Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Giác Quan Thứ Sáu


trước sau

Á.....



Tô Tích Nhan đang có hứng thú trêu chọc người khác thì vô tình như bị Hà Tĩnh Mạc chặn họng, cô cầm di động cả buổi cũng không có nói lý do. Hà Tĩnh Mạc đương nhiên biết cô đang làm gì, giọng nói càng lúc càng thiếu kiên nhẫn.



"Tô Tích Nhan, cậu được lắm, vết sẹo đã lành nên quên đau rồi phải không? Trước lúc mình đi, cậu đã hứa với mình cái gì?"



"Tĩnh Mạc..."



Tô Tích Nhan hối hận muốn cắn lưỡi chết cho rồi, bắt đầu giả vờ đáng thương cầu xin tha thứ. Lửa giận của Hà Tĩnh Mạc không suy giảm dù là một chút, cô mất một ngày mệt mỏi mới đến Bắc Kinh, nằm ở trên giường vừa thiếp đi đã bị Tô Tích Nhan gọi dậy, vừa rời giường đã chọc giận hỏi sao không nổi điên.



"Mình sai rồi."



Cuối cùng, Tô Tích Nhan chỉ có thể cúi đầu nhận sai, đây chính là phương pháp giáo dục của Hà Tĩnh Mạc, cho dù có chuyện gì xảy ra, bất cứ khi nào, hay phạm lỗi lớn ra sao, chỉ cần người bạn nhỏ Tô Tích Nhan ngoan ngoãn nhận sai, cô giáo Hà nhất định sẽ bỏ qua chuyện cũ, bằng không giết chết không tha.



"Cậu sai ở đâu vậy?"



Giọng của Hà Tĩnh Mạc có chút dịu xuống, Tô Tích Nhan nghe thấy có hi vọng, dồn hết sức nói nhanh.



"Mình sai ở chỗ không nghe lời Tĩnh Mạc nhà mình, hơn nửa đêm còn ra ngoài lang thang với Tiêu tổng."



"Ò. Còn nữa không?"



"Có có có!" Tô Tích Nhan chỉ sợ Hà Tĩnh Mạc trở mặt, nhanh chóng liệt kê những sai lầm của mình, "Mình còn làm sai thiệt nhiều nha. Mình sai ở chỗ trời mưa thì không nên đi ra ngoài, ra ngoài thì không nên lái xe, trời mưa đường trơn trượt, đã làm cho Tĩnh Mạc nhà mình lo lắng nhiều nha."



"Còn gì nữa?"



"Có!" Trên ót Tô Tích Nhan bắt đầu ứa mồ hôi, khẩn trương hết mức. Bên kia Hà Tĩnh Mạc rốt cuộc nhịn không được cười lên thành tiếng "Hì hì."



"Thật sự còn nữa à?"



Nghe ra trong giọng Hà Tĩnh Mạc là trêu chọc, Tô Tích Nhan lập tức co rút lại, tiếp tục nũng nịu ra vẻ đáng thương, "Tĩnh Mạc, sao cậu lại ức hiếp người ta."



"Là mình ức hiếp cậu sao?" Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, "Tích Nhan, mình mới đi có một ngày, thì hơn nửa đêm cậu lại chạy ra ngoài, cậu thử hỏi cậu xem, làm sao có thể làm cho người ta bớt lo lắng đây?"



"Tại vì mình vẫn còn áy náy chuyện của Tô tổng với Hạ Hạ, cho nên mới sốt ruột, mấy ngày nay cứ suy nghĩ làm mình ngủ không được ngon."



Tô Tích Nhan nói nghe có vẻ hợp lý, Hà Tĩnh Mạc cũng không thèm để tâm cô, "Cậu thôi đi, mình mới đi có một ngày, cậu ngủ thế nào mình không biết sao? Vừa ngáy vừa đá chân loạn xạ, mình thật không thấy cậu áy náy chỗ nào."



"Tĩnh Mạc......" Tô Tích Nhan chỉ có thể ra sức làm nũng thay vì lăn lộn, khóc lóc tỉ tê, Hà Tĩnh Mạc thở dài, "Được rồi."



"Cậu không giận sao?" Tô Tích Nhan lập tức hỏi, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày, "Cậu hi vọng mình sẽ giận à?"



"Đâu có!"



Lòng Tô Tích Nhan liền buông xuống, rốt cuộc cũng không có giận rồi.



