Thư Viện Thiên Đạo

Sao hắn lại làm được?


trước sau

“Tác phẩm của đại sư Lục Trầm?”

Hoàng Ngữ cũng sắp phát điên rồi, suýt nữa cũng đã ôm hôn đất mẹ.

Trước đây đại sư Lục Trầm cũng từng đưa tranh bảo nhóm cô ấy bình phẩm, mượn đó để kiểm tra trình độ, nhưng chưa từng dùng tác phẩm của chính ông!

Sao lần này lại…

Điều quan trọng là, người ta lấy tác phẩm của mình ra đã đành, nếu cha nội này nói vài câu dễ nghe, khen ngợi gì đó, có lẽ đại sư thấy hài lòng rồi cho qua chuyện này. Nhưng, ngươi nói cái gì vậy hả --- “Rắm chó không kêu, trò mèo gì đây”?

Đây là lời mà con người nói ra được sao?

Tranh do chính đại sư Lục Trầm vẽ, vậy mà ngươi dám bảo là rắm chó, là trò mèo hả?

Hoàng Ngữ thực sự tức muốn ói máu.

Chẳng phải ngươi đã hứa không làm ta khó xử sao? Mà bây giờ… như vậy là sao?

Nếu cho cô biết, sau khi nói xong Trương Huyền còn tự nhủ, mình là nhà giáo nhân dân, không thể để cho con gái người ta khó xử… chắc chắn cô đã ói máu thật rồi.

Thế này mà ngươi bảo không để ta khó xử à?

Ngươi làm như vậy, rõ ràng là muốn đẩy ta vào chỗ chết mà…

Cô thực sự khá hối hận khi đưa thằng cha này đến đây!

Đại sư Lục Trầm vốn ưa thích những người trẻ tuổi ham học hỏi, chưa bao giờ phân biệt sang hèn. Ông thích được người ta đến xin chỉ dạy.

Thằng cha này nhìn thì hiền lành nho nhã, có chừng mực. Cô cứ nghĩ hắn là một người ham học hỏi nên mới đưa hắn đến đây, cốt để khiến đại sư vui lòng, chính mình cũng coi như được thơm lây, nhờ đó hoành thành chuyện của mình. Cuối cùng, nào ngờ mình lại kiếm ngay phải tên đồng đội ngu như bò!

Hoàng Ngữ đã vô cùng hối hận.

Biết trước cô đã từ chối ngay từ đầu cho rồi, đưa hắn qua đây làm gì, để giờ chính mình cũng bị vạ lây.

Bên này có người đang muốn rồ dại, còn bên kia, Bạch Tốn hả hê tới nỗi suýt cười thành tiếng.

Đúng là, không sợ kẻ địch mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo.

Thằng cha này dám nói tác phẩm của đại sư Lục Trầm là “trò mèo”, không cần nghĩ cũng biết, gã đắc tội to với đại sư rồi. Dẫu mình không ra tay, chắc chắn đại sư cũng sẽ dạy dỗ cho thằng đần này một bài “tử tế”!

“Đây là cái tên ‘học thức uyên bác, tài hoa xuất chúng; cầm kỳ thi họa, món nào cũng giỏi’ mà ngươi nói đấy à?”

Bạch Tốn quay qua nhìn Hoàng Ngữ, nở một nụ cười đểu, vẻ mặt đầy chế nhạo

Vừa rồi Hoàng Ngữ còn ca ngợi đối phương rần rần, giờ gã lại phun ra những lời như thế đấy. Ngươi thấy có tên “học thức uyên bác, tài hoa xuất chúng” nào mà lại ăn nói như vậy không?

“Im lặng hết đi!”

Khác hẳn với Thành quản gia đang căng thẳng, Hoàng Ngữ thì điên tiết, còn Bạch Tốn lại khoái chí ra mặt, đại sư Lục Trầm không hề nổi giận vì câu nói của Trương Huyền. Sau khi cắt đứt lời bàn tán của mấy người kia, ông mở miệng hỏi: “Anh bạn trẻ này, tại sao cậu lại nói như vậy? Lẽ nào tác phẩm kém cỏi của ta có vấn đề gì sao?”

“Tôi không biết đây là tác phẩm của đại sư, xin ngài lượng thứ cho sự đường đột của tôi!” Trương Huyền giả vờ kinh ngạc, vội vàng khom người tạ lỗi.

Sách do thư viện Thiên Đạo viết ra, không chỉ ghi chép khuyết điểm của bức tranh mà còn đề tên tác giả, nên đương nhiên hắn biết rõ tác phẩm trước mặt là của đại sư Lục Trầm, chẳng qua hắn chỉ giả vờ không biết mà thôi.

“Không sao, đây chỉ là một bức tranh, bảo cậu giám định thì chỉ bàn xấu đẹp, không bàn đến tranh của ai!” Đại sư Lục Trầm xua tay.

“Đại sư đã nói vậy thì tôi yên tâm rồi!” Trương Huyền khẽ mỉm cười, đưa mắt nhìn bức tranh trước mặt, vuốt ve nhẹ nhàng: “Nếu chỉ luận về tranh thì dẫu có là tác phẩm của đại sư, cũng chỉ có thể dùng tám chữ vừa rồi để bình phẩm!”

Hoàng Ngữ và quản gia lại như bị sét đánh thêm phát nữa.

Đã biết đây là tác phẩm do đại sư sáng tác mà vẫn nói dám vậy. Thằng ranh kia, ngươi có bị điên không vậy?

“Có điều…”

Trương Huyền thoáng ngập ngừng.

“Có điều sao?”

“Bức tranh này, đích xác là chẳng ra làm sao, bất cứ một ông thợ nào đó ngoài đường cũng có thể vẽ được, bảo trò mèo là còn đề cao đấy! Nhưng nếu có thể nhìn ra thứ đang ẩn chứa sâu bên trong thì tuyệt đối sẽ khiến người ta phải chấn động, khó dám tin đây là thật!”

Trương Huyền diễn giải.

“Thứ ẩn chứa sâu bên trong? Làm sao để nhìn ra?” Đại sư Lục Trầm khẽ mỉm cười.

“Rất đơn giản!” Trương Huyền nhìn sang quản gia: “Phiền bác lấy giúp tôi một con dao găm!”

“Được!” Bác Thành đưa mắt hỏi dò ý của đại sư Lục Trầm, thấy ông ấy không hề phản đối thì ông mới quay người đi ra, chẳng mấy chốc đã cầm vào một con dao găm.

“Tôi đành bêu xấu vậy!”

Cầm lấy con dao, Trương Huyền đi thẳng đến trước bức tranh, đâm thẳng mũi dao vào.

“Ngươi làm cái gì vậy?” Thấy hành động của hắn, Bạch Tốn vội vàng nhào tới: “Tác phẩm của đại sư, mỗi bức đều là vô giá. Ngươi làm hỏng rồi có đền nổi không?”

Hoàng Ngữ cũng trố mắt kinh ngạc.

Ngươi xem tranh thì xem đi, cầm theo dao làm gì chứ?

Mặc kệ tiếng quát của Bạch Tốn, Trương Huyền dùng mũi dao rạch lên bức tranh.

Một chuỗi âm thanh “roẹt roẹt…” vang lên, phần mép tranh bị
cắt cong lên, nhẹ tay tách lớp mặt giấy xuyến đã bong ra, để lộ lớp da dê bên dưới, hệt như kiểu tường kép trong nhà.

Soạt… soạt…!

Lớp giấy xuyến đã bị lột bỏ, để lộ ra thứ bên trên tấm da dê. Quả nhiên trên tấm da dê là nguyên một bức tranh cực kỳ giống bức tranh trên giấy xuyến. Nhưng bức tranh này trông có thần hơn hẳn, càng thêm sống động như thật. Đá núi, rừng cây, thôn làng, trẻ mục đồng trên bức vẽ, như là có thể chui ra khỏi bức tranh bất kỳ lúc nào.

“Nếu tôi đoán không sai, bức tranh trên giấy xuyến chỉ là giả. Tác phẩm chân chính đã thấm qua lớp giấy xuyến, in lên mặt tấm da dê từ lâu. Đây mới là đạo lý thực sự mà đại sư muốn truyền tải trong bức tranh này!” Trương Huyền cười nói.

“Đây là…”

Bất luận là quản gia, Hoàng Ngữ hay Bạch Tốn, tất cả đều há mồm trợn mắt, hoàn toàn không dám tin.

Lực bút xuyên qua giấy xuyến, in lên mặt tấm da dê thành một bức tranh, hơn nữa vẫn giữ được độ sắc nét của hình ảnh trên mặt giấy xuyến, chẳng thể nhìn ra khuyết điểm gì cả… Công phu bậc này, thực sự quá lợi hại!

Quan trọng là hai bức vẽ này kết hợp hoàn toàn kín kẽ, không để lộ bất kì khe hở nào… Sao có thể nhìn ra được?

“Khá lắm! Khá lắm!” Thấy người thanh niên dễ dàng nhìn ra huyền cơ trong tác phẩm của mình, mắt đại sư Lục Trầm lóe sáng, đầy tán thưởng, đồng thời trong lòng cũng cực kỳ chấn động.

Chiêu vẽ trên da dê xuyên qua giấy này của mình, cũng chỉ vừa mới lĩnh hội được, chưa từng thể hiện cho ai xem. Người thanh niên này chỉ nhìn qua mà đã nhận ra được, nhãn lực này cũng quá cao thâm rồi!

“Thế bức tranh này thì sao?”

Đại sư Lục Trầm quay đầu, chỉ vào một bức tranh đang treo trên tường.

Là bức tranh vẽ một con dã thú to lớn, tựa như mãnh hổ xuống núi, khí thế hung hãn, mang lại cho người ta nỗi rung động mãnh liệt. Người nhát gan nhìn vào, e là sẽ rụng rời chân tay, không thốt nên lời.

Trương Huyền bước tới, chạm nhẹ vào bức tranh, rồi chợt mỉm cười: “Bức tranh này tuy không tệ, nhưng lại thiếu đi khí chất. Nếu tôi đoán không nhầm, con dã thú này, tác giả của bức tranh chưa bao giờ nhìn thấy! Tác phẩm này chỉ là sự ước lệ chủ quan mà thôi!”

“Chuyện này…”

Toàn thân đại sư Lục Trầm chấn động, đôi mắt trừng lớn.

Người khác thì không hiểu, chứ ông ấy thì quá hiểu ý đối phương muốn nói gì.

Vì bức tranh này cũng là tác phẩm của ông ấy.

Dã thú trong bức tranh này có tên là “Xích Hùng” (gấu đỏ), một loài cực kỳ hiếm thấy. Truyền thuyết kể rằng, nó vô cùng hung mãnh, không có bất kì binh khí nào có thể làm nó bị thương, có thể nói là vô địch trong phòng ngự.

Đích xác là ông ta chưa từng được thấy loài này. Giống như lời đối phương đã nói, để vẽ ra bức tranh này, ông đã đọc không ít sách vở, rồi tự tưởng tượng ra trong đầu.

Đây là một trong những tác phẩm tâm đắc nhất của ông, chính vì vậy mới treo ở vị trí trung tâm của phòng khách. Vô số những đại sư đến xem, ai nấy cũng khen ngợi không tiếc lời, đều cảm thấy bức tranh vô cùng có thần, khí thế hùng hậu. Nhưng sao đến miệng của người thanh niên này, lại là thiếu mất khí chất?

Đối phương đã có thể nhìn ra chân tướng của bức tranh trước, nhãn lực thế nào thì không còn phải bàn cãi. Bây giờ nhìn bức này một cái đã biết chính mình chưa từng thấy Xích Hùng. Vậy thì cậu ta nói như thế, ắt phải có lý do!

“Rốt cuộc thì chỗ nào bị thiếu khí chất, có thể giảng giải tường tận cho ta nghe không?”

Đại sư Lục Trầm đã không còn thái độ trịch thượng như khi nãy, vội vàng thỉnh giáo tiếp.

“Hả?”

Thấy vị đế sư lâu nay không ngừng kiểm tra bọn họ rất nghiêm khắc, khiến họ bao phen vò đầu bứt tai mà không biết làm thế nào cho vừa lòng ông ấy, bây giờ lại sốt sắng thỉnh giáo một thằng cha mới chừng mười chín đôi mươi, Hoàng Ngữ và Bạch Tốn trố mắt nhìn nhau, chỉ muốn té xỉu.

Đặc biệt là Hoàng Ngữ, hai mắt đang chớp lia chớp lịa, trong lòng thì đang cuộn trào như sóng bể.

Thằng cha này… sao làm được hay vậy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện