Nhận lấy quyển sách, Mặc lão vừa lướt mắt qua một lượt liền đơ người.
Chuyện này… làm sao có thể chứ?
“Được rồi, còn điều gì chưa hiểu không? Nếu hết rồi thì ta đi đây!” Trương Huyền nhìn hai người mà cảm thấy rất kỳ quái.
Hai người này chắc không bị bệnh chứ?!
Đòi đặt câu hỏi, thì phải hỏi cái gì khó vào chứ, toàn hỏi mấy thứ đã được giải thích trong sách, chẳng phải động não gì cả, thật là vô vị.
Lại còn quản lý thư viện, lại còn cao thủ, rồi giáo viên ngôi sao… Anh khinh! Thua cả một thằng xuyên không như mình, hiểu biết quá hạn hẹp!
“Khoan đã, ta vẫn còn một vấn đề nữa, vừa đúng lúc muốn hỏi thử, ‘Khí du chu thiên(1), tâm du vạn vật’, giải thích thế nào?”
(1)Chu thiên: một thuật ngữ trong khí công, có tiểu chu thiên và đại chu thiên.
Nén nỗi kinh ngạc trong lòng xuống, Mặc lão hỏi tiếp.
Mấy ngày trước, một vị trưởng lão đã hỏi câu này mà ông chưa giải thích được. Vị trưởng lão đó đã lục lọi trong Tàng Thư Các cả buổi trời mà chẳng tìm được đáp án, đành buồn bã ra về. Bây giờ thấy thiếu niên này nhanh chóng giải đáp liên tục mấy câu hỏi, khiến ông ta không kềm nổi tò mò mà hỏi ngay.
“Cái này mà cũng không biết?” Trương Huyền nhìn ông ta mà như đang nhìn một kẻ ngốc: “Đây là điểm căn bản nhất trong tu luyện thôi đó? Ý chỉ, khi khí huyết vận chuyển trong cơ thể một vòng chu thiên, thì tâm cảnh giống như chu du khắp trời đất, lĩnh hội được quy luật của vạn vật! Câu nói này được ghi trong sách ‘Khí huyết luận’ của tiền bối Bạch Minh, nằm ở kệ số 27, trang 69!”
Khí chạy một vòng, tâm xem vạn vật – đây là câu nói không sai một li nào trong công pháp ở cảnh giới thứ nhất của võ học. Vừa hay học viện Hồng Thiên cũng có tiền bối đã từng cố ý giải nghĩa câu này, hắn chỉ đọc thêm cho biết chứ thực ra chẳng khó tẹo nào. Có điều, đường đường một trưởng lão trông coi Tàng Thư Các, vậy mà còn phải hỏi mình?
Mặc lão cũng giống như Thẩm Bích Như khi nãy, không đáp lời mà chạy ngay vào trong Tàng Thư Các, sau đó đúng là đã tìm được quyển “Khí Huyết Luận”, lật đến trang 69 thì cả người lão lập tức chấn động.
Giống hệt những gì cậu ta nói!
Mấy ngày trước, vị trưởng lão kia đã tra cứu rất nhiều sách nhưng vẫn chẳng tìm được. Mặc lão nằm mơ cũng không ngờ, nó lại được ghi chép trong quyển sách lạ mắt này!
Một quyển sách ít gặp như vậy, mà cậu ta cũng đọc rồi, còn biết nằm ở trang bao nhiêu?
Mặc lão cảm thấy cả người chao đảo, như sắp phát rồ.
Nếu không phải cố gắng giữ hình tượng của bản thân, chắc giờ này lão đã ngồi vò đầu bứt tóc rồi.
Vừa rồi phán người ta đến đây gây rối, nào ngờ người ta không những đã đọc hết, mà còn ghi nhớ được nội dung của sách. Giờ đây, Mặc lão thấy hai má mình nóng ran, chỉ ước dưới đất có cái lỗ để chui vào cho đỡ nhục.
Cậu ta có thật là gã thầy giáo đứng bét kỳ thi khảo hạch không vậy?
Kiến thức cỡ đó mà đội sổ, nếu là mình chẳng phải đến điểm 0 cũng chẳng có sao?
“Xong rồi nhé, sau này cố gắng đọc sách nhiều vào, những vấn đề này đều được ghi chép trong sách cả đó!” Thấy hai người kia đứng đực mặt ra như hai tên đần, Trương Huyền khuyên nhủ một câu thấm thía rồi lắc đầu: “Hết chuyện rồi thì ta đi trước đây!”
Nói xong, hắn liền cất bước đi ra.
Hắn thực sự đã đói hết chịu nổi rồi, nếu không được ăn chắc là lăn ra xỉu mất.
“Thầy Trương Huyền, đợi ta với…”
Thẩm Bích Như bây giờ mới như bừng tỉnh sau cơn bàng hoàng, vội vàng đuổi theo.
“Cô lại muốn gì nữa đây?” Trương Huyền ngao ngán.
Vong nữ này bị bệnh hay sao vậy trời?
“Những gì cô không hiểu ta đã giải thích cả rồi, vậy mà chưa chịu thôi sao? Chẳng lẽ không thấy ta đã đói lả, cần phải đi nạp năng lượng ngay hay sao?”
“Ta cũng chưa dùng cơm, không lẽ thầy không muốn mời ta đi ăn sao?” Thẩm Bích Như lấy làm ngạc nhiên, hỏi.
Cô – nữ thần của học viện, biết bao nhiêu gã đàn ông mời đi ăn cơm mà chưa từng đồng ý, cả Thượng Bân cũng đã bao nhiêu lần nài nỉ, mà cũng chỉ nhận được cái lắc đầu.
Hôm nay bị tên này làm cho bàng hoàng đến thế, cô không nén nổi tò mò nên mới đưa ra quyết định này. Cô thầm nghĩ nhân cơ hội này, tìm hiểu thử xem, rốt cuộc thằng cha này là người thế nào.
“Mời cô?” Trương Huyền quái lạ nhìn qua, “Nghĩ gì thế! Muốn ăn thì tự bỏ tiền ra chứ! Mặt sao mà dày dữ vậy?”
Cô nhờ ta chỉ dạy, ta đã giải thích cho cô rồi, ấy vậy mà còn đòi ta mời cô?
Sao mà mặt dày mày dạn, trơ trẽn đến thế được?
Tuy hắn là người đã sống hai đời, đời trước còn nghiên cứu không ít các phim “giường chiếu”, nhưng trên thực tế hắn vẫn là một “tên NEET(2)” chính hiệu, còn trong trắng nguyên vẹn. Hắn chưa từng tiếp xúc với phụ nữ, thì làm sao biết được tâm tư của các chị em.
(2)NEET: viết tắt của cụm từ tiếng Anh “Not in Education, Employment or Training” (Không học hành, không việc làm, không đào tạo). Có thể tạm hiểu họ là những người “lông bông”, sống cách ly với xã hội.
“Thầy…” Bắt gặp ánh mắt của hắn, nghe thấy lời hắn nói, Thẩm Bích Như tức muốn xịt máu, ngất xỉu ngay tại chỗ.
Ta là gái đẹp đó biết không, “chị đẹp chị có quyền” không được sao!
Người khác mời chị đây mà chị còn chả thèm đi. Chị bảo chú mời mà chú lại nhìn chị như quái vật…
Còn mặt dày nữa chứ!
Mặt dày cái sh*t!
Có ai nói chuyện
với người đẹp như thế không?
Cô điên tiết lắm rồi.
“Thôi được, nếu ta mời thầy thì sao? Ta mời thầy dùng cơm!” Thẩm Bích Như nghiến răng nghiến lợi.
“Cô mời ta?” Trương Huyền ngừng lại một nhịp. Do tiền thân là giáo viên kém nhất trong học viện nên tiền lương không cao, gần như không có nguồn thu nhập gì khác, nếu có người mời thì còn gì bằng. Nghĩ đến đây, Trương Huyền gật đầu: “Được thì được đấy, có điều ta muốn ăn một bữa thịnh soạn, nếu chỉ là bánh bao, bánh rán thì ta không đi!”
“…..” Thẩm Bích Như lại một lần nữa lên cơn điên tiết.
Bánh bao, bánh rán cái quần ấy!
“Đi thôi!” Cô không giải thích thêm vì sợ nếu nói thêm nữa, chắc bị thằng cha này chọc cho tức chết mất.
Thư viện Thiên Đạo có thể nhìn thấy mọi khuyết điểm trong chiêu thức và cả mệnh môn của bất kì ai, nhưng khổ nỗi đâu thể thấy được tâm tư của con gái. Trương Huyền nào hay biết, chỉ mấy câu nói đơn giản, mà đã khiến cho đệ nhất mỹ nữ của học viện tức muốn ói máu.
Mà hắn thì cứ lon ton theo sau đi ra ngoài.
Trời đêm ở học viện Hồng Thiên, tuy chẳng sáng rực ánh đèn như trong thế giới trước, nhưng dưới ánh trăng màu ngà, cảnh vật cũng vô cùng lung linh hút mắt. Cộng thêm bầu linh khí sung mãn bao trùm, khiến không gian thêm phần an tĩnh và bình yên.
Cuộc sống trong thế giới trước luôn luôn ồn ào, đâu đâu cũng khói với bụi, lấy đâu ra cảnh tượng yên tĩnh như vậy. Trương Huyền không khỏi say đắm trong khung cảnh đẹp đẽ.
Thẩm Bích Như đi đằng trước, vốn cứ ngỡ cái tên đi sau sẽ bắt chuyện để phá vỡ không khí chết lặng hiện tại. Nhưng đợi mãi mà cô vẫn thấy im ru, không khỏi tò mò quay lại nhìn thử.
Nhìn rồi, cô lại không khỏi ngẩn ngơ.
Người thanh niên đang lặng lẽ bước đi, ánh trăng rọi lên cơ thể, nhìn cứ như một bức tranh u tĩnh.
“Đây là… đây là… tầng thứ hai của tâm cảnh, tâm như nước lặng?”
Tròng mắt Thẩm Bích Như lập tức co rụt lại.
Người luyện võ, không chỉ tu luyện chân khí, thể chất, mà quan trọng hơn vẫn là tâm cảnh.
Tâm cảnh càng cao, thì càng nhạy bén trong tu luyện, tốc độ tu luyện càng nhanh hơn, và thành tựu ngày sau cũng sẽ cao hơn.
Chính vì vậy mà các cao thủ cũng đã chia tâm cảnh ra nhiều cấp bậc.
Tâm như nước lặng, chính là tầng tâm cảnh thứ hai!
Tâm cảnh còn khó tu luyện hơn võ công, cả học viện này, nghe nói cũng chỉ có một mình hiệu trưởng đạt đến cảnh giới này. Kể cả bản thân cô, được ca ngợi là thiên phú vô song, mới 20 tuổi đã đạt đến cảnh giới Đỉnh Lực viên mãn, chỉ xếp sau thiên tài nổi tiếng là Bạch tiểu vương gia, nhưng vẫn còn cách tầng thứ hai của tâm cảnh xa lắm.
Vốn cứ ngỡ, cả học viện sẽ khó có người thứ hai đạt đến cảnh giới này, nhưng cô không ngờ, gã thầy giáo ai ai cũng gọi là phế vật này lại đạt đến rồi!
Nếu chẳng phải tận mắt chứng kiến, cô tuyệt đối không dám tin!
Chuyện này làm sao có thể chứ?
Tâm cảnh tầng thứ hai này, còn khó tu luyện hơn cả võ học tầng thứ sáu, thứ bảy nữa!
“Không lẽ… hắn ta hoàn toàn không phải một kẻ ăn hại, mà là… cố tình thi khảo hạch giáo viên 0 điểm, rồi mượn tiếng chê trách của miệng đời để rèn tâm luyện trí?”
Thoáng chốc, một ý nghĩ kì lạ như vậy đã trào ra.
Trước giờ vốn ít tiếp xúc với thầy Trương Huyền này, nên có rất nhiều chuyện cô chưa biết về thầy ấy. Hôm nay cô mới nhận ra, không những thầy ta có kiến thức sâu rộng, mà tâm cảnh còn đạt đến cảnh giới thứ hai, tâm như nước lặng.
Đây là điều vô số người đêm ngày mơ ước mà chẳng đạt được!
Xem ra, thành tích thi khảo hạch giáo viên của hắn ta là giả. Hắn ta chỉ muốn mượn lời khinh tiếng chê của người khác, để đột phá lên tầng thứ hai của tâm cảnh.
Cô tuyệt đối không tin, một người sở hữu tâm trí như thế, lại không thể thông qua một kỳ thi khảo hạch giáo viên đơn giản.
“Hừ, cứ ở đó mà giả vờ đi, chờ xem ta sẽ vạch mặt ngươi thế nào!”
Nhận ra bản thân lại bị cái tên khốn này lừa, Thẩm Bích Như không khỏi nghiến răng.
Tên khốn này đã đáng ghét như vậy, thì mình phải tìm cơ hội, vạch mặt hắn cho bàn dân thiên hạ biết mới được!