"Được rồi, kể cho mình nghe chút đi, cậu làm sao gạt được Tiêu tổng?"



"Hả?"



Hà Tĩnh Mạc đột nhiên chuyển chủ đề làm Tô Tích Nhan không kịp phản ứng, đầu dây bên kia truyền đến từng trận tiếng cười, Tô Tích Nhan lập tức có lại phản ứng, miệng cô chu ra đến có thể gác được ấm trà, "Cậu ăn hiếp người ta quá đi."



"Được rồi, cục cưng ngoan, là mình không đúng, nói mau đi."



Hà Tĩnh Mạc luôn biết được thời điểm nào nên đánh sẽ đánh, thời điểm nào nên dỗ sẽ dỗ, nàng ước lượng mọi việc cũng tốt lắm, đối với Tô Tích Nhan mà nói, cả bầu trời ủy khuất đều bị hai chữ cục cưng kia hóa mở, miệng của cô ngoác đến cả mang tai đi, "Còn không phải là tại Tiêu tổng xấu xa, lần này mình đã có tính trước, vừa thấy chị ấy thì mở chức năng ghi âm của điện thoại lên, thu lại toàn bộ, chị ấy nói xấu Hạ Hạ không ít, ha ha, có cái này, đời này mình không phải sợ Tiêu tổng nữa."



"Cậu nha ~"



Hà Tĩnh Mạc lắc đầu, "Hai người quả thật như hai đứa con nít."



"Mình làm gì có." Tô Tích Nhan bĩu môi, "Cậu nói oan cho mình quá, mình chỉ có như vậy với cậu thôi."



"Phải không?"



Hà Tĩnh Mạc có ý trêu chọc cô, Tô Tích Nhan gật đầu mạnh, "Đúng vậy đúng vậy, Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, người ta chỉ có đối với cậu mới là cục cưng ngoan thôi, đối với người khác lại thành người trưởng thành, hào phóng, xinh đẹp động lòng người."



Hà Tĩnh Mạc bị chọc cười lại, cầm di động cười không ngớt, Tô Tích Nhan nắm di động cũng ngây ngốc cười theo. Chỉ cần Hà Tĩnh Mạc vui vẻ, cô cũng sẽ rất vui vẻ......



Cách nhau ngàn dặm, Tô Tích Nhan cùng Hà Tĩnh Mạc đều lặng lẽ giữ di động kề sát bên tai, giống như đang lắng nghe nhịp tim của đối phương. Cuối cùng, trăm ngàn nhung nhớ đều biến thành một câu cốt lõi lâu dài: MÌNH NHỚ CẬU.



Điện thoại rốt cuộc cũng tắt, Tô Tích Nhan một mình cầm di động không nỡ, nhìn một hồi, cô mở cửa lên xe sau đó tự giác thắt dây an toàn.



Một cú điện thoại đã có thể làm đầu óc Tô Tích Nhan rối bời, cô hít sâu một hơi, Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, mình nhớ cậu.




*********




Nửa tháng sau đó Tô Tích Nhan không biết được mình đã trải qua như thế nào, trước kia khi có Tĩnh Mạc, cô có thể sắp xếp cuộc sống trật tự theo quy củ, nhưng hôm nay thiếu đi Hà Tĩnh Mạc, mỗi ngày trôi qua cô đều thấy rất mơ hồ, thậm chí không thể tập trung tinh thần để làm việc, không có việc gì sẽ nhắn tin cho Hà Tĩnh Mạc. Nếu nhận được trả lời, Tô Tích Nhan sẽ giống y như đứa bé tham ăn, ôm di động tiếp tục nhắn, nếu không có trả lời, cô lại nóng nảy nổi điên như phụ nữ thời mãn kinh vậy, trong lòng giống như bị lửa thêu đốt.



"Tô tổng, có thư ký mới đến."



Tô Tích Nhan vẫn ngây người cầm di động, cửa được mở ra, phòng quản lý nhân sự dẫn tới một thư ký mới đến. Thư ký trước vẫn hay đi theo Tô Tích Nhan hiện đang ở nhà nghỉ thai sản, thư ký mới này là do phòng quản lý nhân sự tuyển cho Tô Tích Nhan.



Tô Tích Nhan không quan tâm, gật đầu, tầm mắt vẫn nhìn về di động ở trong tay, cô nhíu mày, hôm nay Tĩnh Mạc làm gì, tại sao trả lời chậm như vậy?



