Ardo đột nhiên cảm thấy mình phạm phải một sai lầm trí mạng.
Khi hắn xông vào hội trường, liếc mắt nhìn thấy một tên tóc dài đội mũ ở giữa mấy trăm người, cười vô cùng ngọt ngào với cô gái đối diện cậu, cảnh xuân xán lạn, Ardo giống như bị đánh thức từ trong giấc mơ sâu vậy.
Cái giấc mơ hắn thiếu chút nữa đã hãm sâu vào, chính là cảm giác mừng như điên khi đã mất đi rồi tìm lại được.
Hắn cảm thấy giữa hắn vào Carlos có ràng buộc quá sâu, bất luận là tình cảm tích cực hay tiêu cực, đều tích lũy quá nhiều năm, người khác không thể lý giải, căn bản cũng rất khó chen chân vào. Cho tới nay, Ardo đều có một loại ảo giác —— chuyện gút mắt tình cảm của hắn và Carlos, chỉ là chuyện của hai người.
Mà ngay lúc vừa rồi, trong lòng Ardo nổi lên một vấn đề làm hắn rất sợ hãi —— lúc bọn họ tách nhau khi còn trẻ, bao nhiêu năm này, hắn ở thánh điện, còn Carlos thì lưu lạc muôn nơi, trải qua những thứ một lời khó nói hết, vậy Carlos đã đi đâu?
Dòng thời gian chảy dài có thể... Có thể làm cho hết thảy hoàn toàn thay đổi hay không?
Thời niên thiếu tốt đẹp làm hắn nhớ mãi không quên... Cậu có còn ấn tượng gì không?
Ardo tin rằng Carlos là người thành thật, lúc miệng cậu nói "tớ yêu cậu", trong lòng nhất định cũng tràn ngập tình cảm nhiệt liệt và chân thành, mà không may chính là, người này ở tuổi còn rất trẻ, đã phải trải qua tất cả khen ngợi và chửi bới, chậm rãi biến cậu thành người "bị hạ bệ", cậu học được cách đem tất cả chuyện làm cậu không vui biến thành "quá khứ", không hề nhớ lại, không hề lưu luyến, nhấc chân là có thể đi ra ngoài, theo đuổi mục đích mới tốt đẹp.
(Note: lúc còn niên thiếu thì mình để xưng hô là "tớ - cậu", còn già rồi thì để là "tôi - anh/em" cho dễ phân biệt nha nha)
Cuộc sống tặng cho cậu loại tiêu sái gần như lạnh lùng, mà nó làm cho Ardo có loại cảm giác da đầu đều run rẩy trong nháy mắt.
Hắn đột nhiên nhớ tới ngày đó ở phòng ngủ, Carlos khom lưng, vô cùng nghiêm túc âm trầm nói câu nói đó với hắn ——
"Tôi không giận anh, cũng không hận anh, nhưng mà chúng ta hay là thôi đi."
Nó sẽ không phải... Là thật chứ?
Nhìn đi, tự tin chính là một thứ vô cùng kỳ dị, trong lúc có nó, hết thảy mọi khó khăn đều không tính là gì, bạn sẽ cảm thấy tất cả vấn đề cuối cùng đều được giải quyết một cách dễ dàng, nó chính là lợi khí, nhưng không phải là chỗ dựa, bởi vì tự tin cũng là một thứ nhạy cảm, dễ dàng bị ăn mòn, một khi bởi vì nguyên nhân nào đó, tự tin biến mất, hết thảy thoạt nhìn đều như phí công giãy dụa không có hy vọng.
Nó giống như là lưng của một người, vừa yếu ớt vừa cứng cỏi, một khi bị tổn hại, sẽ mang lại cho người ta đả kích trí mạng.
Ardo kéo Carlos từ trong hội trường đến một con đường nhỏ bên cạnh, gắt gao nắm lấy cổ áo cậu, trong nháy mắt đó, trong lòng hắn giống như có một con dã thú là dục vọng chiếm hữu đột nhiên bị tỉnh lại, vang lên tiếng rít gào đến từ sự phẫn nộ bản năng của giống đực muốn xé rách hết mọi thứ, gương mặt anh tuấn bởi vì vặn vẹo mà gần như dữ tợn.
Carlos nhìn hắn, đôi mắt xanh sẫm kia dưới ánh đèn, giống như ngưng tụ thành một khối phỉ thúy đặc không thể hòa tan được, cằm cậu bị nắm nâng lên một chút, ánh mắt rơi xuống lộ ra một tầng lạnh lùng chán ghét. Sau đó cậu đột nhiên không tiếng động nở nụ cười, Carlos đè tay Ardo lại, dường như không có việc gì hỏi: "Anh làm cái gì vậy?"
"Carlos Floryte." Ardo nghiến răng nghiến lợi nói.
Ánh mắt Carlos đảo qua mặt hắn, có một khoảnh khắc, trong lòng tràn ngập bi thương không nói nên lời, chính cậu cũng không để ý, cho nên rất nhanh đã quên đi loại cảm giác này. Cậu theo động tác tay của Ardo hơi hơi ngẩng đầu lên —— cả thành phố đèn đuốc như sao, hai bên con đường nhỏ hẹp này đều là các tòa nhà cao tầng mọc san sát nhau, làm cho chúng nó thoạt nhìn giống như là cao đến không thể với tới, vô luận là tạp âm trên đường, hai là vách tường lạnh như băng phía sau, đều chứng minh rằng bọn họ đã không thể quay trở về được nữa.
"Các hạ." Carlos nhẹ nhàng dùng một loại khẩu khí giống như đang nói chuyện phiếm giết thời gian mà nói, "Tôi cảm thấy... Dây dưa là một chuyện rất vô vị, cũng khá là không phù hợp với thân phận của anh, anh thấy sao?"
Sau đó cậu nhẹ nhàng nâng kiếm lên, không phân trần dùng chuôi kiếm lạnh như băng đẩy tay Ardo ra: "Lên giường một lần mà thôi, cũng không tính là cái gì, tôi vốn chính là một tên ăn chơi trác tán, anh không phải sớm đã định nghĩa được tôi là hạng người gì sao? Hiện tại anh như vậy là yêu cầu quá cao đối với tôi rồi."
Ardo đứng cách cậu vài bước, có thể hắn chưa từng cảm thấy Carlos xa xôi đến như vậy, trong đầu vị đại giáo chủ kiêu ngạo đột nhiên trống rỗng, sau đó hắn nghe thấy chính mình ma xui quỷ khiến nói ra một câu: "Em đã nói em yêu tôi."
"Có nói qua." Carlos thản nhiên quay đầu lại nhìn hắn một cái, "Nhưng mà hiện tại không được."
Cậu ở trong bóng đêm bỗng nhiên cười, gương mặt từng hết sức lông bông khi còn trẻ giờ đây nhiễm một loại khí chất phòng trần không nói nên lời, tất cả thời gian không nhìn thấy đều đã khắc vào trong xương tủy, cho dù quên mất, cũng không thể xóa đi dấu vết chúng lưu lại.
Đây là bất lực.
Ardo đứng bất động trong góc tối một lúc lâu, rốt cuộc hậu tri hậu giác cảm nhận tư vị bị vứt bỏ một cách chân thực.
Nhưng mà sau khi Carlos đi đến ven đường, gọi một chiếc taxi, Ardo vẫn đuổi theo, trên mặt hắn cho dù là kích động cũng được, buồn khổ cũng được, tất cả đều không thấy, hắn không kịp khôi phục và điều chỉnh tâm tình, chỉ có thể đơn giản thô bạo dùng gương mặt đờ đẫn lạnh nhạt giống như lúc cửa đá hé ra đối mặt với hết thảy.
"Ngồi dịch vào trong một chút," Hắn mở cửa xe ra, dùng mũi chân đạp đạp trên xe, cúi đầu, tựa như rất bình tĩnh nói, "Tôi và em nói chút chuyện về Christie đi."
Đúng vậy, Ardo buồn khổ nghĩ, cho dù có một ngày quan hệ giữa hai người bọn họ tệ đến không lời nào nói nổi, cũng còn có một cái thánh điện, tạo thành một mối liên hệ bẻ xương nối gân, khiến cho bọn họ vĩnh viễn sẽ không đi đến bước không còn chút liên quan nào.
Cho dù một câu cũng không nói, bọn họ vẫn là đồng nghiệp ăn ý nhất.
Chờ lúc Ivan thu được một đống phương thức liên hệ lớn từ các cô gái, than thở rời khỏi hiện trường hoạt động đi đến, liền phát hiện Carlos sớm đã không thấy bóng dáng, mà cái vị thầy hướng dẫn lời nói ôn hòa, lúc nào cũng bình tĩnh hơn người kia tựa vào trên xe của mình, dưới chân đầy mẫu thuốc lá, giống như đột nhiên muốn xông hai lá phổi thành màu sô cô la vậy.
Làm sao vậy làm sao vậy? Là ở hiện trường gặp được mối tình đầu rồi? Là người yêu mới và người yêu cũ chạm mặt rồi? Là đột nhiên gặp được người nào, làm nhớ tới mối tình cũ?
... Đàn ông sợ nhất chọn sai nghề —— Nếu Ivan có thể dấn thân vào sự nghiệp làm phóng viên báo lá cải, nhất định sẽ tiền đồ sáng lạn hơn so với làm thợ săn nhiều.
Gaer không để ý đến Ivan, trong lòng anh cực kỳ loạn, khi anh càng ngày càng cảm nhận được một cách rõ ràng, người chính miệng anh miêu tả rốt cuộc là bóng dáng của ai.
Người cha hói đầu? Nga không —— kia thật sự là một tiêu chuẩn rất thấp.
Chính là... Đây cũng không đúng, Gaer khó chịu nói với chính mình, chạy xe đến cơ hồ bốn bánh đều bay lên rồi —— Đây cũng không đúng.
Chờ đến khi bọn họ một đường phong ba chạy về đến nhà, lại phát hiện hai người đàn ông tại hiện trường hoạt động nháo một trận lớn, vậy mà giống như không có chuyện gì cùng nhau ngồi xổm nghiên cứu vẽ gì đó trong sân, mà Shadden phu nhân đang hưng trí bừng bừng vây xem.
"Car... Johan, mở rộng ra ngoài một chút." Ardo đến mặt cũng không thèm nâng lên phân phó.
Ivan và Gaer đậu xe xong liền đi đến đứng ngoài nhìn, sinh viên loại ưu Gaer lập tức nhìn ra, cách vẽ pháp trận của hai người bọn họ không giống với nhau —— Carlos là chính thống, Ardo là ngược lại.
Công cụ của Carlos là một ly nước thủy tinh, mà trong tay Ardo lại là cái ly không biết đựng thành phần gì, nó cực kỳ đặc, gần như màu đen, lại phát ra một mùi hương ngọt ngào, cách thật xa cũng có thể ngửi thấy.
Bọn họ một vòng ở bên ngoài, một vòng ở bên trong, giống như là một bản đồ hình tròn cực kỳ kín kẽ, pháp trận bên ngoài sáng ngời bao nhiêu, pháp trận bên trong âm u bấy nhiêu.
"Mẹ sống đến từng tuổi này, chưa từng gặp qua thủ pháp như vậy." Shadden phu nhân đột nhiên nói, "Không chỉ hoàn toàn vẽ ngược lại, dùng sương hoa sáng sớm tượng trưng cho thời khắc đen tối nhất làm môi giới, ngay cả phương thức vận hành sức mạnh cũng hoàn toàn ngược lại, nó sẽ từ nơi sáng rực nhất chuyển hướng đến nơi u tối nhất,
Bà phí công phu để nói chuyện, nét bút cuối cùng của Carlos và Ardo chạm nhau, nước tinh khiết và sương hoa buổi sớm kín kẽ hợp lại với nhau, phân biệt rõ ràng, lại hài hòa đến kinh người —— giống như là bóng tối và ánh sáng vĩnh viễn tồn tại cùng nhau vậy.
"Đưa phiến lá kia cho tôi." Ardo nói.
Carlos lấy ra từ trong ngực chiếc lá thủy tinh được cậu cất giữ trong nước, nhịn không được hỏi: "Anh xác định có thể thành công sao?"
"Nếu tộc Christie thật sự giống như trong truyền thuyết, đứng ở giữa ánh sáng và bóng tối." Ardo lấy chiếc lá thủy tinh ra, đặt ở giữa trận pháp, "Tốt lắm, hiện tại tất cả mọi người lui ra sau, tránh xa vòng pháp trận ít nhất... Năm thước anh —— Em cũng vậy, Johan."
"Thời điểm phát động trận pháp, người không phải chủ chốt, không phải không thể đứng trong pháp trận hay sao?" Ivan ngơ ngác hỏi một vấn đề mang tính kỹ thuật.
"Chúc mừng cậu học xong nguyên lý cơ sở của pháp trận —— nhưng mà nếu cậu nhìn kỹ mới hiểu được, hắn không đứng ở bên trong pháp trận." Carlos nhấn mạnh hai chữ "cơ sở", sau đó dùng mũi kiếm chỉ chỉ hướng Ardo, "Đó là một nơi được cách ly ra, lúc vẽ pháp trận hắn đã chừa ra."
"Nhưng mà nó sẽ khiến trận pháp không nguyên vẹn." Gaer nhịn không được nói, "Hơn nữa người như thế nào mới có năng lực phát động hai pháp trận hoàn toàn bất đồng về phương thức vận hành sức mạnh đó?"
Carlos bất đắc dĩ nhìn thế hệ sau của mình một cái —— cho dù trong lòng cũng biết, ở thời đại này, anh cũng được xem như đủ vĩ đại.
"Cũng không phải tất cả pháp trận đều đủ nhỏ để mọi người có thể đứng ngoài pháp trận đã phát động," Carlos nhẫn nại giải thích, "Hơn nữa nếu nghiêm khắc mà nói cái này cũng không phải là hai trận pháp, mà chính là một cái chia ra làm hai liên kết với nhau."
Gaer đột nhiên trầm mặc, Carlos còn tưởng rằng ngữ khí của mình có chút hơi không được kiên nhẫn, nhịn không được nhìn anh một cái, lại phát hiện Gaer nhìn chằm chằm mình, vẻ mặt suy nghĩ sâu xa vừa quỷ dị vừa bi thương.
"Làm sao vậy?" Cậu ù ù cạc cạc hỏi, "Trên răng của tôi có dính rau chân vịt sao?"
Gaer cười cười với cậu một chút, lại nhanh chóng thu liễm nụ cười: "Không... Không có, chính là trước kia cảm thấy bản thân rất giỏi, hiện tại đột nhiên phát hiện, bản thân thật..."
Carlos — trưởng bối — Floryte tiên sinh nhịn không được tự mình kiểm điểm lại —— tôi làm tổn thương lòng tự trọng của đứa nhỏ này sao? Cậu nhăn mặt nhíu mày, nghĩ —— sau đó lại ma xui quỷ khiến nhìn thoáng qua Ivan há to miệng giống như đang xem bắn pháo hoa, bỗng nhiên vô sự tự thông một triết lý giáo dục: người và người là không giống nhau, luôn luôn có một bộ phận trẻ em có lòng tự trọng cao hơn một chút, mẫn cảm hơn một chút, mà trong khi đó có một bộ phận lại vô tâm vô phế hơn một chút, khả năng chống lại đả kích cũng cao hơn một chút.
