Thư Viện Thiên Đạo

Nguyên nhân căn bệnh của triệu nhã


trước sau

Dù Lưu Dương đã từng được Trương Huyền chỉ điểm, nhưng cậu ta không cho đó là năng lực của đối phương, mà chỉ là ăn may.

Dẫu sao, cũng chỉ là đổi bên đánh quyền, đâu có đáng gọi là giỏi chuyên môn.

Vì vậy, trong đáy lòng cậu ta vẫn luôn coi thường ông thầy này, thậm chí còn chẳng bận tâm đến.

“Thưa thầy!”

Vào phòng, Lưu Dương chắp tay ôm quyền chào Trương Huyền, giọng điệu không được cung kính lắm.

“Ta đã thấy ngươi thi triển võ công!”

Cứ như không nhìn thấy vẻ bất kính của cậu ta, Trương Huyền lên tiếng: “Tầm tuổi này mà có thể luyện Phi Hoa Quyền đến mức tiểu thành, Thốn Long Quyền đến mức đại thành, kể ra cũng rất khá!”

“Cái gì? Sao… sao thầy biết ta luyện Thốn Long Quyền?”

Nghe thấy lời này, Lưu Dương thiếu chút nữa là ngất xỉu.

Theo lý thuyết, thực lực của cậu ta quá kém, đúng ra nên lấy công pháp làm chủ, dẫu có muốn tu luyện thì quyền pháp bình thường như Phi Hoa Quyền là được rồi, chứ không nên luyện Thốn Long Quyền.

Thốn Long Quyền, võ công cấp Phàm hạ phẩm, uy lực mạnh mẽ hơn Phi Hoa Quyền rất nhiều!

Vì muốn nâng cao sức mạnh, cậu đã giấu gia đình âm thầm luyện bộ quyền pháp này.

Từ nhỏ đến lớn, Lưu Dương chưa bao giờ thi triển cho ai thấy. Lần trước cậu cũng chỉ thi triển bộ Phi Hoa Quyền cho ông thầy này coi thôi, vậy mà vừa mở miệng hắn ta đã bảo cậu luyện Thốn Long Quyền, hơn nữa còn biết đã đại thành…

Sao nhìn ra được vậy?

“Trong Phi Hoa Quyền của ngươi có bóng dáng của Thốn Long Quyền!” Trương Huyền nói dối mà không hề chớp mắt. Đương nhiên hắn cũng không thể nói là nhờ thư viên Thiên Đạo được.

“Như vậy mà cũng nhìn ra được sao…” Lưu Dương không tin.

Hai bộ quyền pháp, chẳng dính dáng gì đến nhau. Trước đây cậu cũng đã thi triển trước mặt thầy Tào Hùng, nhưng thầy ấy có nhìn ra đâu. Ông thầy tệ nhất học viện này lại vừa nhìn đã biết, thật hay đùa vậy?

Trong lòng đang cảm thấy nghi ngờ, thì cậu ta nghe thấy giọng nói lạnh lùng ông thầy trước mặt lại vang lên.

“Thốn Long Quyền mà ngươi đã luyện, tuy đã đạt đến đại thành, uy lực cũng không hề yếu. Nhưng, có phải mỗi lần luyện tập, ngươi đều thấy vùng nách nhói đau, huyệt Kiên Tỉnh tê dại không?

“Chuyện này… chuyện này…” Lưu Dương liên tục lùi lại, vẻ mặt như đang gặp ma, trong ánh mắt ngập tràn nỗi kinh hoàng.

Không phải đối phương nói sai, mà là vì quá đúng! Giống như hắn ta đã nhìn tận mắt cậu luyện tập vậy.

“Sao… sao thầy biết?” Mặt mày Lưu Dương trắng bệch, cậu hỏi.

“Đơn giản lắm! Ngươi tu luyện bị sai! Nếu tiếp tục luyện, ta có thể đảm bảo không tới ba năm, thì cơ bắp cả cánh tay của ngươi đều sẽ bị hoại tử, thần tiên cũng cứu không nổi! Thực ra cũng chẳng cần đến ba năm đâu. Có phải bây giờ ngươi đã thấy cứ đến lúc đi ngủ thì cánh tay lại tê cứng, thậm chí còn thường xuyên bị co giật đúng không?” Trương Huyền hỏi.

“Ta…” Lưu Dương run bắn người.

Đích xác là có chuyện này. Lúc đó cậu cứ ngỡ do tu luyện mệt mỏi, nên không mấy để tâm. Nằm mơ cậu cũng không ngờ là do luyện sai Thốn Long Quyền!

“Thốn Long Quyền, thân thể uyển chuyển như rồng, quan trọng ở lực của tay. Nếu ngươi đã đạt tới cảnh giới Bì Cốt, thì chân khí đã thấm nhuận cơ bắp, tu luyện bộ quyền pháp này sẽ không có bất kỳ ảnh hưởng xấu nào. Nhưng hiện tại ngươi chỉ ở cảnh giới Tụ Khí, thân thể quá yếu ớt! Nếu cố sức mà luyện sẽ chỉ khiến thân thể bị tổn thương, lâu dần, vết thương sẽ ngày càng nặng hơn! Đây cũng là nguyên nhân giải thích tại sao, rõ ràng ngươi không thuận tay trái, nhưng tay trái lại mạnh hơn hẳn tay phải. Vì ngươi dùng tay phải để luyện Thốn Long Quyền, bị thương tổn quá nặng. Nếu ngươi không ngừng lại, thì sẽ bị tàn phế hẳn đấy!” Trương Huyền nói.

“Thầy cứu trò với…” Ngay thời khắc này, vẻ kiêu ngạo khi bước vào phòng đã tan biến, Lưu Dương quỳ mọp xuống đất.

Nếu khi nãy cậu ta vẫn còn rất kiêu ngạo, thì bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, thầy giáo trước mặt tuyệt đối là cao nhân, cao nhân trong cao nhân!

Bởi vì mọi điều thầy ấy nói ra đều hoàn toàn trùng khớp với tình trạng của bản thân. Chưa nói ra thì chẳng mấy chú ý, bây giờ vừa nói ra thì mình đã hiểu ngay, tất cả đều đúng!

Một bậc cao nhân vĩ đại như thế ở trước mặt, bản thân còn có tư cách gì để kiêu ngạo?

Buồn cười là trước đó cậu còn nghĩ bái thầy ấy làm thầy là thiệt thòi.

Bây giờ mới hiểu, đó là may mắn cực lớn…

Trước khi bái sư với Tào Hùng, cậu đã từng gặp một số thầy giáo nổi tiếng khác, cũng đã thi triển võ công, nhưng tất cả đều không nhận ra cậu đã luyện Thốn Long Quyền, càng khỏi bàn đến cái sự thật cánh tay phải của cậu đang bị tổn thương!

“Trước mắt ngừng luyện Thốn Long Quyền, cố gắng nâng cao tu vi. Còn vết thương của ngươi, ta sẽ tìm cách giúp ngươi giải quyết!” Trương Huyền nói tiếp: “Được rồi, đi gọi Triệu Nhã vào đây!”.

“Dạ!” Lưu Dương gật đầu lia lịa, không dám nhiều lời, lập tức đi ra.

Vừa bước ra khỏi cửa, cậu đã thấy nhóm ba người Trịnh Dương đồng loạt nhìn qua.

“Ngươi rút khỏi lớp rồi à?” Viên Đào vội vàng hỏi.

“Rút? Tại sao phải rút?” Lưu Dương vung tay, cất giọng đầy đanh thép, không hề đỏ mặt tẹo nào: “Một ngày làm thầy, suốt đời là cha. Lưu Dương ta làm sao lại rút khỏi lớp được, ngươi nghĩ ta là người thế nào chứ? Là hạng người tùy tiện đến thế sao? Thiệt tình chẳng biết mấy người nghĩ cái gì, suốt ngày cứ đòi rút rút rút, biết xấu hổ không?”

“… …” Trịnh Dương, Triệu Nhã, Viên Đào - câm nín.

Tráo trở, quá tráo trở.

Vừa rồi còn oang oang cái mồm đòi rút khỏi lớp, chớp mắt đã lật lọng như vậy, cái mặt này không biết dày thế nào đây?

………

“E là ông thầy này…
thực sự có chút bản lĩnh!” Thấy hai bạn học lúc vào khi ra đều có hai thái độ hoàn toàn trái ngược nhau, Triệu Nhã vừa đẩy cửa bước vào, vừa nghĩ thầm.

Thực ra không phải cô không bị dao động với những lời của chú Diêu, nhưng chủ yếu là do đối phương vừa mở miệng đã nói đúng chóc “bệnh tình” của cô, khiến cô không khỏi ôm hy vọng.

Chưa kể, chứng bệnh đó, thực sự rất khó nói ra, cũng không thể để cho quá nhiều người biết.

“Ngồi xuống đi!”

Vừa vào phòng thì cô đã nhìn thấy thầy Trương ngồi trên ghế.

“Thưa thầy, thầy từng nói… có thể giúp ta trị bệnh…” Triệu Nhã thoáng đỏ mặt.

“Ừ!” Trương Huyền gật đầu: “Bệnh của ngươi cũng rất đơn giản thôi…”

Thực ra, chuyện của Triệu Nhã, đích xác là không khó giải quyết, hoàn toàn không phải do cô mắc phải bệnh hiểm nghèo gì, mà là do sở hữu một thể chất thiên bẩm mà ngàn vạn cô gái ao ước có được, cơ thể Thuần Âm. Âm khí trong cơ thể cô cực kỳ hùng hậu, nếu được hướng dẫn đúng đắn, việc tu luyện sẽ tiến bộ thần tốc, làm chơi mà ăn thật!

Tiếc thay, nguyên cả cái thành Bạch Ngọc lại chẳng ai nhận ra được, còn chọn cho cô một bộ công pháp âm tính.

Công pháp này, nếu là các cô gái khác luyện thì đúng là một bộ bí tịch không tồi. Nhưng cho Triệu Nhã, một cô gái có thể chất thuần âm luyện, thì khác nào tuyết chồng thêm sương.

Âm khí trong cơ thể tích tụ càng ngày càng nhiều, lúc nhỏ thì chưa thể phát giác ra, nhưng theo đà phát dục của cơ thể, đặc trưng của nữ giới rõ ràng dần thì sẽ trở nên khó kiềm chế nổi. Nếu không cứu chữa kịp thời, mà cứ tiếp tục đà phát triển, không khéo sẽ hoàn toàn biến thành một người phụ nữ cuồng dâm, ham muốn tột độ, nhưng không thể nào thỏa mãn được.

Cũng chính vì lẽ đó, nên cô mới xuất hiện cái cảm giác đang xấu hổ ấy.

“Chuyện này…” Triệu Nhã ngớ người ra.

Cô không hề biết mình sở hữu thể chất thuần âm, thậm chí cả cha của cô cũng không biết.

Có điều, tu luyện công pháp thuần âm là chuyện có thật!

Không lẽ thực sự là vì nguyên nhân này?

“Bạch Ngọc Tố Nữ Công tuy lợi hại, nhưng không hợp với cô, muốn giải quyết triệt để chuyện này, thì phải chuyển đổi công pháp tu luyện!” Giải thích xong, Trương Huyền nói tiếp.

“Sao… sao thầy biết ta luyện Bạch Ngọc Tố Nữ Công?” Triệu Nhã giật mình.

Đây là công pháp truyền thừa của thành Bạch Ngọc, ngoài người nhà ra, hầu như rất ít người biết. Dù cho là đại quản gia Diêu Hàn cũng không biết rõ lắm. Ông thầy này vừa nói đã trúng phóc, Triệu Nhã thực sự không dám tin.

“Ta có thể nhìn ra được bệnh tình của ngươi, thì đương nhiên cũng nhìn ra được công pháp mà ngươi tu luyện!” Trương Huyền ngước mắt lên một góc 45 độ, bộ dạng cao sâu khó dò.

“Đổi công pháp tu luyện, là có thể giải quyết được? Thế… ta nên luyện công pháp như thế nào?” Nén lại nổi hoang mang trong lòng, Triệu Nhã hỏi.

“Ngươi nên luyện một loại công pháp có thể tận dụng được thể chất của mình! Như vậy đi, ngày mai ta sẽ vào Tàng Thư Các của học viện, giúp ngươi tìm thử có bộ nào thích hợp không!” Trương Huyền nói.

“Cảm ơn thầy!” Triệu Nhã liền gật đầu.

Tuy hôm nay vẫn chưa giải quyết triệt để vấn đề, nhưng cô đã biết được nguồn cơn, trong lòng không khỏi phấn chấn.

“Ừ!” Trương Huyền khoát tay: “Gọi Trịnh Dương vào đây!”

Trong lớp, Trương Huyền đang lần lượt chỉ điểm cho học trò. Ngoài lớp, một thanh niên dáng người cao lớn đang bước vội đến.

“Lão Lưu, ông nói thật chứ?”

Thanh niên cao to vừa đi vừa hỏi ông già đi sau.

“Bẩm thiếu gia, hoàn toàn là thật. Tiểu thư thực sự đã bái thầy Trương Huyền này làm thầy rồi!” Lão Lưu gật đầu xác nhận.

Nếu Trương Huyền có ở đây, chắc chắn sẽ nhận ra, lão Lưu này, chính là người hôm qua muốn giúp Vương Dĩnh rút khỏi lớp học.

Còn người thanh niên mà ông ấy gọi là thiếu gia kia chắc hẳn là anh trai của Vương Dĩnh, thiên tài nổi tiếng ở học viện Hồng Thiên, học trò của trưởng lão, Vương Đào!

“Trương Huyền? Tên khốn thi khảo hạch 0 điểm đó, có tư cách gì mà dạy em gái ta? Đáng ghét! Hôm nay nếu ta không đập gã một trận, cho gã biết cái giá phải trả khi lừa gạt em gái ta, thì ta không phải là Vương Đào!”

Vương Đào vừa bước đi vừa tức giận gầm lên.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện