Được rồi, vẻ mặt cậu vậy là sao, ngủ một chút đi." Hà Tĩnh Mạc ôm Tô Tích Nhan dỗ dành như đứa trẻ, Tô Tích Nhan bĩu môi, nhích người vào trong lòng nàng, dùng hai má cọ cọ cổ nàng, thì thầm: "Không ngủ, thức dậy thì cậu sẽ đi."
Nghe được lời này làm Hà Tĩnh Mạc xót xa, nàng nhìn xuống hôn lên má Tô Tích Nhan, "Cố gắng chịu đựng, mình rất nhanh sẽ về, còn một tháng nữa thôi, được không?"
"Mình biết, nhưng vẫn sẽ nhớ cậu." Tô Tích Nhan nhẹ nhàng thở dài, ngửa đầu nhìn Hà Tĩnh Mạc, chóp mũi đều là mùi hương của nàng, nghĩ tới sẽ lại xa nhau, ánh mắt của cô có chút ướt át, "Tĩnh Mạc, chúng ta lãng phí nhiều năm như vậy mới có thể ở chung một chỗ, những ngày tốt đẹp đến thật không dễ dàng, chỉ lần này thôi, sau này không đi nữa có được không?"
Lời nói của cô mang theo sự cầu xin như con dao sắc nhọn đâm thẳng vào tim Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc càng siết chặt cô hơn, "Được."
Tô Tích Nhan thỏa mãn rúc vào trong vòng tay nàng, có được lời hứa của Hà Tĩnh Mạc, cô lại bắt đầu thái quá, nói chuyện càn rỡ.
"Tĩnh Mạc Tĩnh Mạc, bây giờ mình mới biết cậu có ham muốn mạnh mẽ như vậy."
Hà Tĩnh Mạc ôm cô, ném qua cái nhìn xem thường, mặc kệ cô. Tô Tích Nhan không chịu thua kéo cổ áo nàng, chu chu miệng như thạch lựu, "Cái này gọi là gì? Cái này gọi là chân nhân bất lộ tướng, bình thường lúc nào cũng là giáo viên để người khác kính trọng, lên giường còn không phải là –"
"Tô Tích Nhan."
"Sao?"
"Cậu còn muốn làm thêm lần nữa?"
"......Ngủ thôi ngủ thôi."
Kết quả là cả đêm Tô Tích Nhan cũng không ngủ, mà ngay cả Hà Tĩnh Mạc dày vò người khác cả buổi cũng không thể ngủ. Hồi đại học, hai người mới đầu từ không vừa mắt nhau đến dần dần bị hấp dẫn lẫn nhau. Hà Tĩnh Mạc ban đầu vô cùng buồn ngủ, nhưng hai người nói chuyện qua lại một hồi rốt cuộc lại làm tinh thần tỉnh táo, cuối cùng hai người cùng nhau nhớ lại, từ đầu đến giờ xem ra là tuyệt vời như thế, Hà Tĩnh Mạc và Tô Tích Nhan cùng nghịch ngợm suốt đêm.
Sáng sớm hôm sau Hà Tĩnh Mạc rời giường sớm, nàng nhìn Tô Tích Nhan gối đầu đang ngủ, nhẹ nhàng nhanh chóng mặc quần áo sợ đánh thức cô, tắm rửa xong Hà Tĩnh Mạc đi vào bếp để làm điểm tâm.
Tô Tích Nhan mệt mỏi vì ngủ không đủ giấc, thức dậy lại không thấy Hà Tĩnh Mạc đâu, chuyện này làm cho cô lo lắng, cô buồn rầu đứng lên, lớn tiếng gọi: "Tĩnh Mạc, Tĩnh Mạc!" Đi rồi sao? Không nói cho cô một tiếng mà lại đi sao?
Ở nhà bếp, Hà Tĩnh Mạc vốn không nghe thấy tiếng cô gọi, Tô Tích Nhan kêu gào một mình một hồi cũng thấy ai để ý đến cô, cô thậm chí còn không mặc quần áo, khỏa thân mang dép lê trực tiếp đi ra tìm người.
"Cậu dậy sao không gọi mình một tiếng?!"
Tìm thấy người trong nhà bếp, Tô Tích Nhan như điên rống lên, dọa Hà Tĩnh Mạc đang nấu ăn làm rơi cả đũa vào trong nồi, nàng hốt hoảng nhanh tay nhặt chiếc đũa lên, xoay người lại nhìn thấy Tô Tích đang khỏa thân đứng trước mặt, nhíu mày: "Tổ tiên ơi, cậu chui từ trong của nợ nào ra vậy, nhanh đi mặc quần áo."
"Mình cứ tưởng là cậu đi rồi."
Tô Tích Nhan đáng thương lèm bèm, Hà Tĩnh Mạc thở dài, tắt bếp, nắm cánh tay cô lôi về phòng ngủ, "Nhà bếp không có rèm che, cậu không sợ bị người khác nhìn thấy à."
"Sợ cái gì, dù sao mình cũng là của cậu rồi." Tô Tích Nhan tự tin nói, Hà Tĩnh Mạc nghe xong trong lòng nhũn ra, nhưng khuôn mặt vẫn lặng lẽ không có phản ứng, kéo cô đi về phòng, "Là của mình thì càng phải chú ý nhiều hơn, cậu cũng không phải trẻ con nữa, tại sao cứ phải để mình phải nói."
"Tĩnh Mac." Bị Hà Tĩnh Mạc giáo huấn làm Tô Tích Nhan không hài lòng, cô đứng yên tại chỗ làm sao cũng không chịu đi, bước chân Hà Tĩnh Mạc dừng lại, cau mày nhìn cô: "Làm sao vậy?"
Tô Tích Nhan nhìn vào mắt Hà Tĩnh Mạc, rút tay đang bị nàng lôi kéo ra, cong người lại, một chân đưa về phía trước, ưỡn ngực vênh mông, tạo dáng động tác chữ S tiêu chuẩn, Tô Tích Nhan tiếp tục nhìn chằm chằm vào mắt Hà Tĩnh Mạc, đưa tay vén mái tóc dài sang bên, phóng khoáng vung tay.
"Tĩnh Mạc, mình có hấp dẫn không?"
Tô Tích Nhan đối với phản ứng của Hà Tĩnh Mạc khi nhìn thấy mình khỏa thân rất không hài lòng, bắt đầu chủ động chiến lược dụ dỗ. Hà Tĩnh Mạc nhìn cô, cười lên thành tiếng, "Mới sáng sớm cậu lại bị bệnh gì vậy? Đầu cậu chưa gội, mặt cậu chưa rửa thì hấp dẫn cái gì không biết?"
"......"
Tô Tích Nhan càng thêm buồn bực, bị Hà Tĩnh Mạc làm cho đau lòng, "Người ta không phải nói người yêu ở trong mắt đều hóa thành Tây Thi sao? Tại sao mình ở trong mắt cậu cũng chưa ra Tây Thi vậy?"
"Đó là lời gạt người mà cậu cũng tin? Cậu là cô gái mười bảy tuổi mười tám tuổi hay sao? Mau đi mặc quần áo!"
Hà Tĩnh Mạc tức giận càm ràm, Tô Tích Nhan vẫn không vừa lòng, "Sao lại nói gạt người? Mình nhìn cậu thấy xinh đẹp như vậy mà, nhìn cỡ nào cũng không thấy phiền chán."
"Tô Tích Nhan." Hà Tĩnh Mạc bị cô chọc đến cười, "Sao mình lại cảm thấy bây giờ cậu càng ngày càng thụ ra vậy? Lúc trước là ai mạnh miệng thề thốt nói mình là công?"
"Mình có chỗ nào không phải công?"
"Có công nào ban ngày ban mặt đi khỏa thân, vuốt tóc hỏi người khác mình hấp dẫn hay không hấp dẫn sao?"
"......"
"Trải qua một hồi tranh cãi, Tô Tích Nhan tối sầm mặt đi tắm, Hà Tĩnh Mạc nhìn bóng dáng của cô liền hít sâu một hơi. May mà nhịn được, nếu không chắc sẽ thật sự trễ chuyến bay không về bên đó được.
Có lẽ bởi vì sẽ chia xa, không khí ăn sáng vô cùng chán nản, Tô Tích Nhan tắm rửa xong sau đó liền cúi đầu ăn cũng không buồn hé răng, không buồn ngẩng lên, không có giống như trước đây cố tình kiếm chuyện, mà Tô Tích Nhan im lặng như vậy càng làm cho Hà Tĩnh Mạc buồn phiền, nàng thở dài, buông đũa xuống, đứng dậy đi đến bên người Tô Tích Nhan, ôm lấy cô.
"Tích Nhan, đừng vậy mà."
"Đâu có gì."
Tô Tích Nhan không ngước lên, nhưng giọng nói thật sự không nén được nghẹn ngào, Hà Tĩnh Mạc vuốt ve tóc của cô, "Không còn bao lâu nữa, ngoan?"
"Ừm."
Tô Tích Nhan rốt cuộc cũng ngẩng đầu, Hà Tĩnh Mạc nhìn hốc mắt cô đỏ lên, ánh mắt vì thế cũng ướt át theo, "Đừng vậy, mình sẽ khóc theo mất."
"Ò."
Tô Tích Nhan chỉ có thể im lặng không nói gì thêm, cô sợ mình một khi mở miệng sẽ không cầm được nước mắt, cô biết tính trẻ con như vậy là không tốt, sẽ vô tình tạo thêm gánh nặng áp lực cho Hà Tĩnh Mạc, nhưng cô lại không thể kiểm soát được cảm xúc của mình, không buông, không hi vọng nàng rời đi......
"Ngoan."
Mặc kệ hai người không muốn xa rời như thế nào, nhưng Hà Tĩnh Mạc cuối cùng vẫn đến sân bây, trước khi đi, Hà Tĩnh Mạc lại ôm Tô Tích Nhan căn dặn một đống chuyện lớn nhỏ có đủ, nào là không được uống nhiều rượu, không được phép lái xe vào ban đêm, không được đi bar, không được phép..... Cũng chỉ là chút chuyện ở nhà, Tô Tích Nhan nghe đến đâu gật đầu đến đó, nước mắt chảy dài không dằn lại được. Hai người lặng lẽ ôm nhau, mặc kệ những người qua lại ở xung quanh nhìn bằng ánh mắt khác thường, giờ phút này, hai người dường như nhớ lại thời đại học, nhớ đến ngày tốt nghiệp khi đó.
Ngay khi máy bay cất cánh, con tim Tô Tích Nhan cũng bay lên theo đó, qua một hồi lâu, cô vẫn ngơ ngác đứng yên tại chỗ không chịu rời đi.
Nhớ cậu, vừa mới đi đã lại nhớ......
*********
Trên đường đi đến Áng Nhiên, Tô Tích Nhan vẫn khó chịu cau mày, không có Hà Tĩnh Mạc, lòng của cô hoàn toàn rối ren, mấy ngày liền cũng không quan tâm sống sao chứ đừng nói gì đến công việc, cứ xuống tinh thần như vậy cũng không phải biện pháp. Suy nghĩ cả buổi, Tô Tích Nhan ngồi ở văn phòng cuối cùng cũng nhịn không nỗi nữa, cô lấy di động gọi điện.
"Hello, Tiểu Tô Tử nhớ chị đây sao?"
Giọng điệu của Tô tổng nghe rất dễ chịu, tâm trạng có vẻ tốt. Tô Tích Nhan mỉm cười, "Thế nào, Tô tổng gần đây có vẻ tốt nhĩ? Hòa hợp lại với vợ rồi à?"
"Ây, cũng không thể nói là hòa hợp, chỉ là giống như trở về tuổi trẻ, tôi gần đây không phải đã tấn công cô ấy mãnh liệt hay sao? Mỗi ngày một đóa hoa chỉ là chuyện xấu hổ của lứa trẻ các bạn không đáng nói tới, tôi nha, mỗi ngày tôi đều đến trường học đón cô ấy, hơn nữa tôi... blah blah blah......"
Tô Tích Nhan lúc mới bắt đầu nghe còn có hứng thú, đợi đến khi Tiêu Mạc Ngôn nói ước chừng năm phút đồng hồ, rốt cuộc cô cũng nhịn không được, "Cái này, Tiêu tổng a......"
"Thế nào, hâm một chị đây phải không?"
".....Vâng, chị cũng thật tài giỏi nha, trên đời này làm gì có người phụ nữ nào vừa giỏi giang lại vừa xinh đẹp như vậy."
"Ha ha, thôi đi, bây giờ Tiểu Tô Tử cũng biết nói lời lấy lòng người à, nói, rốt cuộc tìm tôi có chuyện gì?"
"Ừ thì......" Tô Tích Nhan do dự không biết nên nói như thế nào, Tiêu Mạc Ngôn
"Thế nào? Có phải cô giáo Hà đến Bắc Kinh để em một mình trông nhà nên chịu không nỗi?"
"Sao chị lại biết?"
Tô Tích Nhan vô cùng ngạc nhiên, tuy nói tin tức của Tiêu tổng rất nhanh nhẹn, nhưng như vậy thì cũng quá nhanh đi.
"Sao tôi lại không biết? Không phải là trao đổi dạy học sao? Sao tôi lại không biết được?" Tiêu Mạc Ngôn cười gian ác, Tô Tích Nhan suy nghĩ, căng thẳng nắm chặt điện thoại, "Tiêu tổng, chị đừng nói cho tôi biết chuyện này là do chị làm?"
"Hê, em nói thử xem."
Tô Tích Nhan thở phào nhẹ nhõm, cô chỉ biết Tiêu tổng cũng không đến mức ôm thù như vậy.
"Cũng không phải, chính là chị đây."
"......Tiêu Mạc Ngôn!"
Tô Tích Nhan tức giận, nắm điện thoại càng chặt, đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười sang sảng của Tiêu Mạc Ngôn, "Thế nào? Ai kêu em thu âm chuyện tôi với vợ? Không cho tôi dùng chút thủ đoạn lại à?"
"Chị không biết xấu hổ, chị thật sự đã làm chuyện này!"
Tô Tích Nhan tức giận đến run rẩy da đầu, cô liền cảm thấy Hà Tĩnh Mạc phải đi vội vã như vậy nhất định là có nguyên nhân, nhưng cho dù thế nào Tô Tích Nhan cũng không nghĩ đến chuyện có liên quan đến Tiêu Mạc Ngôn, dù sao cô ấy cách xa như vậy, hơn nữa tâm tư đều đặt ở trên người Hạ Linh Doanh, làm sao lại còn chú ý đến cô.
"Yo, em cũng thật coi thường sự trả thù của tôi nha, hơn nữa, mấy chuyện này cần tôi tự mình làm sao, Tiểu Tô Tử à, không phải chị đây từng nói với em, ngày đó e xúc phạm tôi thì em cũng nên nghĩ đến sẽ có ngày này. Vợ là mạng sống của tôi, em làm cho cô ấy tức giận, làm sao tôi có thể buông tha em, thật là."
"......Chị với Hạ Hạ không phải đã tốt lại rồi sao?"
"Này mà gọi là tốt sao? Được rồi, em cũng không phải cô đơn nữa, tôi cũng không để cho hai người tách rời, chuyện tiếp theo tôi cũng đã sớm sắp xếp tốt rồi, đến đây đi, đến Bắc Kinh."
"Cái gì?"
Tô Tích Nhan nhíu mày, "Cái gì mà đã sớm sắp xếp tốt cả?"
"Em nói không thấy vô nghĩa sao? Người mà Tiêu Mạc Ngôn này coi trọng có thể chạy được à? Em tới Bắc Kinh, hoàn thành hạng mục Áng Nhiên ở Thánh Hoàng thật tốt cho tôi xem, làm xong tôi sẽ đưa em trở về, những chuyện trước đây xem như xóa bỏ, nếu không, cô giáo Hà của em dù trở về cũng nhất định tam thiên hai đầu* không thể nhìn thấy em, đến lúc đó em lại đến cầu xin tôi cũng không có tác dụng."
*tam thiên hai đầu: hai người đối diện nhau dưới vòm trời. – Ý Tiêu là Tích Nhan không nghe lời thì dù Tĩnh Mạc có về, hai người ở chung một thành phố cũng không có cửa nhìn thấy mặt nhau.
"Tiêu Mạc Ngôn, chị đe dọa tôi à!" Tô Tích Nhan vô cùng giận dữ, ngàn lần vạn lần quan trọng nhất chính là phòng ngừa chị.
"Em trả lời đi! Tiểu Tô Tử, giỏi lắm mà."
Lời nói của Tiêu Mạc Ngôn làm Tô Tích Nhan tức đến thở phì phò, cô lớn đến thế này cũng chưa từng gặp qua loại phụ nữ tiếu lý tàng đao* như vậy!
*tiếu lý tàng đao: trong nụ cười có ẩn chứa dao găm, bề ngoài thân thiện, bên trong nhan hiểm thủ đoạn.