Trong vườn vang lên tiếng nổ cực lớn, tóc Ardo bị thổi bay bay, bốn phía bay phần phật, hắn đứng trong pháp trận một nửa, đứng bên ngoài một nửa, thoạt nhìn hắn giống như sắp bị chém thành hai nửa, mà đúng lúc này, chiếc lá ở giữa pháp trận đột nhiên phát ra từng vòng từng vòng pháp chú, chúng nó giống như gợn nước tràn ra, cuối cùng phủ kín cả sân.
Ivan nhịn không được nhảy dựng lên: "Oa! Ối giời ơi, tôi chưa mang ủng mà!"
"Đây là truyền thừa Christie." Carlos ngồi xổm xuống, ngón tay lướt qua những "gơn nước", nhưng không bị ướt, "Còn có —— đây là kí ức, Ivan, sẽ không có chuyện có hai con nòng nọc bơi ra từ giày của cậu."
Cậu đang nói gần hết, giữa gợn nước đột nhiên hở ra một tòa núi cao, phát ra chấn động mạnh đến nghiêng trời lệch đất, từng thảm thực vật sinh trưởng tươi tốt, đảo mắt một cái liền nở rộ, đảo mắt một cái lại héo tàn, dưới chân núi, sông lớn vỡ đê giống như dễ dàng nhấn chìm đồng bằng hai bên bờ sông, mãnh liệt chảy về hướng biển rộng, chớp mắt đã biến thành "mênh mông vô bờ", mà các con vật sinh ra rơi xuống đất, lăn lộn vui chơi lại chợt lớn lên, rồi lạnh nhanh chóng già cỗi và chết đi, giống như được định sẵn, vĩnh viễn không thể thoát khỏi luân hồi.
Một năm bốn mùa, từ hoang dã đến nông trại, từ thành trì đến bờ cát, tất cả truyền thừa đều mai một trong giây lát, mỗi một truyền nhân may mắn nhìn thấy truyền thừa vĩ đại này, đều kìm lòng không đặng mà ngừng hô hấp.
"Trời..." Không biết là ai phát ra một tiếng cảm thán nhỏ như muỗi kêu, rồi sau đó, hết thảy đột nhiên biến thành một màn đen, trong gợn nước xuất hiện một cái chìa khóa trong suốt, ở trong bóng tối phát ra ánh sáng nhu hòa.
"Chính là cái chìa khóa!" Gaer nói.
Ngay sau đó, một trận sương đen theo "gợn nước" thổi quét qua, trong phút chốc đem tất cả sông núi động vật, thậm chí cả cái chìa khóa cuốn đi, bên trong "gợn nước" vốn dĩ trong suốt hoàn toàn trống rỗng, giống như che lên một tầng sương xám, lộ ra chút không khí chết chóc đến từ nơi nào đó.
Ký ức đến đó là hết.
Ánh sáng hai tầng pháp trận trong ngoài đều lụi tắt, chiếc lá thủy tinh ở giữa pháp trận vang lên một tiếng giòn giã, vỡ ra làm hai.
Carlos mạnh mẽ ngẩng đầu lên, cùng Ardo trao đổi ánh mắt.
"Là ma Ảnh Tử." Cậu nói.
(Ảnh Tử: là bóng hình được phản chiếu qua gương hoặc mặt nước, để Hán Việt nghe cho sang hoi, không phải lậm QT đâu)
Chỉ trong hai tháng ngắn ngủi, có đến hai con địch hủ cấp ác ma xuyên qua kết giới.
-----------------
Ayo vừa mới được nghỉ dịch là An lao vào edit cho mấy cô liền luôn nè, ở chỗ mấy cô sao rồi a?