Cửa được đóng lại, thư ký mới đến đứng yên tại chỗ chăm chú lặng lẽ chờ Tô Tích Nhan lên tiếng, Tô Tích Nhan cầm di động cả buổi cũng không để ý tới cô ấy, đợi tin nhắn Hà Tĩnh Mạc đến, cô mới lấy lại được tinh thần thì ngạc nhiên nhìn thấy trong phòng còn có người.



"Đứng đây chi, cô tên gì?"



Vừa nãy khi quản lý giới thiệu, Tô Tích Nhan không để ý, chớp mắt một cái đã quên mất tên của cô ấy.



"Nhan Khả."



"Ừm." Tô Tích Nhan gật đầu, cô nhìn chằm chằm Nhan Khả nhưng Nhan Khả vẫn cúi đầu không dám nhìn cô, Tô Tích Nhan mỉm cười, "Sao vậy? Mới vừa tốt nghiệp đại học à? Ngẩng đầu lên cho tôi xem."



Nhan Khả cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Tô Tích Nhan, Tô Tích Nhan nhìn thấy mặt cô ấy, lập tức ngây ngẩn cả người.



Này...... Tại sao lại có cảm giác giống như Tĩnh Mạc?



Bề ngoài Nhan Khả cũng không phải hoàn toàn giống Hà Tĩnh Mạc, chỉ là vừa rồi bộ dáng thẹn thùng cắn môi đó rất giống Hà Tĩnh Mạc, Tô Tích Nhan bất tri bất giác ngây ngốc nhìn, việc này làm mặt Nhan Khả lại càng thêm đỏ. Cảm thấy bản thân thất thố*, Tô Tích Nhan che dấu hắng giọng một tiếng, cầm lấy lý lịch Nhan Khả trên bàn nhìn sơ qua, Tô Tích Nhan xem qua kinh nghiệm làm việc, cô gật đầu. Cô đối với những đứa trẻ thuộc diện gia đình không có điều kiện nhưng lại cố gắng không ngừng vươn lên luôn có ấn tượng tốt.


*thất thố: không có ý tứ, thiếu tế nhị.



"Được rồi, em đi xuống trước để chuẩn bị, đi tìm chị Hồ, để chị ấy dẫn em đi một vòng công ty để làm quen, sẵn tiện đi nhận một bộ quần áo làm việc."



Tô Tích Nhan nhìn Nhan Khả nói, Nhan Khả gật đầu, không hỏi gì thêm, đẩy cửa đi ra ngoài. Tô Tích Nhan nhìn quần Jeans Nhan Khả mặc đã bạc màu, trong lòng có chút xót xa. Không nghĩ ngợi gì, cô liền gọi điện qua cho Hà Tĩnh Mạc.



"Alo?"



Hà Tĩnh Mạc vừa tan học, cầm di động đang tính gọi cho Tô Tích Nhan, không nghĩ tới cô cũng có ý định này.



"Tĩnh Mạc, cậu có em gái không?"



Vừa bắt máy, một câu không đầu không đuôi của Tô Tích Nhan làm cho Hà Tĩnh Mạc có chút ngớ người, "Không có, làm sao vậy?"



"Ò. Mình hôm nay mới tuyển một đứa trẻ, cảm giác rất giống như cậu."



"Hôm nay tuyển? Chức vụ gì?"



Hà Tĩnh Mạc ra vẻ không để tấm hỏi, Tô Tích Nhan cũng không để ý nói: "Thư ký, về sau đi theo mình, chậc chậc, bề ngoài thì không giống nhiều lắm, nhưng cử chỉ với thần thái thì không có nhiều khác biệt."



"Ò, mình có chút việc, chút nữa gọi lại cậu sau."



"Hả? Mình còn chưa nói được vài câu mà."



"Tắt nha."



"Tút" một tiếng, điện thoại đã bị cắt đứt, Tô Tích Nhan cầm di động cảm thấy khó hiểu, làm sao vậy, cô đã trêu ai chọc ai? Cứ vậy mà cúp điện thoại sao, lẽ nào bên cạnh có người? Tô Tích Nhan biết rất rõ bên người Hà Tĩnh Mạc có bao nhiêu ruồi muỗi quấy rầy, từ kinh nghiệm vụ đào hoa lúc trước đã để lại cái

gai trong lòng Tô Tích Nhan, hôm nay thấy thái đột Hà Tĩnh Mạc không tốt như vậy, Tô Tích Nhan không khỏi có một chút khổ sở.



Con người thường là thế, càng để ý lại càng dễ suy diễn, càng suy diễn lại càng để tâm chuyện nhỏ nhặt, cả một buổi chiều, Tô Tích Nhan có chút cáu kỉnh, đợi sắp xếp công việc ổn thỏa đã là 9 giờ tối, cô xem đồng hồ, lắc lư cái eo, lại cúi đầu nhìn di động, vẫn như vậy không có cái tin nhắn nào. Hừ, Tô Tích Nhan nhíu mày, không nhắn cho mình mình cũng sẽ không nhắn cho cậu.



Đang suy nghĩ, tiếng gõ cửa vang lên, Tô Tích Nhan sửng sốt, đã muộn như vậy, còn ai?



"Vào đi."



Nhan Khả ở bên ngoài bưng trà đi đến, cô đã đổi bộ đồng phục văn phòng hợp lắm, quần sáo ôm sát lộ ra đường nét cơ thể, thân hình như rắn nước, đôi chân thon thả, người như vậy ở Áng Nhiên nhất định sẽ tạo ra không ít gợn sóng, mấy chàng trai trẻ đều đã rục rịch ý định. Mà Nhan Khả đi qua vừa thẹn thùng lại vừa ngại ngùng, cô ngẩng đầu nhìn Tô Tích Nhan đang đánh giá chính mình, mỉm cười, "Tô tổng, uống chút trà, thấy ngài đã bận rộn cả buổi chiều rồi."



"Tốt." Tô Tích Nhan gật đầu, "Không cần xưng tôi ngài khô khan khuôn phép như vậy, ngoài thời gian làm việc, cứ xưng hô bình thường. Thời điểm khác nhau tùy ý cho có chút thoải mái, tôi lớn hơn em, gọi tôi chị là được."



"Vâng."



"Lần sau không cần chờ tôi muộn vậy." Tô Tích Nhan đối đãi cấp dưới vẫn thật rất quan tâm, trong ngoài Áng Nhiên gì cũng đều có nghe tiếng.



"Vâng."



"Đúng rồi, nhà em ở đâu? Chờ tôi muộn đến vậy, sợ là không còn xe, để tôi đưa em về."



Cho dù Nhan Khả không nói, Tô Tích Nhan cũng biết cô ấy nhất định không có xe, đã trễ thế này, vẫn là nên đưa về dùm, một cô bé luôn luôn không có an toàn. Nhan Khả lắc đầu, nhìn Tô Tích Nhan nói: "Tô tổng, không dám phiền ngài, tôi tự mình về được rồi."



"Được rồi, trước khi vào Áng Nhiên, bác Trịnh chắc chưa có nói qua với cô, ở Áng Nhiên không có nhiều quy củ như vậy."



Tô Tích Nhan làm việc bao nhiêu năm qua, cô liếc mắt một cái đã nhìn ra cô gái trước mắt đang khẩn trương cùng lo lắng, là một cô gái rất quật cường. Nghe Tô Tích Nhan nói như vậy, Nhan Khả cũng không dám kiên trì, cô ấy gật đầu, lặng lẽ đi theo sau Tô Tích Nhan.



Ở trên xe, hai người cũng không trao đổi gì nhiều, Nhan Khả vẫn vậy có chút sợ sệt người lạ, còn Tô Tích Nhan nghe nhạc buồn phát trong xe, có chút thất thần nhìn ngoài cửa sổ.



Tĩnh Mạc......



Bởi vì ngoài trời cũng không còn sớm nữa, trên đường gần như cũng không có nhiều xe, hai người thật suôn sẻ chạy về nhà Nhan Khả, đến cửa nhà, Nhan Khả nhìn Tô Tích Nhan nói: "Tô tổng, cám ơn."



"Không có gì."



"Chị hai."



Hai người đang nói, bên hành lang, một bé gái khoảng ba tuổi chạy đến lập tức ôm chân Nhan Khả, ôm chặt cô ấy. Tô Tích Nhan ngạc nhiền nhìn hai người, này...... Chị hai? Khoảng cách tuổi tác có vẻ lớn?



"Tốt lắm, ngoan, Đậu Đậu."



"Đậu Đậu đói, chị hai."



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện