Thụ Và Thụ Cần Gì Làm Khó Nhau

- Tắm cùng nhau


trước sau

"Cậu nói cái gì ?" Hà Tĩnh Mạc giận dữ cười, chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan làm nũng trên sô pha, Tô Tích Nhan không dám nhìn nàng, tiếp tục giả làm đà điểu, dụi dụi đầu vào gối than thở, "Tôi khó chịu lắm." Tô Tích Nhan thật tình không nghĩ tới tới bản thân có thể uống đến nôn ra, bình thường tửu lượng của cô không tệ, nhưng khi cô nhìn thấy Tiêu tổng kia uống rượu như uống nước lã mới thấy bản thân còn kém xa.


"Cho cậu khó chịu đến chết đi!" Hà Tĩnh Mạc mở miệng nói một câu liền cầm giẻ lau vào phòng, trên sô pha, Tô Tích Nhan bĩu môi, một chút ôn nhu nàng cũng không biết nói, ôi, nói đi cũng phải nói lại, bị nôn lên người hai lần thì ai có thể vui cho được, Hà Tĩnh Mạc không bỏ mặc cô, đã xem như là cho cô ân huệ to lớn, cô hẳn là nên mang ơn mới đúng.


Ngửi thấy người mình nồng nặc mùi rượu bốc ra, Tô Tích Nhan nhíu mày, vịn lấy sô pha mà đứng dậy, cô cho dù không mắc chứng khiết phích* cũng không thể chịu được chính mình lôi thôi như thế này. Tô Tích Nhan mang đôi dép lê lảo đảo bước vào phòng tắm, đầu óc vẫn còn choáng váng , bước đi thân hình xiêu xiêu vẹo vẹo, không giữ được thăng bằng.


*khiết phích: bệnh ưa sạch sẽ.


"Cậu làm gì?" Hà Tĩnh Mạc vừa ra tới liền thấy Tô Tích Nhan như con cua xoay thất phương bát hướng, người này hôm nay là quậy chưa đủ sao? Tô Tích Nhan nhìn nàng, ủy khuất, "Tôi muốn tắm rửa, dơ muốn chết!"


"Cậu còn biết dơ?" Hà Tĩnh Mạc bước nhanh đến đỡ lấy eo Tô Tích Nhan, thuận tiện ngắt một cái ở bụng, Tô Tích Nhan bị ngắt đau, hít một hơi, đẩy tay Hà Tĩnh Mạc, không cho nàng tới gần mình. Hà Tĩnh Mạc nhìn ánh mắt của cô, nhíu mày: "Cậu làm gì?"


"Tôi......" Kỳ thật Tô Tích Nhan là sợ Hà Tĩnh Mạc ngại cô không sạch sẽ, tự bản thân mình còn ghét bỏ huống hồ là Hà Tĩnh Mạc, Hà Tĩnh Mạc trợn mắt trắng dã liếc cô, giúp cô đi vào phòng tắm, "Bây giờ mới biết là làm người khác sợ? Mới sáng đã như vậy, nhìn cậu tối qua ngủ trên sô pha bốn chân xoay tám hướng miệng chảy đầy nước miếng, bộ dạng thật dọa chết người a."


"Nói bậy!" Tô Tích Nhan đỏ mặt không nhận, Hà Tĩnh Mạc căn bản là không chừa cho cô chút thể diện nào, "Nói bậy hả? Tôi đều có quay lại, một hồi cậu xem xem."


"Cậu là đồ nữ nhân nham hiểm!"


"Tô Tích Nhan, cậu nói cái gì?"


"...... Tĩnh Mạc, đau đầu a."


Quậy một hồi, Hà Tĩnh Mạc đỡ eo Tô Tích Nhan rốt cuộc cũng vào đến phòng tắm, nàng mở vòi nước, điều chỉnh nhiệt độ, xoay người lại, nhìn bộ dáng Tô Tích Nhan kia môi liền cong lên.


Tô Tích Nhan bối rối đứng ở kia, gương mặt vốn say rượu tái nhợt tự dưng ửng đỏ, hai tay cô ôm lấy ngực, nhìn vào gương trong phòng tắm, trên người cô chỉ mặc mỗi nội y, có chút xấu hổ. Váy đã bị Hà Tĩnh Mạc đem đi giặt, cả đêm hôm qua cô cứ y như vậy mà ngủ, Tô Tích Nhan thẹn thùng xong lại thở phào nhẹ nhõm, còn may, là để cho cô được mặc nội y chứ không lấy đi hết.


"Cậu còn làm gì? Cởi đồ đi." Giọng Hà Tĩnh Mạc vô cùng bình tĩnh, biểu tình như thường, Tô Tích Nhan nhìn nàng, có chút ngượng ngùng: "Tôi tự tắm được."


"Cậu làm được không?"


"Ò, cậu xem tôi đứng vững thế này." Tô Tích Nhan cố gắng giải thích, Hà Tĩnh Mạc nhìn mặt cô đỏ bừng, biết cô thật sự ngượng ngùng, gật gật đầu,"Vậy được."


Hà Tĩnh Mạc chậm rãi đi ra ngoài, khóe miệng thủy chung mang theo một nét cười, rõ ràng khinh bỉ trào phúng, Tô Tích Nhan thấy được, càng thêm co quắp.


Thật là có tướng thụ, Hà Tĩnh Mạc đóng cửa lại cười xấu xa, nụ cười này còn chưa kịp tan đi, chợt nghe trong phòng tắm "Phù phù" một tiếng, nàng kinh hãi, xoay người đẩy cửa vọt đi vào.


"Làm sao vậy ?"


Hà Tĩnh Mạc cau mày nhìn Tô Tích Nhan ngồi dưới đất, Tô Tích Nhan lần này rớt cả nước mắt, hai chân ngồi bệt xuống đất, nhìn thấy Hà Tĩnh Mạc tiến vào, liền khép hai chân lại một chỗ, che đi bộ vị bí mật, hai tay phòng thủ trước ngực, khẩn trương nhìn Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc thở dài, sợ cô bị lạnh, xoay người đóng cửa lại.


"Cậu a."


Xoay người, Hà Tĩnh Mạc đỡ Tô Tích Nhan đứng lên, tay chạm vào da thịt non nớt kia, trong lòng nàng khẽ rung động, cúi đầu che dấu. Tô Tích Nhan mượn lực đứng lên, quẹt miệng, tay phải không ngừng xoa mông, cái này thiệt làm mất mặt a.


Hà Tĩnh Mạc cố gắng đè nén dục vọng quay cuồng trong lòng, nàng quyết định tốc chiến tốc thắng, không nói hai lời tay trực tiếp lột đi nội y của Tô Tích Nhan.


"Cậu làm gì?"


Tô Tích Nhan giữ lấy cổ tay nàng, Hà Tĩnh Mạc bình tĩnh nhíu mày lại, "Cậu tắm hay không tắm đây?"


Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc, nghe ra giọng nàng không còn kiên nhẫn, trên tay thoáng có chút chần chừ, Hà Tĩnh Mạc mặc kệ cô, rút tay ra tiếp tục lột bỏ nội y của cô. Cảm giác được hơi lạnh từ trên đầu ngón tay ai kia tiếp xúc lên da thịt của mình, tâm Tô Tích Nhan bị khiêu khích kịch liệt, trước kia hồi ở đại học, hai người cũng từng tắm chung với nhau, khi đó cô luôn cố tình né tránh Hà Tĩnh Mạc, chỉ cần trong phòng tắm có Hà Tĩnh Mạc, cô sẽ trốn ở chỗ đông người, đến năm ba chuyển đến nhà trọ tốt hơn, ít nhất cũng tránh được sự bối rối này, lại nói tiếp, Tô Tích Nhan xác định bản thân cảm thấy có hứng thú với phái nữ cũng là do chuyện này dẫn đến, bây giờ, qua nhiều năm như vậy, lại phơi bày thân thể trần trụi, khiến cô khẩn trương hô hấp có chút dồn dập.


Hà Tĩnh Mạc cảm giác được cơ thể cô khẩn trương hơn, khóe miệng khẽ nhếch, tay chậm rãi giúp cô cởi dần nội y.


data-p-id="fa11f9eac4f34cccf4e7eef32278cc0c">Chậm rãi chậm rãi vuốt ve da thịt trắng mịn kia, cả người Tô Tích Nhan nghiễm nhiên ửng đỏ như trái cà chua, Hà Tĩnh Mạc tựa hồ không nhìn tới, ảo não thở dài, "Thật sự là mập lên, sẽ khó xuống a, cậu bây giờ tăng bao nhiêu cân?"


"Buổi sáng cậu nói tôi mập, tôi đi đến công ty cân thử, nhưng lại sụt đi hai cân." Tô Tích Nhan lắp bắp giải thích, cô cảm thấy như bị giày vò, sau lưng tay kia như một chú chim, nhẹ nhàng bay xuống đáp trên người cô không ngừng tán gẫu, như thế nào lại không chịu rời đi.


"Ừm hữm, cởi ra."


Tô Tích Nhan lấy tay ôm trước ngực, Hà Tĩnh Mạc cũng không giống như vừa rồi nói khi dễ người, nàng nhìn bộ dáng Tô Tích Nhan trong gương ôm ngực thẹn thùng, trong lòng cũng nóng dần lên.


Quần nhỏ, Tô Tích Nhan kiên trì tự mình cởi, từ nhỏ đến lớn, cô cũng chưa bao giờ tự nhiên quá được.


Đương nhiên, Tô Tích Nhan cởi hết quần áo chỉ là bước đầu, liền đến Hà Tĩnh Mạc tháo trâm cài xuống, xõa tóc ra, tay cởi bỏ quần áo, động tác cúi đầu xoay người hiện ra một đường cong mê hoặc. Lúc này, ở một bên Tô Tích Nhan ngượng ngùng khó thở, không chớp mắt nhìn chằm chằm vô gương.


Hà Tĩnh Mạc đương nhiên biết cô đang nhìn cái gì, nàng cắn môi dưới, ngẩng đầu nhìn Tô Tích Nhan liếc mắt một cái, lại hít sâu một hơi, hai tay luồn về phía sau, trực tiếp đem váy ngủ thả xuống.


Bên trong váy ngủ...... Bên trong cư nhiên là trống không....... (câu này ý nói là bên trong áo ngủ không có mặc gì đó)


Ánh sáng ngọn đèn rọi lên da thịt trắng mịn, nhìn thấy vóc dáng thon gầy, cùng với xương quai xanh khiêu gợi, còn có ngực kia đầy đặn như hai giọt nước, Tô Tích Nhan cảm giác miệng lưỡi có chút khô đáng, nhìn lại Hà Tĩnh Mạc cũng đang trầm mặc, nhưng ánh mắt không giống như Tô Tích Nhan tự do như thế, nàng như vậy đứng ở kia, không chớp mắt nhìn Tô Tích Nhan.


"Không nghĩ tới...... Dáng người cậu vẫn còn rất đẹp." Tô Tích Nhan mỉm cười giấu đi dục vọng, xoay người đối mông với Hà Tĩnh Mạc, không dám nhìn vào mắt nàng. Ánh mắt như vậy là có ý gì? Khiến người ta nhìn tim đập rộn ràng!


Hà Tĩnh Mạc không nói gì nhìn trước mặt mình là cặp mông trắng nõn nà như hai cánh hoa, cắn chặt răng, cầm lấy vòi phun, mở nước, trực tiếp xịt lên.


"Cậu làm gì?! Phỏng chết !" Tô Tích Nhan thét chói tai trước xoay người lại, bất chấp lộ ngực, thẹn quá hóa giận nhìn Hà Tĩnh Mạc. Hà Tĩnh Mạc trừng mắt liếc cô, "Lại đây, tắm!"


"Oh......"


Chân Tô Tích Nhan đi như kéo theo quả tạ sắt, chậm rãi đến bên người Hà Tĩnh Mạc, sắc mặt Hà Tĩnh Mạc trước sau vẫn luôn hòa nhã, mà tay, cũng là như thế ôn nhu.


Làn nước ấm áp trên da thịt, Tô Tích Nhan cuối cùng cũng không còn lúng túng, khẽ nhắm hai mắt lại. Thật thoải mái......


Nhẹ nhàng xoa tóc Tô Tích Nhan, nhìn da thịt cô rốt cuộc cũng hồng hào trở lại, Hà Tĩnh Mạc thở dài, "Về sau, đừng uống nhiều như vậy, được không?"


"Ừ."


Không cố tìm lấy lý do, cũng không cố nói hoàn cảnh đẩy đưa không thể chối từ, Tô Tích Nhan gật gật đầu, mở to mắt nhìn Hà Tĩnh Mạc, "Nghe lời cậu, không uống."




Hà Tĩnh Mạc nhìn Tô Tích Nhan, gật đầu hài lòng. Tô Tích Nhan nhìn Hà Tĩnh Mạc tươi cười lơ đãng lộ ra chút phong tình, nhìn nàng bị nước ấm thấm hồng hai má, còn có tóc kia vương trên trán khiến người ta mê đắm, thở dài: "Tĩnh Mạc, cậu thật xinh đẹp."


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện