Thư Viện Thiên Đạo

Người nhà họ vương phát cuồng


trước sau

“Được rồi, hôm nay chỉ học đến đây thôi, mọi người về suy ngẫm thêm nội dung của bài giảng hôm nay, có điều gì không hiểu, có thể đến hỏi riêng”. Trương Huyền xua tay.

“Dạ!” Năm học viên đáp lời rồi lui ra.

Tuy buổi học không được dài, giữa chừng lại có người đến gây rối, nhưng đối với họ thì vẫn vô cùng bổ ích. Có thể khẳng định, chỉ cần kiên trì lĩnh ngộ, chắc chắn tu vi sẽ tăng mạnh!

Năm người ai nấy cũng đều phấn chấn. Vừa ra khỏi lớp, Vương Đào đã túm lấy Vương Dĩnh.

“Đi, theo ta về gia tộc!”

“Về gia tộc? Ca, tại sao phải về…” Vương Dĩnh giật mình.

“Hừ, muội không nghe lời ta, đi bái gã thầy giáo kém cỏi nhất, ta đã báo chuyện này cho cha biết rồi, cha muốn đích thân nói chuyện với muội!” Vương Đào nói.

Lần đầu tiên xông vào lớp thì bị ném ra ngoài, lần thứ hai vẫn tay không. Nhìn bộ dạng của em gái mình, cậu ta biết chắc chắn cô sẽ không chịu nghe theo nên đã nhờ lão Lưu chạy về báo thẳng lên gia tộc, để cho cha cậu đứng ra khuyên can.

Tính cách em gái mình hồn nhiên thơ ngây, nhưng rất tin tưởng cha.

“Cha…” Vương Dĩnh sợ đến tái mặt.

Cha của hai anh em họ chính là gia chủ hiện tại của nhà họ Vương, Vương Hoằng!

Tính tình nghiêm nghị, cẩn trọng, dù bọn họ là con cái, nhưng mỗi lần gặp mặt ông ấy cũng luôn thấy sợ hãi.

“Thực ra thầy Trương Huyền, không phải như họ nói đâu, thầy ấy dạy rất hay…” Vương Dĩnh cãi lại.

“Hừ, những lời này, muội về mà nói với cha đi, thử xem ông ấy có tin không!” Vương Đào xua tay không chịu nghe, tức tốc kéo em mình ra khỏi học viện.

Học viện Hồng Thiên và nhà họ Vương đều ở trong thành Thiên Huyền, cách nhau không xa, chẳng mấy chốc mà hai huynh muội đã về đến gia tộc. Vương Đào dẫn Vương Dĩnh vào trong thư phòng của cha.

“Vào đây!”

Tiếng quát nghiêm nghị của tộc trưởng Vương Hoằng vang lên.

“Dạ!” Vương Dĩnh giật nảy người, rụt rè theo sau lưng anh trai, cắn răng bước vào.

Trong phòng, tộc trưởng Vương Hoằng ngồi ở giữa, hai bên còn có mấy vị nữa, đều là những trưởng lão có quyền thế trong họ tộc, và cả một thiếu niên đang đứng một bên.

Thiếu niên này, Vương Dĩnh biết, cháu của nhị trưởng Lão, Vương Nham.

Cô cùng vào học viện một lúc với Vương Nham. Vương Nham thì bái thầy giáo nổi danh nhất, Lục Tầm. Còn cô, đi bái Trương Huyền, kẻ tai tiếng nhất học viện…

“Thưa cha!” Thấy không khí trong thư phòng khá căng thẳng, Vương Dĩnh cũng không dám thở mạnh.

“Quỳ xuống!” Sắc mặt tộc trưởng Vương Hoằng sa sầm lại.

Võ giả tu luyện, thầy chỉ điểm thuở ban đầu rất quan trọng. Trước khi vào học viện, ông đã dặn dò năm lần bảy lượt rồi, phải bái thầy Lục Tầm, phải bái thầy Lục Tầm… Vậy mà con bé này…

Nó bái ai?

Khăng khăng bái ngay gã thầy giáo đội sổ trong học viện!

Vừa nghe được tin này, ông đã suýt tức chết.

Phịch!

Vương Dĩnh run rẩy quỳ xuống.

“Con biết sai chưa?” Vương Hoằng gằn giọng.

“Con…”

“Hừ, bái sư là chuyện tự do, vốn dĩ cha đâu muốn nói gì, nhưng con không biết trình độ của gã Trương Huyền đó sao? Thi khảo hạch đội sổ, dạy người ta bị tẩu hỏa nhập ma, hạng người như vậy, đủ tư cách để dạy con sao?” Sắc mặt Vương Hoằng đầy tức giận: “Không biết chuyện, chọn nhầm đường thì còn chấp nhận được, nhưng cớ sao con không chịu nghe lời? Cha nghe nói, anh trai bảo con rút khỏi lớp, nhưng con không chịu? Rốt cuộc con muốn gì đây?”

Vương Hoằng nói càng lúc càng to, khiến cả thư phòng đều rung chuyển.

“Con…” Đối mặt trước những lời trách mắng của cha mình, ban đầu Vương Dĩnh còn sợ hãi đỏ mặt, sau đó cô lên tiếng cãi lại: “Thưa cha, thực ra thầy Trương Huyền không tệ hại như mọi người nói đâu. Thầy ấy là một nhà giáo chân chính, tài hoa, có điều luôn khiêm nhường với người khác thôi. Con muốn học với thầy ấy, con không rút!”

Chỉ mới học một buổi mà đã nhận được bao nhiêu ích lợi. Vương Dĩnh biết rõ, được học với thầy Trương Huyền là cơ hội tuyệt vời, nếu đánh mất cơ hội này, chắc chắn sẽ hối hận suốt cả đời.

“Nhà giáo tài hoa? Ha ha, tài hoa nên thi khảo hạch giáo viên được 0 điểm hả?”

“Vương Dĩnh, cháu nên nghe theo lời khuyên của tộc trưởng, đừng có bị tên Trương Huyền ấy mê hoặc nữa!”

“Cháu phải học theo Vương Nham, chỉ mới lên lớp có một buổi, mà sức mạnh đã tăng lên 40%, khả năng giảng dạy của thầy Lục Tầm, là số một học viện đó!”

… …

Nghe thấy lời của cô bé, mấy vị trưởng lão khác đều bật cười lắc đầu.

Tiếng tăm của Trương Huyền, cả thành Thiên Huyền này không ai không biết, vậy mà cô lại bảo gã ấy là bậc thầy tài hoa… đùa chắc!

“Con…” Vương Hoằng thấy con gái còn nói như vậy, thì vô cùng tức giận: “Bất luận con nói gì, thì hôm nay cũng nhất định phải rút khỏi lớp của hắn! Bằng không, đừng bao giờ bước vào cửa nhà này nửa bước!”

“Con không phục!” Nhìn thì có vẻ yếu đuối, nhưng tính Vương Dĩnh vốn rất bướng. Cô lập tức đứng lên nói: “Mọi người chưa nghe thầy ấy giảng dạy, dựa vào đâu bảo thầy ấy dạy tệ, dựa vào đâu bắt con rút khỏi lớp?”

“Dẫu chưa nghe hắn giảng dạy, nhưng tiếng tăm của hắn vẫn còn đây, lẽ nào chuyện thi khảo hạch của giáo viên mà cũng giả được sao?” Một vị trưởng lão nói.

“Tiểu thư Vương Dĩnh à, cháu đừng có bướng bỉnh nữa, biết bao nhiêu học sinh đều nhìn nhận như vậy, lẽ nào chỉ mỗi mình cháu thông minh?” Lại một vị trưởng lão khác chêm theo.

“Con không biết chuyện thi khảo hạch là thật hay giả, nhưng con biết, thầy ấy đã chữa lành đôi chân của con, còn chỉ điểm giúp sức mạnh của con dễ dàng tăng lên gấp đôi.” Vương Dĩnh nói.

“Chữa lành đôi chân của cháu? Cháu đùa à?”

“Đôi chân của cháu, cả đại sư Nguyên Ngữ còn bó tay, mà cháu bảo cái gã thi khảo hạch 0 điểm lại chữa được?”

“Tiểu thư Vương Dĩnh à, dẫu cháu có muốn nói dối, thì cũng nên kiếm chuyện gì dễ tin một chút chứ…”

Chuyện đôi chân của Vương Dĩnh, người trong tộc họ ai ai cũng biết, bây giờ nghe thấy lời này, các vị trưởng lão đều nhất nhất không tin.

“Mọi người không tin thì nhìn đây!”

Thấy chư vị trưởng lão không tin, Vương Dĩnh cũng chẳng phí lời, lập tức bước đến trước trụ đá kiểm tra sức mạnh phía trước thư phòng, tung chân đá vào.

Ầm!

Trụ đá rung chuyển, một hàng số hiện ra.

205!

“Cái gì?”

Nhìn thấy cảnh này, hai tròng mắt của tộc trưởng Vương Hoằng lập tức co lại.

Mấy vị trưởng lão vừa rồi rầy la không ngớt, bây giờ cũng chết đứng, đôi môi run lên bần bật.

Thương tích trên đôi chân của Vương Dĩnh, mấy vị trưởng lão này đều đã từng bỏ tâm sức ra nghiên cứu, nhưng vẫn không chữa khỏi được, có thể đi lại bình thường là khá lắm rồi!

Một cú đá đã đạt đến 205 cân?

Chuyện này… sao lại có thể chứ?

Đá xong, Vương Dĩnh không hề ngừng lại, quay người tung tiếp một cú đấm.

Đùng!

Trên
trụ hiện ra hàng số.

120!

Chưởng lực 120 cân!

“Con… chỉ mới ở cảnh giới Tụ Tức sơ kỳ, hôm qua trước khi đi, chẳng phải chưởng lực chỉ có 53 cân sao? Sao lại có thể đánh ra đến… 120 cân?” Vương Hoằng đứng bật dậy, giọng nói run lên vì kích động.

Giai đoạn sơ kỳ của cảnh giới Tụ Tức: Tích tụ nội khí, cảm ngộ linh khí, khiến người ta hình thành kĩ năng quan sát bên trong cơ thể, tinh thần khống chế dòng chảy và hướng đi của linh khí trong đó một cách chính xác.

Sơ kỳ là 50 cân, trung kỳ 70 cân, hậu kỳ 90 cân và viên mãn 110 cân.

Đây là chưởng lực mà người tu luyện có thể tung ra được, chưởng lực hơn kém trong phạm vi này, có thể xem là chuyện bình thường.

Thông thường, có thể tăng cường chưởng lực lên 20, 30% là đã rất khá. Nổi tiếng như thầy Lục Tầm, cũng chỉ giúp học trò tăng lên 40%!

Tu vi chưa hề đột phá, vẫn là cảnh giới Tụ Tức sơ kỳ, vậy mà lại có thể đánh ra chưởng lực đến 120 cân, tăng hơn gấp đôi, sánh ngang với cao thủ giai đoạn viên mãn, thực sự quá dữ dằn!

“Con nhờ thầy Trương Huyền, nên mới tiến bộ đến mức này đấy!” Đánh xong, Vương Dĩnh ngừng lại, tụ khí định thần.

“Ông ta chỉ điểm một lần, mà con đã tiến bộ lớn đến mức này? Hơn nữa… còn chữa lành đôi chân của con?”

Tộc trưởng Vương Hoằng không thể tin vào mắt mình, bước vội đến trước mặt con gái, chỉ nhìn vào một cái, là lập tức nhận ra ngay, chân con gái mình, đích xác là đã lành lặn lại rồi!

Thầy giáo kém cỏi nhất học viện, lại chữa được thương tích mà cả đại sư Nguyên Ngữ cũng không chữa nổi, còn chỉ điểm khiến sức mạnh của con gái mình tăng cao đến thế, thật hay đùa đây?

“Bài giảng hôm nay của thầy ấy, con có thể thuật lại cho mọi người nghe không? Giảng thế nào?” Sau một phen bàng hoàng, tộc trưởng Vương Hoằng không nén nổi tò mò.

“Dạ. Hôm nay thầy Trương giảng về công pháp, có điều lời giảng quá thâm sâu, con chỉ nhớ được chưa đến một phần mười, nhưng sẽ cố thuật lại cho mọi người nghe…”

Sau một thoáng do dự, Vương Dĩnh liền thuật lại tất cả những gì còn đọng lại trong đầu.

“Tụ tức dưỡng khí… một cảnh giới Tụ Tức bé nhỏ như vậy, lại có nhiều lý luận huyền diệu đến thế sao?”

“Lời này… thực sự quá cao siêu, nếu năm xưa ta được nghe những lời giảng dạy như thế, thì hôm nay đâu phải kẹt lại mãi ở cảnh giới này, chẳng thể tiến xa hơn!”

“Đây phải là lý luận của bậc đại sư, khiến ta đây được mở mang đầu óc…”

… …

Vương Dĩnh chỉ thuật lại vài câu, đã thấy tộc trưởng lẫn các trưởng lão đều mê mẩn ngất ngây, cứ như đang phát cuồng phát dại.

Có thể trở thành tộc trưởng và trưởng lão trong gia tộc, thì thực lực không hề thấp, ai nấy ít nhất cũng đã lên đến cảnh giới Tịch Huyệt.

Tu luyện nhiều năm, đối với công phu tu luyện, họ đều có lĩnh ngộ sâu hơn và hiểu biết cũng sẽ càng nhiều!

Vương Dĩnh vô tư thuật lại, nhưng đến tai họ rồi thì hệt như tiên âm thần nhạc, vô số những vướng mắc trước đây còn đọng lại, thoáng chốc đã tan thành mây khói.

“Đây… đây rõ ràng là bậc đại sư rồi… Không đúng, đại sư cũng không thể giảng nổi những đạo lý huyền diệu như thế!” Đôi mắt tộc trưởng Vương Hoằng bừng sáng, miệng không ngớt xuýt xoa.

“Cha ơi, cha!”

Thấy bộ dạng ông ta như vậy, Vương Dĩnh hãi quá phải kêu to lên một tiếng.

“Hả? Dĩnh nhi, con tuyệt đối không được rút khỏi lớp của thầy Trương Huyền này đó! Phải theo thầy ấy học hành cho đàng hoàng chăm chỉ…” Ra khỏi trạng thái huyền diệu, tộc trưởng Vương Hoằng cất lời trịnh trọng.

“Nhưng mà, vừa rồi cha nói…” Không ngờ ông già vốn rất cứng nhắc, nay lại thay đổi nhanh đến thế, Vương Dĩnh nhất thời vẫn chưa quen.

“Tại khi nãy cha chưa biết thầy Trương Huyền của tụi con lợi hại đến thế! À, phải rồi…”

Nói đến đây, đôi mắt của tộc trưởng Vương Hoằng ánh lên niềm phấn khích và mong mỏi: “Dĩnh nhi à, con hỏi thử xem thầy Trương Huyền của tụi con… còn nhận học trò nữa hay không? Để Vương Nham, Đào nhi cũng theo ông ấy học tập luôn… Không thì, cha làm học trò của thầy ấy cũng được…”

“Tộc trưởng, ngài thân làm tộc trưởng của nhà họ Vương, sao có thể làm học trò của ông thầy kém cỏi nhất học viện được? Tin này truyền ra, thì nhà họ Vương chúng ta còn mặt mũi nào mà ở lại thành Thiên Huyền này nữa?”

Tộc trưởng Vương Hoằng còn chưa nói xong, thì bị một vị trưởng lão cắt ngang với giọng điệu rất nghiêm khắc. Khuyên tộc trưởng xong, vị trưởng lão này quay qua nhìn Vương Dĩnh, mỉm cười rạng rỡ: “Cháu thấy đó, ta chỉ là một trưởng lão tầm thường, không phải đại diện cho mặt mũi của nhà họ Vương, cùng lắm thì ta từ chức trưởng lão luôn cũng được. Cháu hỏi giúp ta xem, cho ta bái thầy Trương Huyền của tụi cháu làm thầy được không vậy?”

“… …” Vương Đào, Vương Dĩnh, Vương Nham. (Á khẩu)

“… …” Tộc trưởng Vương Hoằng. (Cạn lời)

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện