Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau


trước sau

Tiêu Mạc Ngôn cỡ nào cũng không nghĩ tới vợ luôn đặc biệt rụt rè khi ở trên giường lại nói ra lời táo bạo phóng đãng đến thế, gương mặt cô ửng đỏ xinh đẹp nhìn Hạ Linh Doanh, ở trong mắt vừa thấy sửng sốt lại vừa thấy bất ngờ. Gương mặt Hạ Linh Doanh bị thái độ xúc động cô làm nóng lên, tức giận liếc cô, "Người nhìn cái gì? Còn không mau ngồi lên?"



"Ò ò." Tiêu Mạc Ngôn là ai chứ hả, cô ở trên giường vốn sẽ không biết sợ hãi, huồng chi hai người cũng là vợ chồng, nếu vợ đã có hứng thú như vậy, sao cô lại không làm theo đây? Tiêu Mạc Ngôn vui vẻ bật dậy ngồi qua, không thấy được một chút khó chịu nào trên mặt. Hạ Linh Doanh nhìn thấy da mặt cô dày như vậy vừa tức giận lại vừa buồn cười, nàng vốn muốn thấy Tiêu Mạc Ngôn ngượng ngùng, người này rốt cuộc có biết xấu hổ hay không?



Mặc dù thích Hạ Linh Doanh như vậy, nhưng đến khi ngồi xuống thật thì Tiêu Mạc Ngôn vẫn hít mạnh một hơi, đầu ngón tay trực tiếp xâm nhập vào, không có một chút mảy may lệch ra ngoài. Hạ Linh Doanh nhìn Tiêu Mạc Ngôn đỏ mặt cũng không chịu nhúc nhích cơ thể mà nhếch môi, ngón tay bắt đầu di chuyển nhanh chóng, chỉ mới vài cái. Cơ thể Tiêu Mạc Ngôn không giữ vững được nữa, hai tay chống đỡ trên giường.



"Vợ, vợ à......" Cả người Tiêu Mạc Ngôn như nhũn ra, đến cả giọng nói cũng trở mềm mại yếu ớt, Hạ Linh Doanh nhíu mày nhìn cô, học theo thái độ trước đây cô đối xử với mình, "Sao vậy? Tự mình cử động đi, còn đợi gì nữa?"



"Ưm..."



Thật sự phải tự mình cử động, Tiêu Mạc Ngôn chỉ cảm thấy trước mắt choáng váng, sức lực trong người tức thì như bị rút đi trở nên yếu ớt bủn rủn, động tác phóng đãng này có thể giúp cho ngón tay ra vào dễ dàng, khoái cảm trong chớp mắt dường như bùng nổ. Chỉ được vài cái, Tiêu Mạc Ngôn đã nằm đờ ở trên giường. Hạ Linh Doanh ngạc nhiên nhìn Tiêu Mạc Ngôn, làm sao cũng không nghĩ tới cô lại ra nhanh như vậy.



"Sao vậy?"



Trong lời nói như mang theo kích thích lại làm cho người ta ngượng ngùng, Tiêu Mạc Ngôn thậm chí xấu hổ đến không ngốc đầu lên nỗi, nghĩ lại bình thường cô khi dễ Hạ Linh Doanh đã trở thành thói quen, đâu có chuyện lại bị nàng khi dễ. Khó khăn cử động cánh tay, Tiêu Mạc Ngôn muốn thoát khỏi sự kiểm soát của Hạ Linh Doanh, không ngờ Hạ Linh Doanh đảo ngược tình thế, đầu ngón tay hướng thẳng lên đỉnh, một tay còn đè trên vai cô, kiềm hãm chặt chẽ cả người Tiêu Mạc Ngôn. Cô chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ mạnh mẽ táo bạo này trên người vợ, một tay Hạ Linh Doanh đè người Tiêu Mạc Ngôn xuống, tay còn lại nhanh chóng phập phồng, tư thế này là muốn bức Tiêu Mạc Ngôn đến đường cùng.



"Vợ......"



Cuối cùng Tiêu Mạc Ngôn cũng phải cầu xin tha thứ, cô sợ mình lại ra nhanh nữa thì đúng là hù người ta, Hạ Linh Doanh nhìn cô, ngọn lửa xinh đẹp tiềm ẩn toát ra từ trong đôi mắt, giọng nói cũng tăng thêm chút âm lượng: "Thế nào, người không phải không sợ sao? Không phải thích ngắm các cô gái trẻ lắm sao?"



"Cái này với thích ngắm gái trẻ thì có liên quan gì...... Ưm..."



Những lời tiếp theo đã bị động tác của Hạ Linh Doanh nuốt trọn, Tiêu Mạc Ngôn vặn vẹo người quay lại nhìn Hạ Linh Doanh, chỉ thấy trong mắt nàng đã nhiễm một màu dục vọng, tóc dài rối loạn rũ trên vai đầy hoang dại, xem ra đêm nay làm sao cũng không thể thoát khỏi......



Lần này Tiêu tổng thật sự được tận hưởng một chút cái mà thường ngày cô hay gọi là hưởng thụ "Phúc lợi".



Thức trắng cả đêm......



Cuối cùng nếu không phải Tiêu Mạc Ngôn thề thốt cam kết, sau này mà nhìn mấy cô gái trẻ nữa, cả đời sẽ bị Hạ Linh Doanh áp thì chuyện này sẽ lại tiếp diễn. Ở chung lâu như vậy, cho đến ngày hôm nay Tiêu Mạc Ngôn mới ghi nhớ sâu sắc hình ảnh của vợ trong khí thế làm công.




*********




Ngày hôm sau, đến khi Tô Tích Nhan đi đến văn phòng nhìn thấy Tiêu Mạc Ngôn với hai mắt gấu trúc đang ngồi ngáp, cười muốn ngất luôn.



"Không phải chứ, Tiêu tổng, tôi cứ tưởng là chị sẽ đi trừng phạt Hạ Hạ, mà giờ nhìn bộ dạng này lại giống như bị lật ngược?"



Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt liếc cô, không có tinh thần nói: "Haizz, em không biết rồi, chị gái nhà tôi cũng không phải tầm thường, một khi xù lông lên thì thật không phải cỏ mao nữa."



"Đã lớn tuổi rồi mà còn có thể hành chị ra nông nỗi này?" Tô Tích Nhan nhìn mắt gấu trúc của Tiêu Mạc Ngôn mà tắc lưỡi khen ngợi: "Cả đêm không ngủ hả? Làm bao nhiêu lần á?"



"Fuck you. Lớn tuổi cái gì, vợ của tôi phải gọi là càng lớn càng khỏe khoắn, dẻo dai!" Tiêu Mạc Ngôn đúng là vịt chết vẫn còn mạnh miệng. Tô Tích Nhan nhe răng cười chọc ghẹo cô, "Hạ Hạ càng già càng dẻo dai cho nên kết quả là làm chị ra như vậy? À mà, Tiêu tổng, chị không phải vỗ ngực nói với tôi là chị thuần công 100% sao?"



"Em thì biết cái gì? Tuy rằng thân thể của tôi trầm luân, nhưng tinh thần vẫn chiếm giữ vị trí dẫn đầu." Tiêu Mạc Ngôn vẫn cố chống đỡ, Tô Tích Nhan không buồn quan tâm bộ dáng này của cô, vào thẳng vấn đề, "Tiêu tổng, thấy chị như vậy là huề rồi phải không?"



"Tất nhiên, không chỉ huề, mà thật sự còn tuyệt vời như lúc trẻ, à không, còn hơn cả lúc trẻ!" Tiêu Mạc Ngôn thở dài vì sức chiến đấu của Hạ Linh Doanh đêm qua, cho đến giờ chót cô muốn ngất đi vợ cũng không chịu buông tha, tay cũng run rẩy nhưng vẫn cứ tiếp tục không ngừng, lúc trẻ cũng chưa từng mãnh liệt đến như vậy. Vợ thật sự quá sung mãn!



"Vậy có phải chị nên cám ơn hay không? Chị không nhớ là ai đã nói một lời đánh thức người trong mộng sao?" Tô Tích Nhan nhấn mạnh, Tiêu Mạc Ngôn nhíu mày nhìn cô, "Tôi chỉ biết quân sư quạt mo như em sẽ sớm lại đây giành công, em thật sự là bạn bè chuẩn."



"Bạn bè chuẩn với chị để làm gì? Nói chung tôi không quan tâm, chị nợ tôi một ân tình."



"Biết rồi, em muốn gì, nói đi." Tiêu Mạc Ngôn phiền não nhìn Tô Tích Nhan, bây giờ cô chỉ muốn tìm một nơi để ngủ mà thôi.



"Chị với vợ cũng đã hạnh phúc rồi, mà chị vẫn còn giữ chặt lấy người con gái của tôi không buông."



Tô Tích Nhan muốn ám chỉ điều gì, Tiêu Mạc Ngôn nghe đã hiểu được, lần này cô cũng không có nhiều lời với Tô Tích Nhan, trực tiếp gật đầu, nói: "À, cái này không cần em nói, sáng hôm nay tôi đã nói chuyện với người phụ trách bên trường, nói với cô ấy không có việc gì cũng đừng kéo cô giáo Hà qua đây trao đổi học thuật nữa, có cái gì để trao đổi đâu."



"...... Tiêu tổng, thật sự phải cám ơn chị."



Tô Tích Nhan bội phục Tiêu Mạc Ngôn, có thể nói trắng thành đen, ai rơi vài trong tay chị ấy chắc cũng sống không dễ dàng.



"Là tôi đã suy nghĩ thông suốt." Tiêu Mạc Ngôn tự ngẵm lại bản thân mà thở dài, Tô Tích Nhan nhìn cô, bối rối hỏi: "Chị suy nghĩ thông suốt chuyện gì?" Đêm qua chắc Tiêu tổng bị hành cũng bi đát lắm, chứ làm sao chỉ có một buổi tối lại nghĩ thông suốt nhiều chuyện như vậy. Hạ Hạ cũng thiệt là, Tiêu tổng cũng đã có tuổi, không sợ làm kiểu đó thì xương cốt của chị ấy bị sụm luôn sao.



Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô lắc đầu: "Thay vì để cho hai người miễn cưỡng ở lại bên cạnh tôi, không bằng khiến cho hai người bị sự quyến rũ của tôi thuyết phục, cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy thạch lưu của tôi. Giữ được người không giữ được lòng người, thôi đi, để cho một người già như tôi chịu sự chia cắt này đi."



"Chị bay xuống được rồi đó Tiêu tổng, tôi thấy chị đúng là tự khen mình vĩ đại." Tô Tích Nhan khinh bỉ nhìn cô, vạch trần không thương tiếc, "Hay là muốn tôi nói chị chắc chắn là nghe Hạ Hạ khuyên, thay đổi để làm lại một con người mới."



Tiêu Mạc Ngôn đảo mắt xem thường, "Mấy chuyện như này thì em lại bắt đầu thông minh. Có điều nói thật, từ nay về sau tôi thật sự không thể lại xem nhẹ vợ. Cô ấy nhẫn nhịn vì tôi quá nhiều, trước đây tôi quá ích kỷ, haizz, thật ra cô ấy cũng không đòi hỏi gì nhiều, chỉ cần một mình tôi mà thôi, yêu đến sâu đậm, thật sự làm cho tôi cảm động quá đi mất."



"...... Tiêu tổng, nếu chị không đàng hoàng lại thì tôi đi à."



Nghe Tô Tích Nhan nói vậy thì biểu tình Tiêu Mạc Ngôn trở

nên nghiêm túc hơn, "Trước đây tôi đã từng nghĩ Thánh Hoàng là do một tay mình giành được, nếu thất bại ở trong tay tôi thì tôi thật không cam lòng. Bây giờ nghĩ lại, kinh doanh cũng không cần làm quá lớn, mà tiền cũng không cần bao nhiêu, miễn là vợ có thể ở bên cạnh tôi là đủ. Chuyện này tuy rằng là trò đùa của vợ, nhưng nó cũng đã cho tôi một hồi chuông cảnh tỉnh.



"Vẫn là Hạ Hạ giỏi, vài chiêu đã thu phục được chị." Tô Tích Nhan vô cùng khâm phục Hạ Linh Doanh, chẳng hề ngạc nhiên khi nhiều năm như vậy Tiêu Mạc Ngôn vẫn luôn mê nàng hơn bất cứ cái gì, trên đời này có mấy ai được tạo hóa ban cho khả năng thu phục yêu tinh trở nên chân thành như vậy đây.



"Mấy chuyện bên ngoài tôi cũng đã chuẩn bị thu xếp cả, những cái khác cứ giao cho những người trẻ tuổi, xương cốt tôi bây giờ cũng đã yếu, cho nên cũng cần có vợ có con để sưởi ấm đầu giường."



"Có vợ có con để sưởi ấm đầu giường, chị muốn..." Tô Tích Nhan mở to hai mắt nhìn Tiêu Mạc Ngôn, không phải là để cho cô đoán trúng rồi chứ? Tiêu Mạc Ngôn cười thoải mái, gật đầu: "Tôi đã bàn bạc với vợ, chuẩn bị sắp tới nếu không có chuyện gì nữa thì sinh một đứa con cho vui."



"Sinh một đứa con cho vui?"



Tô Tích Nhan thở dốc, "Tiêu tổng, chị không có nói giỡn chứ?"



"Tôi nói giỡn với em cái gì?" Tiêu Mạc Ngôn trợn mắt nhìn cô, "Hơn nữa, có cái gì mà Tiêu Mạc Ngôn tôi muốn lại không đạt được?"



"Nhưng mà, là con......" Tô Tích Nhan vẫn không thể tin được, Tiêu Mạc Ngôn nhìn cô, mỉm cười: "Em lo lắng như vậy để làm gì, đợi em đến cái tuổi này thì em sẽ hiểu. Nếu vợ luôn không yên tâm về tôi, luôn cảm thấy tôi chỉ thích chạy đi bên ngoài, chi bằng có một đứa con, một mặt có thể trói chặt tôi lại, mặt khác, thật sự cũng nên có một đứa con, tôi cũng đã có tuổi."



Lúc nhắc đến con, gương mặt của Tiêu Mạc Ngôn đặc biệt ôn hòa, trong mắt lóe lên khao khát đối với tương lai. Tô Tích Nhan nhìn chằm chằm Tiêu Mạc Ngôn, nhìn cả buổi cũng chưa có hoàn hồn, thậm chí đến khi cô lái xe đến đón Hà Tĩnh Mạc cũng vẫn ở trong trạng thái mơ hồ.



"Suy nghĩ cái gì mà mơ màng như vậy?" Hà Tĩnh Mạc mỉm cười nhìn Tô Tích Nhan, "Phía Tiêu tổng đã lên tiếng, nhà trường cũng đã cho mình trở về, anh chị đều đồng ý, tất cả mọi thứ đều thuận lợi, cậu thì ngược lại trở nên mất hồn?"



Tô Tích Nhan bĩu môi, "Không phải mất hồn, Tĩnh Mạc, Tiêu tổng nói chị ấy chuẩn bị có con."



"À, có nghĩ tới." Hà Tĩnh Mạc thật sự rất bình tĩnh, giống như đã sớm đoán trước được. Tô Tích Nhan ngẩn người, nhìn nàng: "Cậu không bất ngờ sao?"



"Có gì để bất ngờ?" Hà Tĩnh Mạc thản nhiên nhìn Tô Tích Nhan, "Đợi đến khi chúng ta đến tuổi đó, mình cũng chuẩn bị để cho cậu mang thai một đứa."



"Cái gì, thật sao?!" Tô Tích Nhan ré lên, Hà Tĩnh Mạc nhíu mày nhìn cô, "Ý gì đây, tất nhiên là thật, mấy ngày trước mình có thảo luận với Hạ Hạ về chuyện con cái, cậu không phải lo lắng."



"Tại sao lại là mình mang thai? Thật không công bằng!"



Tô Tích Nhan đau khổ nhìn Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc buồn cười nhìn cô,"Chuyện này còn cần phải nói sao? Tất nhiên ai là thụ thì người đó mang thai."



"Mình không phải thụ!"



"Là cậu dạy mình người nào nằm dưới người đó là thụ, cậu quên rồi à?"



"Cậu cũng không có khá hơn đi, mình là thụ, thì cậu chính là thụ ở trong thụ!"



Tô Tích Nhan vẫn cứ giãy nảy, Hà Tĩnh Mạc sờ mái tóc mượt mà của cô: "Được rồi, chúng ta đều là thụ. Nếu đã như vậy, thụ và thụ cần gì làm khó nhau, đứa con này để cho cậu mang thai đi? Cùng lắm thì mình phụ trách dỗ cả con lẫn cậu."



"......"







HOÀN


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện