìn sân bay trong lúc đăng ký, nếu để cho Hạ Hạ nhìn thấy, nhất định sẽ đau lòng lắm. Hà Tĩnh Mạc an ủi sờ đầu cô: "Bởi vì các người đều thuộc loại suy nghĩ vô tư. Được rồi, cậu cũng không cần nhọc lòng vì Tiêu tổng, sóng to gió lớn nào cô ấy cũng gặp qua rồi, có gì mà không vượt qua được."



"Chị ấy gặp nhiều nhưng cũng chỉ có một tình yêu thôi a." Tô Tích Nhan phản đối, cô không phát hiện mình gần đây hoàn toàn đã theo phe Tiêu Mạc Ngôn, nói tới nói lui cũng là nói cho cô ấy. Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn cô, "Cậu cho là Tiêu tổng thật sự không tìm được Hạ Hạ? Cô ấy là ai hả? Cô ấy muốn tìm một người còn không phải quá dễ dàng sao?"



"Mình biết a." Tô Tích Nhan thở dài, "Mình đương nhiên biết năng lực của chị ấy, cho nên mới càng thêm đau lòng chị ấy chịu đựng như vậy."



Hà Tĩnh Mạc ngạc nhiên nhìn Tô Tích Nhan, lời này thật đúng là ngoài mong đợi của nàng, Tô Tích nhìn vào mắt nàng nói: "Tĩnh Mạc, đôi khi cái người đối với ai cũng vui vẻ hào hứng không hẳn là hạnh phúc."



"Cậu có ý gì?" Hà Tĩnh Mạc lo lắng nhìn cô, Tô Tích Nhan ôm lấy nàng, "Mình không phải nói mình, là Tiêu tổng, mình sao lại không hạnh phúc cơ chứ, mỗi ngày cậu đều ở bên mình, mình hạnh phúc biết bao nhiêu."



Hà Tĩnh Mạc xoa phát của nàng, "Cậu nói là Tiêu tổng không hạnh phúc sao?"



Tô Tích Nhan lắc lắc đầu trong vòng tay nàng, "Không phải không hạnh phúc, chỉ là trước đây muốn hợp tác với Thánh Hoành, mình có điều tra qua bối cảnh của chị ấy. Tiêu tổng, dường như...... Dường như không phải hạnh phúc như trong tưởng tượng của chúng ta, mẹ của chị ấy mất sớm, chị ấy vì mẹ mà trở mặt thành thù với cha mình, gặp nhiều trắc trở mới gầy dựng được Thánh Hoàng, trong đó cũng có mối quan hệ tình cảm với Hạ Linh Doanh, cả hai người họ thời điểm đó dây dưa không rõ, hai người có thể ở chung một chỗ, thật sự không dễ dàng đâu. Đôi khi nhìn chị ấy vênh mặt cười, không có việc gì hay kiếm chuyện khiêu khích trêu chọc này nọ, nghĩ lại cuộc sống trước kia chắc rất áp lực, mà nay, có người yêu bên cạnh, chị ấy mới có thể tích cực như thế, thật sự sống là chính mình."



Hà Tĩnh Mạc trầm mặc không nói, nàng cũng từng nghe qua thân thế của Tiêu Mạc Ngôn, càng không nghĩ đến cho dù là phương diện tình thân hay là tình yêu cũng đều trắc trở như vậy, thở dài một hơi, nàng ôm lấy người trong lòng.



"Tích Nhan, chúng ta có hạnh phúc không."



"Tất nhiên." Tô Tích Nhan hưởng thụ cọ cọ vào ngực Hà Tĩnh Mạc, "Sau này mình cũng sẽ thay đổi tính tình của mình, mặc kệ là gặp chuyện gì nói không được, cũng sẽ không gây gỗ với cậu."



"Thật không?" Hà Tĩnh Mạc ngạc nhiên nhìn cô, Tô Tích Nhan gật đầu, "Tất nhiên rồi!"



"Ừm." Hà Tĩnh Mạc suy nghĩ một lúc, nhìn vào mắt cô nói: "Vừa lúc mình có chuyện muốn bàn với cậu."



"Chuyện gì? Cứ nói đi." Tô Tích Nhan vỗ ngực của mình, Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn cô, "Trường học với Bắc Kinh bên kia có trao đổi học thuật, điều mình qua Bắc Kinh ba tháng, thứ hai tới sẽ đi."





Nghe lời Hà Tĩnh Mạc nói xong, mặt Tô Tích Nhan lập tức trở nên tái mét, hai mắt bốc lửa nhìn Hà Tĩnh Mạc: "Ở đâu? Bao lâu?!"


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện